Mười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả…
Chương 83: Anh dạo gần đây có tốt không? Chúng ta đều đã từng nói dối (3)
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng EmTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhMười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả… Editor: Hồng Phan – VirgoBeta: Stuki ^^“Vâng, anh Thần”. Mập mạp trả lời xong liền nhảy qua bậc thang cuối cùng, nhanh như chớp chạy về phía Tôn Chương.Lúc trước Hạ Qúy Thần và Tôn Chương cùng tranh giành chức lão đại ở Tô thành, thời điểm tranh giành không tránh khỏi có xảy ra xung đột, bất quá mỗi lần đều là Tôn Chương bị tổn thất. Tôn Chương biết Mập mạp là “trợ thủ đắc lực” bên cạnh Qúy Thần cho nên lúc Mập mạp xuất hiện bên cạnh, cả người Tôn Chương bất giác liền giật mình, cũng không có đợi lấy tiền thừa từ nhân viên thu ngân liền muốn chuồn đi.Mập mập dù mập một chút nhưng phản ứng lại rất nhanh nhẹn, Tôn Chương vừa mới lui về sau một bước Mập mạp liền tay mắt lanh lẹ túm lấy bả vai của cậu ta, nhìn Tôn Chương cười hì hì tựa như anh em tốt vậy, chỉ chỉ lên lầu, sau đó nửa bắt cóc nửa uy hiếp lôi Tôn Chương hướng về phía cầu thang lầu hai đi tới.Hạ Qúy Thần đem một màn này không có nửa điểm dư thừa lưu lại trong mắt, trực tiếp xoay người đi lên lầu.Lên đến lầu hai, Hạ Qúy Thần không thèm để ý một đám người đang khí thế ngất trời chơi game gọi hắn, liền kéo một cái ghế ra mà ngồi ở giữa hành lang đối diện phía đường lên lầu.Chưa tới nửa phút, Mập mạp cùng Tôn Chương đều xuất hiện trong tầm mắt của Hạ Qúy Thần.Mập mạp bước tới trước mặt Hạ Qúy Thần hai bước, đem Tôn Chương đẩy tới trước mặt Hạ Qúy Thần: “Anh Thần, người anh muốn”.Hạ Qúy Thần không để ý tới Mập mạp mà nhìn chằm chằm Tôn Chương.Tôn Chương bị Hạ Qúy Thần nhìn chằm chằm đáy lòng liền có một cỗ bất an, mắt cũng không dám cùng Hạ Qúy Thần đối mặt, âm thanh mở miệng chào hỏi cẩn thận lại có chút lấy lòng: “Anh Thần”.Bộ dáng Hạ Qúy Thần giống như lúc nãy không nói một lời nhưng lại đưa tay về phía Tôn Chương ý tứ muốn bắt tay.Hạ Qúy Thần chưa từng khách khí như vậy với Tôn Chương, Tôn Chương nhìn chằm chằm bàn tay của Hạ Qúy Thần có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ). Tôn Chương trước tiên lén dò xét Hạ Qúy Thần, xác định vẻ mặt của Hạ Qúy Thần không có chứa đựng tức giận gì quá lớn mới chậm rãi đều đưa cả hai tay tới trước mặt Hạ Qúy Thần.Hạ Qúy Thần chỉ cầm bàn tay mới vừa nãy Tôn Chương đụng chạm bả vai của Qúy Ức.Tôn Chương nhìn mọi chuyện đều diễn ra bình thường lúc này mới yên tâm, lại mở miệng hỏi: “Anh Thần, anh tìm em là có …”. Hai chữ “chuyện gì” chưa kịp nói ra, âm thanh dò hỏi thận trọng trong miệng Tôn Chương liền biến thành tiếng kêu la thảm thiết tan nát cõi lòng.Một giây kế tiếp, Tôn Chương liền che lấy tay lúc nãy Hạ Qúy Thần cầm, gắng sức vặn vặn lại cổ tay bị trật khớp, vừa kêu thảm vừa nhanh chân hướng về phía cầu thang chạy đi.Mập mạp đặc biệt hướng về phía cầu thang trước một bước chặn Tôn Chương lại, cười hì hì hướng về phía sau lưng cậu ta chỉ chỉ: “Con dấu, cậu đi nhầm phương hướng rồi, anh Thần của chúng tôi ở bên kia”.Nói xong Mập mạp liền đem Tôn Chương đẩy một cái đến trước mặt Hạ Qúy Thần.Hạ Qúy Thần không có nghĩ ngợi gì liền giơ chân lên đạp vào bụng của Tôn Chương.Thời điểm Tôn Chương đau đớn mà té xuống đất, Hạ Qúy Thần giống như lò xo từ trên ghế đứng bật dậy, đè lên người của Tôn Chương mà cho cậu ta một trận đấm đá túi bụi.Chờ đến khi cơn tức của Hạ Qúy Thần tiêu tan được hơn một nửa, hắn mới vỗ tay một cái rồi đứng lên, lui về phía sau một bước.Hạ Qúy Thần sửa sang lại quần áo vừa mới bị hắn làm mất trật tự, từ trên cao nhìn xuống Tôn Chương đang còn nằm trên đất, đáy lòng lại bốc lên một trận tức giận nhưng vẫn nhịn xuống xúc động muốn đánh Tôn Chương, dùng chân đá đá: “Còn không mau cút đi”.
Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki ^^
“Vâng, anh Thần”. Mập mạp trả lời xong liền nhảy qua bậc thang cuối cùng, nhanh như chớp chạy về phía Tôn Chương.
Lúc trước Hạ Qúy Thần và Tôn Chương cùng tranh giành chức lão đại ở Tô thành, thời điểm tranh giành không tránh khỏi có xảy ra xung đột, bất quá mỗi lần đều là Tôn Chương bị tổn thất. Tôn Chương biết Mập mạp là “trợ thủ đắc lực” bên cạnh Qúy Thần cho nên lúc Mập mạp xuất hiện bên cạnh, cả người Tôn Chương bất giác liền giật mình, cũng không có đợi lấy tiền thừa từ nhân viên thu ngân liền muốn chuồn đi.
Mập mập dù mập một chút nhưng phản ứng lại rất nhanh nhẹn, Tôn Chương vừa mới lui về sau một bước Mập mạp liền tay mắt lanh lẹ túm lấy bả vai của cậu ta, nhìn Tôn Chương cười hì hì tựa như anh em tốt vậy, chỉ chỉ lên lầu, sau đó nửa bắt cóc nửa uy hiếp lôi Tôn Chương hướng về phía cầu thang lầu hai đi tới.
Hạ Qúy Thần đem một màn này không có nửa điểm dư thừa lưu lại trong mắt, trực tiếp xoay người đi lên lầu.
Lên đến lầu hai, Hạ Qúy Thần không thèm để ý một đám người đang khí thế ngất trời chơi game gọi hắn, liền kéo một cái ghế ra mà ngồi ở giữa hành lang đối diện phía đường lên lầu.
Chưa tới nửa phút, Mập mạp cùng Tôn Chương đều xuất hiện trong tầm mắt của Hạ Qúy Thần.
Mập mạp bước tới trước mặt Hạ Qúy Thần hai bước, đem Tôn Chương đẩy tới trước mặt Hạ Qúy Thần: “Anh Thần, người anh muốn”.
Hạ Qúy Thần không để ý tới Mập mạp mà nhìn chằm chằm Tôn Chương.
Tôn Chương bị Hạ Qúy Thần nhìn chằm chằm đáy lòng liền có một cỗ bất an, mắt cũng không dám cùng Hạ Qúy Thần đối mặt, âm thanh mở miệng chào hỏi cẩn thận lại có chút lấy lòng: “Anh Thần”.
Bộ dáng Hạ Qúy Thần giống như lúc nãy không nói một lời nhưng lại đưa tay về phía Tôn Chương ý tứ muốn bắt tay.
Hạ Qúy Thần chưa từng khách khí như vậy với Tôn Chương, Tôn Chương nhìn chằm chằm bàn tay của Hạ Qúy Thần có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ). Tôn Chương trước tiên lén dò xét Hạ Qúy Thần, xác định vẻ mặt của Hạ Qúy Thần không có chứa đựng tức giận gì quá lớn mới chậm rãi đều đưa cả hai tay tới trước mặt Hạ Qúy Thần.
Hạ Qúy Thần chỉ cầm bàn tay mới vừa nãy Tôn Chương đụng chạm bả vai của Qúy Ức.
Tôn Chương nhìn mọi chuyện đều diễn ra bình thường lúc này mới yên tâm, lại mở miệng hỏi: “Anh Thần, anh tìm em là có …”. Hai chữ “chuyện gì” chưa kịp nói ra, âm thanh dò hỏi thận trọng trong miệng Tôn Chương liền biến thành tiếng kêu la thảm thiết tan nát cõi lòng.
Một giây kế tiếp, Tôn Chương liền che lấy tay lúc nãy Hạ Qúy Thần cầm, gắng sức vặn vặn lại cổ tay bị trật khớp, vừa kêu thảm vừa nhanh chân hướng về phía cầu thang chạy đi.
Mập mạp đặc biệt hướng về phía cầu thang trước một bước chặn Tôn Chương lại, cười hì hì hướng về phía sau lưng cậu ta chỉ chỉ: “Con dấu, cậu đi nhầm phương hướng rồi, anh Thần của chúng tôi ở bên kia”.
Nói xong Mập mạp liền đem Tôn Chương đẩy một cái đến trước mặt Hạ Qúy Thần.
Hạ Qúy Thần không có nghĩ ngợi gì liền giơ chân lên đạp vào bụng của Tôn Chương.
Thời điểm Tôn Chương đau đớn mà té xuống đất, Hạ Qúy Thần giống như lò xo từ trên ghế đứng bật dậy, đè lên người của Tôn Chương mà cho cậu ta một trận đấm đá túi bụi.
Chờ đến khi cơn tức của Hạ Qúy Thần tiêu tan được hơn một nửa, hắn mới vỗ tay một cái rồi đứng lên, lui về phía sau một bước.
Hạ Qúy Thần sửa sang lại quần áo vừa mới bị hắn làm mất trật tự, từ trên cao nhìn xuống Tôn Chương đang còn nằm trên đất, đáy lòng lại bốc lên một trận tức giận nhưng vẫn nhịn xuống xúc động muốn đánh Tôn Chương, dùng chân đá đá: “Còn không mau cút đi”.
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng EmTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhMười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả… Editor: Hồng Phan – VirgoBeta: Stuki ^^“Vâng, anh Thần”. Mập mạp trả lời xong liền nhảy qua bậc thang cuối cùng, nhanh như chớp chạy về phía Tôn Chương.Lúc trước Hạ Qúy Thần và Tôn Chương cùng tranh giành chức lão đại ở Tô thành, thời điểm tranh giành không tránh khỏi có xảy ra xung đột, bất quá mỗi lần đều là Tôn Chương bị tổn thất. Tôn Chương biết Mập mạp là “trợ thủ đắc lực” bên cạnh Qúy Thần cho nên lúc Mập mạp xuất hiện bên cạnh, cả người Tôn Chương bất giác liền giật mình, cũng không có đợi lấy tiền thừa từ nhân viên thu ngân liền muốn chuồn đi.Mập mập dù mập một chút nhưng phản ứng lại rất nhanh nhẹn, Tôn Chương vừa mới lui về sau một bước Mập mạp liền tay mắt lanh lẹ túm lấy bả vai của cậu ta, nhìn Tôn Chương cười hì hì tựa như anh em tốt vậy, chỉ chỉ lên lầu, sau đó nửa bắt cóc nửa uy hiếp lôi Tôn Chương hướng về phía cầu thang lầu hai đi tới.Hạ Qúy Thần đem một màn này không có nửa điểm dư thừa lưu lại trong mắt, trực tiếp xoay người đi lên lầu.Lên đến lầu hai, Hạ Qúy Thần không thèm để ý một đám người đang khí thế ngất trời chơi game gọi hắn, liền kéo một cái ghế ra mà ngồi ở giữa hành lang đối diện phía đường lên lầu.Chưa tới nửa phút, Mập mạp cùng Tôn Chương đều xuất hiện trong tầm mắt của Hạ Qúy Thần.Mập mạp bước tới trước mặt Hạ Qúy Thần hai bước, đem Tôn Chương đẩy tới trước mặt Hạ Qúy Thần: “Anh Thần, người anh muốn”.Hạ Qúy Thần không để ý tới Mập mạp mà nhìn chằm chằm Tôn Chương.Tôn Chương bị Hạ Qúy Thần nhìn chằm chằm đáy lòng liền có một cỗ bất an, mắt cũng không dám cùng Hạ Qúy Thần đối mặt, âm thanh mở miệng chào hỏi cẩn thận lại có chút lấy lòng: “Anh Thần”.Bộ dáng Hạ Qúy Thần giống như lúc nãy không nói một lời nhưng lại đưa tay về phía Tôn Chương ý tứ muốn bắt tay.Hạ Qúy Thần chưa từng khách khí như vậy với Tôn Chương, Tôn Chương nhìn chằm chằm bàn tay của Hạ Qúy Thần có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ). Tôn Chương trước tiên lén dò xét Hạ Qúy Thần, xác định vẻ mặt của Hạ Qúy Thần không có chứa đựng tức giận gì quá lớn mới chậm rãi đều đưa cả hai tay tới trước mặt Hạ Qúy Thần.Hạ Qúy Thần chỉ cầm bàn tay mới vừa nãy Tôn Chương đụng chạm bả vai của Qúy Ức.Tôn Chương nhìn mọi chuyện đều diễn ra bình thường lúc này mới yên tâm, lại mở miệng hỏi: “Anh Thần, anh tìm em là có …”. Hai chữ “chuyện gì” chưa kịp nói ra, âm thanh dò hỏi thận trọng trong miệng Tôn Chương liền biến thành tiếng kêu la thảm thiết tan nát cõi lòng.Một giây kế tiếp, Tôn Chương liền che lấy tay lúc nãy Hạ Qúy Thần cầm, gắng sức vặn vặn lại cổ tay bị trật khớp, vừa kêu thảm vừa nhanh chân hướng về phía cầu thang chạy đi.Mập mạp đặc biệt hướng về phía cầu thang trước một bước chặn Tôn Chương lại, cười hì hì hướng về phía sau lưng cậu ta chỉ chỉ: “Con dấu, cậu đi nhầm phương hướng rồi, anh Thần của chúng tôi ở bên kia”.Nói xong Mập mạp liền đem Tôn Chương đẩy một cái đến trước mặt Hạ Qúy Thần.Hạ Qúy Thần không có nghĩ ngợi gì liền giơ chân lên đạp vào bụng của Tôn Chương.Thời điểm Tôn Chương đau đớn mà té xuống đất, Hạ Qúy Thần giống như lò xo từ trên ghế đứng bật dậy, đè lên người của Tôn Chương mà cho cậu ta một trận đấm đá túi bụi.Chờ đến khi cơn tức của Hạ Qúy Thần tiêu tan được hơn một nửa, hắn mới vỗ tay một cái rồi đứng lên, lui về phía sau một bước.Hạ Qúy Thần sửa sang lại quần áo vừa mới bị hắn làm mất trật tự, từ trên cao nhìn xuống Tôn Chương đang còn nằm trên đất, đáy lòng lại bốc lên một trận tức giận nhưng vẫn nhịn xuống xúc động muốn đánh Tôn Chương, dùng chân đá đá: “Còn không mau cút đi”.