Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 2337
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 2337:Chẳng qua, tuy không xụi lơ trên đất, nhưng mà lúc này sắc mặt Trần Thái Tùng âm trầm tới cực hạn. Cho dù thế nào anh ta cũng không ngờ tới, Bùi NguyênMinh dám không kiêng kể gì ra tay như vậy với anh ta.Hai cái tát này, tát lên trên mặt thái tử Hồng Hưng anh ta, khiến mặt anh ta sưng to không khác gì đầu heo.“Trần Thái Tùng, làm ra vẻ trước mặt tôi cái gì?”“Chuyện ngày hôm nay, rõ ràng là các người bỏ thuốc trước, còn muốn dùng sức mạnh với người ta.”“Bị tôi vả mặt, phá hủy chuyện tốt, thì nói tôi dùng thân phận phân hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô áp anh?”“Sao thế? Anh chuẩn bị chế tạo áp lực dư luận, khiến môn chủ Long lấy lại vị trí phân hội trưởng của tôi sao?”Bùi Nguyên Minh để hai tay ở sau lưng tiến lên, trong đôi mắt tràn ngập khinh thường, hoàn toàn không có ý để thái tử của Hồng Hưng này vào mắt.“Anh nói tôi tùy ý làm bậy, ỷ thế hiếp người.“Được, hôm nay tôi sẽ thỏa mãn anh, khiến anh biết cái gì gọi là ỷ thế hiếp người.“Trần Thái Tùng, bây giờ tôi dùng thân phận phân hội trưởng của Long Môn thủ đô áp anh “Tôi cho anh một phút, quỳ xuống xin lỗi cô Phương, lại tát mình hai cái, nếu không tôi đánh gãy chân tay của anh.”Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, khí thế đáng sợ lan tràn mà ra, trực tiếp bao phủ xung quanh, cũng khiến sắc mặt đám Hòa Ngọc Lân thay đổi.Có mấy vệ sĩ của Trần Thái Tùng muốn tiến lên chặn đường, nhưng đều bị Bùi Nguyên Minh tát bay.Cảnh tượng này khiến mí mắt Hòa Ngọc Lân giật giật, lúc này anh ta có chút hối hận, vì sao vì một chút lợi ích đi đắc tội Trịnh Tuyết Dương, tiến tới đắc tội tên này. Từ tối hôm qua nhận được tin, Bùi Nguyên Minh phế đi Hòa Trạch Bình, dọa Quách Tuấn Anh nằm sấp xong, HòaNgọc Lân ý thức được thân phận của Bùi Nguyên Minh không thấp.Bây giờ muốn ỷ vào thân phận của Trần Thái Tùng đè người, nhưng không thể ngờ tới lại bị Bùi Nguyên Minh đè ép.Bùi Nguyên Minh hiện giờ, chẳng những thân thủ đáng sợ, còn lấy cái danh phân hội trưởng của Long Môn thủ đô ra.Tuy phân hội trưởng của Long Môn thủ đô không quản được tới Cảng Thành và Las Vegas, nhưng nếu Bùi Nguyên Minh lấy thân phận này ra, bọn họ dám đánh bị thương Bùi Nguyên Minh, thì tuyệt đối sẽ có phiền phức.Mà mấy tay sai của Hồng Hưng đều để tay lên khẩu súng bên hông, trong đôi mắt tràn ngập sát ý, có khả năng rút súng ra bắn Bùi Nguyên Minh bất cứ lúc nào.Nhưng lúc này Trần Thái Tùng không mở miệng, bọn họ thực sự không dám xằng bậy.“Còn ba mươi giây, kiên nhẫn của tôi không được tốt lắm đâu.” Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng, đi tới trước mặt Trần Thái Tùng.“Làm càn! Quả thực là không biết xấu hổ!”Mấy người phụ nữ xinh đẹp không biết thân phận phân hội trưởng của Long Môn thủ đô đại diện cho cái gì.Bọn họ chỉ thấy vậy mà Bùi Nguyên Minh dám áp chế Trần Thái Tùng, khiến bọn họ phẫn nộ không thôi.Ngày thường bọn họ cùng nhau ra cửa với Trần Thái Tùng, đều là muốn giẫm lên người nào thì sẽ giẫm người đó.Nhưng hôm nay lại bị người ta giẫm lên, bị người ta vả mặt rồi sao?Đây là tình huống gì thế?Cả đám bọn họ đều tức giận tới mức không ngừng giậm chân, ước gì có thể tự mình tiến lên tát Bùi Nguyên Minh mấy cái.“Bùi Nguyên Minh, anh quyết tâm muốn đối đầu với bang Hồng Hưng chúng tôi đúng không?” Trần Thái Tùng sờ gương mặt sưng đỏ của mình, lạnh nhạt mở miệng nói.Trong cả sân này, đột nhiên yên tĩnh giống như chết lặng.Trần Thái Tùng không giận dữ giống như mọi người dự liệu, mà ánh mắt âm trầm nhìn về phía Bùi Nguyên Minh.Thôi Văn Triết hơi híp mắt, rõ ràng là không thể ngờ tới trong tình huống như vậy, Trần Thái Tùng còn có thể duy trì bình tĩnh tuyệt đối.Chỉ có thể nói, thái tử của Hồng Hưng này, có chút năng lực.Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Anh xuyên tạc rồi, là anh nhất định muốn đối đầu với tôi có phải không?”“Cho nên anh còn mười giây”
Chương 2337:
Chẳng qua, tuy không xụi lơ trên đất, nhưng mà lúc này sắc mặt Trần Thái Tùng âm trầm tới cực hạn. Cho dù thế nào anh ta cũng không ngờ tới, Bùi Nguyên
Minh dám không kiêng kể gì ra tay như vậy với anh ta.
Hai cái tát này, tát lên trên mặt thái tử Hồng Hưng anh ta, khiến mặt anh ta sưng to không khác gì đầu heo.
“Trần Thái Tùng, làm ra vẻ trước mặt tôi cái gì?”
“Chuyện ngày hôm nay, rõ ràng là các người bỏ thuốc trước, còn muốn dùng sức mạnh với người ta.”
“Bị tôi vả mặt, phá hủy chuyện tốt, thì nói tôi dùng thân phận phân hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô áp anh?”
“Sao thế? Anh chuẩn bị chế tạo áp lực dư luận, khiến môn chủ Long lấy lại vị trí phân hội trưởng của tôi sao?”
Bùi Nguyên Minh để hai tay ở sau lưng tiến lên, trong đôi mắt tràn ngập khinh thường, hoàn toàn không có ý để thái tử của Hồng Hưng này vào mắt.
“Anh nói tôi tùy ý làm bậy, ỷ thế hiếp người.
“Được, hôm nay tôi sẽ thỏa mãn anh, khiến anh biết cái gì gọi là ỷ thế hiếp người.
“Trần Thái Tùng, bây giờ tôi dùng thân phận phân hội trưởng của Long Môn thủ đô áp anh “Tôi cho anh một phút, quỳ xuống xin lỗi cô Phương, lại tát mình hai cái, nếu không tôi đánh gãy chân tay của anh.”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, khí thế đáng sợ lan tràn mà ra, trực tiếp bao phủ xung quanh, cũng khiến sắc mặt đám Hòa Ngọc Lân thay đổi.
Có mấy vệ sĩ của Trần Thái Tùng muốn tiến lên chặn đường, nhưng đều bị Bùi Nguyên Minh tát bay.
Cảnh tượng này khiến mí mắt Hòa Ngọc Lân giật giật, lúc này anh ta có chút hối hận, vì sao vì một chút lợi ích đi đắc tội Trịnh Tuyết Dương, tiến tới đắc tội tên này. Từ tối hôm qua nhận được tin, Bùi Nguyên Minh phế đi Hòa Trạch Bình, dọa Quách Tuấn Anh nằm sấp xong, Hòa
Ngọc Lân ý thức được thân phận của Bùi Nguyên Minh không thấp.
Bây giờ muốn ỷ vào thân phận của Trần Thái Tùng đè người, nhưng không thể ngờ tới lại bị Bùi Nguyên Minh đè ép.
Bùi Nguyên Minh hiện giờ, chẳng những thân thủ đáng sợ, còn lấy cái danh phân hội trưởng của Long Môn thủ đô ra.
Tuy phân hội trưởng của Long Môn thủ đô không quản được tới Cảng Thành và Las Vegas, nhưng nếu Bùi Nguyên Minh lấy thân phận này ra, bọn họ dám đánh bị thương Bùi Nguyên Minh, thì tuyệt đối sẽ có phiền phức.
Mà mấy tay sai của Hồng Hưng đều để tay lên khẩu súng bên hông, trong đôi mắt tràn ngập sát ý, có khả năng rút súng ra bắn Bùi Nguyên Minh bất cứ lúc nào.
Nhưng lúc này Trần Thái Tùng không mở miệng, bọn họ thực sự không dám xằng bậy.
“Còn ba mươi giây, kiên nhẫn của tôi không được tốt lắm đâu.” Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng, đi tới trước mặt Trần Thái Tùng.
“Làm càn! Quả thực là không biết xấu hổ!”
Mấy người phụ nữ xinh đẹp không biết thân phận phân hội trưởng của Long Môn thủ đô đại diện cho cái gì.
Bọn họ chỉ thấy vậy mà Bùi Nguyên Minh dám áp chế Trần Thái Tùng, khiến bọn họ phẫn nộ không thôi.
Ngày thường bọn họ cùng nhau ra cửa với Trần Thái Tùng, đều là muốn giẫm lên người nào thì sẽ giẫm người đó.
Nhưng hôm nay lại bị người ta giẫm lên, bị người ta vả mặt rồi sao?
Đây là tình huống gì thế?
Cả đám bọn họ đều tức giận tới mức không ngừng giậm chân, ước gì có thể tự mình tiến lên tát Bùi Nguyên Minh mấy cái.
“Bùi Nguyên Minh, anh quyết tâm muốn đối đầu với bang Hồng Hưng chúng tôi đúng không?” Trần Thái Tùng sờ gương mặt sưng đỏ của mình, lạnh nhạt mở miệng nói.
Trong cả sân này, đột nhiên yên tĩnh giống như chết lặng.
Trần Thái Tùng không giận dữ giống như mọi người dự liệu, mà ánh mắt âm trầm nhìn về phía Bùi Nguyên Minh.
Thôi Văn Triết hơi híp mắt, rõ ràng là không thể ngờ tới trong tình huống như vậy, Trần Thái Tùng còn có thể duy trì bình tĩnh tuyệt đối.
Chỉ có thể nói, thái tử của Hồng Hưng này, có chút năng lực.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Anh xuyên tạc rồi, là anh nhất định muốn đối đầu với tôi có phải không?”
“Cho nên anh còn mười giây”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 2337:Chẳng qua, tuy không xụi lơ trên đất, nhưng mà lúc này sắc mặt Trần Thái Tùng âm trầm tới cực hạn. Cho dù thế nào anh ta cũng không ngờ tới, Bùi NguyênMinh dám không kiêng kể gì ra tay như vậy với anh ta.Hai cái tát này, tát lên trên mặt thái tử Hồng Hưng anh ta, khiến mặt anh ta sưng to không khác gì đầu heo.“Trần Thái Tùng, làm ra vẻ trước mặt tôi cái gì?”“Chuyện ngày hôm nay, rõ ràng là các người bỏ thuốc trước, còn muốn dùng sức mạnh với người ta.”“Bị tôi vả mặt, phá hủy chuyện tốt, thì nói tôi dùng thân phận phân hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô áp anh?”“Sao thế? Anh chuẩn bị chế tạo áp lực dư luận, khiến môn chủ Long lấy lại vị trí phân hội trưởng của tôi sao?”Bùi Nguyên Minh để hai tay ở sau lưng tiến lên, trong đôi mắt tràn ngập khinh thường, hoàn toàn không có ý để thái tử của Hồng Hưng này vào mắt.“Anh nói tôi tùy ý làm bậy, ỷ thế hiếp người.“Được, hôm nay tôi sẽ thỏa mãn anh, khiến anh biết cái gì gọi là ỷ thế hiếp người.“Trần Thái Tùng, bây giờ tôi dùng thân phận phân hội trưởng của Long Môn thủ đô áp anh “Tôi cho anh một phút, quỳ xuống xin lỗi cô Phương, lại tát mình hai cái, nếu không tôi đánh gãy chân tay của anh.”Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, khí thế đáng sợ lan tràn mà ra, trực tiếp bao phủ xung quanh, cũng khiến sắc mặt đám Hòa Ngọc Lân thay đổi.Có mấy vệ sĩ của Trần Thái Tùng muốn tiến lên chặn đường, nhưng đều bị Bùi Nguyên Minh tát bay.Cảnh tượng này khiến mí mắt Hòa Ngọc Lân giật giật, lúc này anh ta có chút hối hận, vì sao vì một chút lợi ích đi đắc tội Trịnh Tuyết Dương, tiến tới đắc tội tên này. Từ tối hôm qua nhận được tin, Bùi Nguyên Minh phế đi Hòa Trạch Bình, dọa Quách Tuấn Anh nằm sấp xong, HòaNgọc Lân ý thức được thân phận của Bùi Nguyên Minh không thấp.Bây giờ muốn ỷ vào thân phận của Trần Thái Tùng đè người, nhưng không thể ngờ tới lại bị Bùi Nguyên Minh đè ép.Bùi Nguyên Minh hiện giờ, chẳng những thân thủ đáng sợ, còn lấy cái danh phân hội trưởng của Long Môn thủ đô ra.Tuy phân hội trưởng của Long Môn thủ đô không quản được tới Cảng Thành và Las Vegas, nhưng nếu Bùi Nguyên Minh lấy thân phận này ra, bọn họ dám đánh bị thương Bùi Nguyên Minh, thì tuyệt đối sẽ có phiền phức.Mà mấy tay sai của Hồng Hưng đều để tay lên khẩu súng bên hông, trong đôi mắt tràn ngập sát ý, có khả năng rút súng ra bắn Bùi Nguyên Minh bất cứ lúc nào.Nhưng lúc này Trần Thái Tùng không mở miệng, bọn họ thực sự không dám xằng bậy.“Còn ba mươi giây, kiên nhẫn của tôi không được tốt lắm đâu.” Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng, đi tới trước mặt Trần Thái Tùng.“Làm càn! Quả thực là không biết xấu hổ!”Mấy người phụ nữ xinh đẹp không biết thân phận phân hội trưởng của Long Môn thủ đô đại diện cho cái gì.Bọn họ chỉ thấy vậy mà Bùi Nguyên Minh dám áp chế Trần Thái Tùng, khiến bọn họ phẫn nộ không thôi.Ngày thường bọn họ cùng nhau ra cửa với Trần Thái Tùng, đều là muốn giẫm lên người nào thì sẽ giẫm người đó.Nhưng hôm nay lại bị người ta giẫm lên, bị người ta vả mặt rồi sao?Đây là tình huống gì thế?Cả đám bọn họ đều tức giận tới mức không ngừng giậm chân, ước gì có thể tự mình tiến lên tát Bùi Nguyên Minh mấy cái.“Bùi Nguyên Minh, anh quyết tâm muốn đối đầu với bang Hồng Hưng chúng tôi đúng không?” Trần Thái Tùng sờ gương mặt sưng đỏ của mình, lạnh nhạt mở miệng nói.Trong cả sân này, đột nhiên yên tĩnh giống như chết lặng.Trần Thái Tùng không giận dữ giống như mọi người dự liệu, mà ánh mắt âm trầm nhìn về phía Bùi Nguyên Minh.Thôi Văn Triết hơi híp mắt, rõ ràng là không thể ngờ tới trong tình huống như vậy, Trần Thái Tùng còn có thể duy trì bình tĩnh tuyệt đối.Chỉ có thể nói, thái tử của Hồng Hưng này, có chút năng lực.Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Anh xuyên tạc rồi, là anh nhất định muốn đối đầu với tôi có phải không?”“Cho nên anh còn mười giây”