Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 2183
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 2183“Ông cụ nhà tôi có biết hay không, liên quan cái rắm tới anh!”“Tôi chỉ biết rằng, hôm nay anh xong đời rồi!”Trên gương mặt Hạ Mộc Diệp đều là hơi thở kiêu ngạo.Lúc này cô ta nhận sâm banh nhân viên phục vụ đưa tới, tùy ý uống một ngụm, híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, tương đối có khí thế chỉ điểm giang sơn.Giọng nói của Hạ Mộc Diệp vừa mới vang lên, rất nhanh bốn phương tám hướng khách sạn có mấy chục bảo vệ cầm súng xông ra, cả đám đều đằng đằng sát khí.Xa hơn còn có càng nhiều người đi tới, tiếng bước chân dày đặc.Người đàn ông tai to mặt lớn còn có tân khách khác lúc này đều ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt trêu tức.Chỉ là một tên ở rể, vậy mà dám đấu với Hạ Mộc Diệp?Nói không chừng lát nữa sẽ bị Hạ Mộc Diệp ném vào sông Hoàng Hà cho cá ănỞ rể nhà họ Chân thủ đô, thực sự cho rằng thủ đô là địa bàn của mình rồi hả? Bây giờ tên ở rể, đầu óc đều ngu ngốc như vậy sao?Vẻ mặt Ngô Kim Hổ và Tần Ý Hàm đều lạnh nhạt, những người này hung hãn ương ngạnh tới mấy, nhưng ở trước mặt Bùi Nguyễn Minh không là cái rắm gì.Không nói chuyện khác, đơn thuần là thân phận phân hội trưởng của Long Môn thủ đô, đã đủ áp mọi người ở đây.Bùi Nguyên Minh nhìn đảm bảo vệ chi chít ở đây, còn có khẩu súng đã mở chốt an toàn, bỗng nhiên cười nói: “Cô Hạ Mộc Diệp, cô chắc chắn muốn đấu lại tôi sao?”“Chắc chắn muốn cản đường tôi à?”“Cô chắc chắn, mình sẽ không đá trúng tấm sắt đấy chứ?”Hạ Mộc Diệp “xùy” một tiếng bật cười, rõ ràng là không ngờ tới chỉ là một tên ở rể, cũng dám làm ra vẻ với mình. “Xem ra ỷ vào tên tuổi của nhà họ Chân thủ đô giễu võ dương oai, cáo mượn oai hùm quen rồi.”“Thực sự cho rằng mình có chút bản lĩnh, là nhân vật lớn!”Lúc này Hạ Mộc Diệp híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, sau đó thản nhiên nói: “Được lắm, Bùi Nguyên Minh, nể mặt nhà họ Chân thủ đô, Hạ Mộc Diệp tôi có thể cho anh một cơ hội!”“Một cơ hội có một không hai!”“Lập tức thả cô Miyamoto, sau đó quỳ xuống xin lỗi bọn họ, dập đầu tới lúc đầu rơi máu chảy, còn bồi thường ba nghìn năm trăm tỷ tiền mặt, chuyện này sẽ thôi như vậy!”“Nhớ kỹ, đây là tôi nể mặt nhà họ Chân ở thủ đô mới tặng cho anh cơ hội này. “Tốt nhất là anh nên quý trọng nó!”“Nếu không, hôm nay anh sẽ gặp xui xẻo rất lớn!”“Bị tôi giảm lên thì không sao!”“Làm mất mặt nhà họ Chân ở thủ đô, bị người ta giẫm lên đuổi ra khỏi nhà, tôi e sau này anh chỉ có thể đi xin ăn!”“Bây giờ anh có biết chênh lệch thân phận giữa tôi và anh hay không?”“Có hiểu rõ nơi này không phải là nơi anh có thể diễu võ dương oai không?”“Nghe hiểu, hiểu rõ, thì quỳ xuống cho tôi!”Hạ Mộc Diệp cảm thấy mình đúng là có trái tim Bồ Tát, nề mặt nhà họ Chân ở thủ đô, lại cho Bùi Nguyễn Minh hung hãn ương ngạnh một cơ hội.Bùi Nguyễn Minh nhìn Hạ Mộc Diệp lúc này vênh mặt hất hàm sai khiến, thản nhiên nói: “Ngại quá, con người tôi luôn thích rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, thích dương oai.”“Tôi vẫn nói câu nói kia, cút đi, nhường đường.Không nể mặt.Đây hoàn toàn là không nể mặt. Không chỉ không cho Hạ Mộc Diệp mặt mũi đơn giản như vậy.Lúc này Bùi Nguyên Minh làm việc, lại càng không nể mặt nhà họ Hạ Yến Kinh, nhà họ Phương Yến KinhSắc mặt tất cả mọi người ở đây đều thay đổi, Hạ Mộc Diệp đều đã nể tình như thế, cho anh một cơ hội hối cải làm người mới.Nhưng một tên ở rể lại không biết sống chết như thế, đây thực sự là coi mình như nhân vật lớn!Có không ít danh viện thiên kim ôm hai tay, thở dài nhìn Bùi Nguyễn Minh.Từng gặp người không biết sống chết, nhưng ngốc tới mức này, thực sự không có mấy người!
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 2183“Ông cụ nhà tôi có biết hay không, liên quan cái rắm tới anh!”“Tôi chỉ biết rằng, hôm nay anh xong đời rồi!”Trên gương mặt Hạ Mộc Diệp đều là hơi thở kiêu ngạo.Lúc này cô ta nhận sâm banh nhân viên phục vụ đưa tới, tùy ý uống một ngụm, híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, tương đối có khí thế chỉ điểm giang sơn.Giọng nói của Hạ Mộc Diệp vừa mới vang lên, rất nhanh bốn phương tám hướng khách sạn có mấy chục bảo vệ cầm súng xông ra, cả đám đều đằng đằng sát khí.Xa hơn còn có càng nhiều người đi tới, tiếng bước chân dày đặc.Người đàn ông tai to mặt lớn còn có tân khách khác lúc này đều ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt trêu tức.Chỉ là một tên ở rể, vậy mà dám đấu với Hạ Mộc Diệp?Nói không chừng lát nữa sẽ bị Hạ Mộc Diệp ném vào sông Hoàng Hà cho cá ănỞ rể nhà họ Chân thủ đô, thực sự cho rằng thủ đô là địa bàn của mình rồi hả? Bây giờ tên ở rể, đầu óc đều ngu ngốc như vậy sao?Vẻ mặt Ngô Kim Hổ và Tần Ý Hàm đều lạnh nhạt, những người này hung hãn ương ngạnh tới mấy, nhưng ở trước mặt Bùi Nguyễn Minh không là cái rắm gì.Không nói chuyện khác, đơn thuần là thân phận phân hội trưởng của Long Môn thủ đô, đã đủ áp mọi người ở đây.Bùi Nguyên Minh nhìn đảm bảo vệ chi chít ở đây, còn có khẩu súng đã mở chốt an toàn, bỗng nhiên cười nói: “Cô Hạ Mộc Diệp, cô chắc chắn muốn đấu lại tôi sao?”“Chắc chắn muốn cản đường tôi à?”“Cô chắc chắn, mình sẽ không đá trúng tấm sắt đấy chứ?”Hạ Mộc Diệp “xùy” một tiếng bật cười, rõ ràng là không ngờ tới chỉ là một tên ở rể, cũng dám làm ra vẻ với mình. “Xem ra ỷ vào tên tuổi của nhà họ Chân thủ đô giễu võ dương oai, cáo mượn oai hùm quen rồi.”“Thực sự cho rằng mình có chút bản lĩnh, là nhân vật lớn!”Lúc này Hạ Mộc Diệp híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, sau đó thản nhiên nói: “Được lắm, Bùi Nguyên Minh, nể mặt nhà họ Chân thủ đô, Hạ Mộc Diệp tôi có thể cho anh một cơ hội!”“Một cơ hội có một không hai!”“Lập tức thả cô Miyamoto, sau đó quỳ xuống xin lỗi bọn họ, dập đầu tới lúc đầu rơi máu chảy, còn bồi thường ba nghìn năm trăm tỷ tiền mặt, chuyện này sẽ thôi như vậy!”“Nhớ kỹ, đây là tôi nể mặt nhà họ Chân ở thủ đô mới tặng cho anh cơ hội này. “Tốt nhất là anh nên quý trọng nó!”“Nếu không, hôm nay anh sẽ gặp xui xẻo rất lớn!”“Bị tôi giảm lên thì không sao!”“Làm mất mặt nhà họ Chân ở thủ đô, bị người ta giẫm lên đuổi ra khỏi nhà, tôi e sau này anh chỉ có thể đi xin ăn!”“Bây giờ anh có biết chênh lệch thân phận giữa tôi và anh hay không?”“Có hiểu rõ nơi này không phải là nơi anh có thể diễu võ dương oai không?”“Nghe hiểu, hiểu rõ, thì quỳ xuống cho tôi!”Hạ Mộc Diệp cảm thấy mình đúng là có trái tim Bồ Tát, nề mặt nhà họ Chân ở thủ đô, lại cho Bùi Nguyễn Minh hung hãn ương ngạnh một cơ hội.Bùi Nguyễn Minh nhìn Hạ Mộc Diệp lúc này vênh mặt hất hàm sai khiến, thản nhiên nói: “Ngại quá, con người tôi luôn thích rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, thích dương oai.”“Tôi vẫn nói câu nói kia, cút đi, nhường đường.Không nể mặt.Đây hoàn toàn là không nể mặt. Không chỉ không cho Hạ Mộc Diệp mặt mũi đơn giản như vậy.Lúc này Bùi Nguyên Minh làm việc, lại càng không nể mặt nhà họ Hạ Yến Kinh, nhà họ Phương Yến KinhSắc mặt tất cả mọi người ở đây đều thay đổi, Hạ Mộc Diệp đều đã nể tình như thế, cho anh một cơ hội hối cải làm người mới.Nhưng một tên ở rể lại không biết sống chết như thế, đây thực sự là coi mình như nhân vật lớn!Có không ít danh viện thiên kim ôm hai tay, thở dài nhìn Bùi Nguyễn Minh.Từng gặp người không biết sống chết, nhưng ngốc tới mức này, thực sự không có mấy người!
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 2183“Ông cụ nhà tôi có biết hay không, liên quan cái rắm tới anh!”“Tôi chỉ biết rằng, hôm nay anh xong đời rồi!”Trên gương mặt Hạ Mộc Diệp đều là hơi thở kiêu ngạo.Lúc này cô ta nhận sâm banh nhân viên phục vụ đưa tới, tùy ý uống một ngụm, híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, tương đối có khí thế chỉ điểm giang sơn.Giọng nói của Hạ Mộc Diệp vừa mới vang lên, rất nhanh bốn phương tám hướng khách sạn có mấy chục bảo vệ cầm súng xông ra, cả đám đều đằng đằng sát khí.Xa hơn còn có càng nhiều người đi tới, tiếng bước chân dày đặc.Người đàn ông tai to mặt lớn còn có tân khách khác lúc này đều ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt trêu tức.Chỉ là một tên ở rể, vậy mà dám đấu với Hạ Mộc Diệp?Nói không chừng lát nữa sẽ bị Hạ Mộc Diệp ném vào sông Hoàng Hà cho cá ănỞ rể nhà họ Chân thủ đô, thực sự cho rằng thủ đô là địa bàn của mình rồi hả? Bây giờ tên ở rể, đầu óc đều ngu ngốc như vậy sao?Vẻ mặt Ngô Kim Hổ và Tần Ý Hàm đều lạnh nhạt, những người này hung hãn ương ngạnh tới mấy, nhưng ở trước mặt Bùi Nguyễn Minh không là cái rắm gì.Không nói chuyện khác, đơn thuần là thân phận phân hội trưởng của Long Môn thủ đô, đã đủ áp mọi người ở đây.Bùi Nguyên Minh nhìn đảm bảo vệ chi chít ở đây, còn có khẩu súng đã mở chốt an toàn, bỗng nhiên cười nói: “Cô Hạ Mộc Diệp, cô chắc chắn muốn đấu lại tôi sao?”“Chắc chắn muốn cản đường tôi à?”“Cô chắc chắn, mình sẽ không đá trúng tấm sắt đấy chứ?”Hạ Mộc Diệp “xùy” một tiếng bật cười, rõ ràng là không ngờ tới chỉ là một tên ở rể, cũng dám làm ra vẻ với mình. “Xem ra ỷ vào tên tuổi của nhà họ Chân thủ đô giễu võ dương oai, cáo mượn oai hùm quen rồi.”“Thực sự cho rằng mình có chút bản lĩnh, là nhân vật lớn!”Lúc này Hạ Mộc Diệp híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, sau đó thản nhiên nói: “Được lắm, Bùi Nguyên Minh, nể mặt nhà họ Chân thủ đô, Hạ Mộc Diệp tôi có thể cho anh một cơ hội!”“Một cơ hội có một không hai!”“Lập tức thả cô Miyamoto, sau đó quỳ xuống xin lỗi bọn họ, dập đầu tới lúc đầu rơi máu chảy, còn bồi thường ba nghìn năm trăm tỷ tiền mặt, chuyện này sẽ thôi như vậy!”“Nhớ kỹ, đây là tôi nể mặt nhà họ Chân ở thủ đô mới tặng cho anh cơ hội này. “Tốt nhất là anh nên quý trọng nó!”“Nếu không, hôm nay anh sẽ gặp xui xẻo rất lớn!”“Bị tôi giảm lên thì không sao!”“Làm mất mặt nhà họ Chân ở thủ đô, bị người ta giẫm lên đuổi ra khỏi nhà, tôi e sau này anh chỉ có thể đi xin ăn!”“Bây giờ anh có biết chênh lệch thân phận giữa tôi và anh hay không?”“Có hiểu rõ nơi này không phải là nơi anh có thể diễu võ dương oai không?”“Nghe hiểu, hiểu rõ, thì quỳ xuống cho tôi!”Hạ Mộc Diệp cảm thấy mình đúng là có trái tim Bồ Tát, nề mặt nhà họ Chân ở thủ đô, lại cho Bùi Nguyễn Minh hung hãn ương ngạnh một cơ hội.Bùi Nguyễn Minh nhìn Hạ Mộc Diệp lúc này vênh mặt hất hàm sai khiến, thản nhiên nói: “Ngại quá, con người tôi luôn thích rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, thích dương oai.”“Tôi vẫn nói câu nói kia, cút đi, nhường đường.Không nể mặt.Đây hoàn toàn là không nể mặt. Không chỉ không cho Hạ Mộc Diệp mặt mũi đơn giản như vậy.Lúc này Bùi Nguyên Minh làm việc, lại càng không nể mặt nhà họ Hạ Yến Kinh, nhà họ Phương Yến KinhSắc mặt tất cả mọi người ở đây đều thay đổi, Hạ Mộc Diệp đều đã nể tình như thế, cho anh một cơ hội hối cải làm người mới.Nhưng một tên ở rể lại không biết sống chết như thế, đây thực sự là coi mình như nhân vật lớn!Có không ít danh viện thiên kim ôm hai tay, thở dài nhìn Bùi Nguyễn Minh.Từng gặp người không biết sống chết, nhưng ngốc tới mức này, thực sự không có mấy người!