Mười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả…

Chương 187: Dù em có lạc lối, anh vẫn nguyện đi bên cạnh em cả đời (17)

Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng EmTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhMười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả… Editor: Hồng Phan – VirgoBeta: Stuki^^Ấn đường của Hạ Qúy Thần lúc này mới giãn ra một chút, hắn không gõ chữ nữa mà chờ ở bên ngoài cửa phòng ngủ.Quý Ức biết hành động của hắn biểu thị điều gì, là nói hắn đã chuẩn bị cơm xong, có thể đi ăn, cô lại lên tiếng: “Em đi toilet xong sẽ ra ăn cơm”.Hạ Qúy Thần gật đầu nhẹ một cái, sau đó rời khỏi phòng ngủ.Hắn bưng đồ ăn lên bàn, vừa mới sắp xếp xong thì Qúy Ức cũng vừa vặn xuất hiện ở cửa phòng ăn.Hắn thuận tay kéo ra một cái ghế cho Qúy Ức, một bên ý bảo Qúy Ức ngồi, một bên kéo ra một cái ghế, sau đó ngồi xuống.Hắn múc một chén cháo, đặt ở trước mặt Qúy Ức.Qúy Ức nói lời cảm ơn.Từ tối hôm qua tới giờ, Qúy Ức chưa ăn một chút gì, thật sự rất đói bụng, cô cầm cái thìa, quấy vài cái, sau đó không nói một lời đã bắt đầu ăn, thẳng đến khi dạ dày trở lại bình thường thì mới thả chậm động tác, Qúy Ức ngẩng đầu nhìn cái người bên cạnh đang không nhanh không chậm ăn cơm – “Hạ Dư Quang”, bỗng nhiên nhớ tới, ngày thường không phải Hạ Dư Quang đều ở Tô thành hay sao? Có chút nghi hoặc nên cô liền mở miệng hỏi: “Anh Dư Quang, hôm nay vì sao anh lại bỗng nhiên tới Bắc Kinh?”.Động tác húp cháo của Hạ Qúy Thần bỗng dừng lại một chút, sau một lúc lâu hắn mới buông chén cháo trong tay xuống, trước tiên cầm khăn giấy lau tay một chút, sau đó mới cầm điện thoại gõ gõ chữ rồi đẩy tới trước mặt của Qúy Ức: “Ngày mai anh chuẩn bị đi Mỹ, nếu đi từ sân bay Bắc Kinh thì hành trình có chút dài, sợ thân thể không chịu đựng được nên liền đến đây trước một ngày, cũng có thể nghỉ ngơi được một chút”.“À”. Qúy Ức lên tiếng, sau đó cũng không có hỏi nữa.Hạ Qúy Thần cầm cái thìa, lại ăn thêm hai thìa, sau đó cầm lấy điện thoại một lần nữa, lại hỏi Qúy Ức một câu mà hắn đã biết rõ: “Em thì sao? Làm sao lại một mình ngây ngốc ở chỗ này? Gặp chuyện gì phiền toái sao?”.Lúc “Hạ Dư Quang” gõ chữ, từng từ đều lọt vào tầm mắt của Qúy Ức, trước mắt cô lập tức hiện ra những chuyện Hạ Qúy Thần đã làm với cô, nói những lời kia với cô …….Cô hơi nhấp nhấp khóe môi, rũ mắt, che lấp đi sự chật vật cùng bi thương.Hạ Qúy Thần là em trai của anh Dư Quang, cô cùng em trai của anh ấy náo loạn không vui, người khó xử vẫn là anh ấy đi …… Quan trọng nhất là, Hạ Qúy Thần mắng cô như vậy, cô cũng không muốn để cho người khác biết ……Nghĩ đến đây, Qúy Ức liền nỗ lực nâng khóe môi lên, gượng ép nở một nụ cười yếu ớt cho “Hạ Dư Quang” thấy, sau đó trực tiếp chuyển đề tài: “Anh Dư Quang, em có chút mệt nên muốn đi tắm rửa để nghỉ ngơi”.Nói xong Quý Ức liền đứng dậy, cũng không cho “Hạ Dư Quang” thời gian gõ chữ, sau khi để lại câu “Ngủ ngon” thì liền đẩy ghế dựa ra rồi đứng lên, vội vã rời khỏi phòng ăn.Hạ Qúy Thần tiếp tục ngồi một tình trong chốc lát mới đứng dậy, dọn dẹp bàn ăn.Cả ngày đều vội vàng đi tìm cô ở bên ngoài, công ty đang chồng chất không ít chuyện chờ hắn xử lý, hắn pha cho mình một ly trà, cũng tiện thể pha cho cô một ly sữa bò.Hắn bưng ly thủy tinh đến trước cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong không có đáp lại, ngược lại cách một cánh cửa, hắn lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.Hạ Qúy Thần đợi trong chốc lát, thấy điện thoại của cô mãi không có người nghe, liền đẩy cửa đi vào.Di động bừa mới ngắt lại vang lên lần nữa, hắn liếc mắt qua màn hình, liền nhìn thấy ba chữ “Lâm Chính Ích” quen thuộc.Đã hơn nửa đêm, Lâm Chính Ích còn gọi điện cho cô làm gì?Hạ Qúy Thần sợ đánh thức Qúy Ức, liền vươn tay đem điện thoại của cô chuyển sang chế độ im lặng.Lúc hắn đặt di động xuống, trên màn hình liền hiện lên một tin nhắn mới.

Editor: Hồng Phan – Virgo

Beta: Stuki^^

Ấn đường của Hạ Qúy Thần lúc này mới giãn ra một chút, hắn không gõ chữ nữa mà chờ ở bên ngoài cửa phòng ngủ.

Quý Ức biết hành động của hắn biểu thị điều gì, là nói hắn đã chuẩn bị cơm xong, có thể đi ăn, cô lại lên tiếng: “Em đi toilet xong sẽ ra ăn cơm”.

Hạ Qúy Thần gật đầu nhẹ một cái, sau đó rời khỏi phòng ngủ.

Hắn bưng đồ ăn lên bàn, vừa mới sắp xếp xong thì Qúy Ức cũng vừa vặn xuất hiện ở cửa phòng ăn.

Hắn thuận tay kéo ra một cái ghế cho Qúy Ức, một bên ý bảo Qúy Ức ngồi, một bên kéo ra một cái ghế, sau đó ngồi xuống.

Hắn múc một chén cháo, đặt ở trước mặt Qúy Ức.

Qúy Ức nói lời cảm ơn.

Từ tối hôm qua tới giờ, Qúy Ức chưa ăn một chút gì, thật sự rất đói bụng, cô cầm cái thìa, quấy vài cái, sau đó không nói một lời đã bắt đầu ăn, thẳng đến khi dạ dày trở lại bình thường thì mới thả chậm động tác, Qúy Ức ngẩng đầu nhìn cái người bên cạnh đang không nhanh không chậm ăn cơm – “Hạ Dư Quang”, bỗng nhiên nhớ tới, ngày thường không phải Hạ Dư Quang đều ở Tô thành hay sao? Có chút nghi hoặc nên cô liền mở miệng hỏi: “Anh Dư Quang, hôm nay vì sao anh lại bỗng nhiên tới Bắc Kinh?”.

Động tác húp cháo của Hạ Qúy Thần bỗng dừng lại một chút, sau một lúc lâu hắn mới buông chén cháo trong tay xuống, trước tiên cầm khăn giấy lau tay một chút, sau đó mới cầm điện thoại gõ gõ chữ rồi đẩy tới trước mặt của Qúy Ức: “Ngày mai anh chuẩn bị đi Mỹ, nếu đi từ sân bay Bắc Kinh thì hành trình có chút dài, sợ thân thể không chịu đựng được nên liền đến đây trước một ngày, cũng có thể nghỉ ngơi được một chút”.

“À”. Qúy Ức lên tiếng, sau đó cũng không có hỏi nữa.

Hạ Qúy Thần cầm cái thìa, lại ăn thêm hai thìa, sau đó cầm lấy điện thoại một lần nữa, lại hỏi Qúy Ức một câu mà hắn đã biết rõ: “Em thì sao? Làm sao lại một mình ngây ngốc ở chỗ này? Gặp chuyện gì phiền toái sao?”.

Lúc “Hạ Dư Quang” gõ chữ, từng từ đều lọt vào tầm mắt của Qúy Ức, trước mắt cô lập tức hiện ra những chuyện Hạ Qúy Thần đã làm với cô, nói những lời kia với cô …….

Cô hơi nhấp nhấp khóe môi, rũ mắt, che lấp đi sự chật vật cùng bi thương.

Hạ Qúy Thần là em trai của anh Dư Quang, cô cùng em trai của anh ấy náo loạn không vui, người khó xử vẫn là anh ấy đi …… Quan trọng nhất là, Hạ Qúy Thần mắng cô như vậy, cô cũng không muốn để cho người khác biết ……

Nghĩ đến đây, Qúy Ức liền nỗ lực nâng khóe môi lên, gượng ép nở một nụ cười yếu ớt cho “Hạ Dư Quang” thấy, sau đó trực tiếp chuyển đề tài: “Anh Dư Quang, em có chút mệt nên muốn đi tắm rửa để nghỉ ngơi”.

Nói xong Quý Ức liền đứng dậy, cũng không cho “Hạ Dư Quang” thời gian gõ chữ, sau khi để lại câu “Ngủ ngon” thì liền đẩy ghế dựa ra rồi đứng lên, vội vã rời khỏi phòng ăn.

Hạ Qúy Thần tiếp tục ngồi một tình trong chốc lát mới đứng dậy, dọn dẹp bàn ăn.

Cả ngày đều vội vàng đi tìm cô ở bên ngoài, công ty đang chồng chất không ít chuyện chờ hắn xử lý, hắn pha cho mình một ly trà, cũng tiện thể pha cho cô một ly sữa bò.

Hắn bưng ly thủy tinh đến trước cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong không có đáp lại, ngược lại cách một cánh cửa, hắn lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.

Hạ Qúy Thần đợi trong chốc lát, thấy điện thoại của cô mãi không có người nghe, liền đẩy cửa đi vào.

Di động bừa mới ngắt lại vang lên lần nữa, hắn liếc mắt qua màn hình, liền nhìn thấy ba chữ “Lâm Chính Ích” quen thuộc.

Đã hơn nửa đêm, Lâm Chính Ích còn gọi điện cho cô làm gì?

Hạ Qúy Thần sợ đánh thức Qúy Ức, liền vươn tay đem điện thoại của cô chuyển sang chế độ im lặng.

Lúc hắn đặt di động xuống, trên màn hình liền hiện lên một tin nhắn mới.

Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng EmTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhMười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả… Editor: Hồng Phan – VirgoBeta: Stuki^^Ấn đường của Hạ Qúy Thần lúc này mới giãn ra một chút, hắn không gõ chữ nữa mà chờ ở bên ngoài cửa phòng ngủ.Quý Ức biết hành động của hắn biểu thị điều gì, là nói hắn đã chuẩn bị cơm xong, có thể đi ăn, cô lại lên tiếng: “Em đi toilet xong sẽ ra ăn cơm”.Hạ Qúy Thần gật đầu nhẹ một cái, sau đó rời khỏi phòng ngủ.Hắn bưng đồ ăn lên bàn, vừa mới sắp xếp xong thì Qúy Ức cũng vừa vặn xuất hiện ở cửa phòng ăn.Hắn thuận tay kéo ra một cái ghế cho Qúy Ức, một bên ý bảo Qúy Ức ngồi, một bên kéo ra một cái ghế, sau đó ngồi xuống.Hắn múc một chén cháo, đặt ở trước mặt Qúy Ức.Qúy Ức nói lời cảm ơn.Từ tối hôm qua tới giờ, Qúy Ức chưa ăn một chút gì, thật sự rất đói bụng, cô cầm cái thìa, quấy vài cái, sau đó không nói một lời đã bắt đầu ăn, thẳng đến khi dạ dày trở lại bình thường thì mới thả chậm động tác, Qúy Ức ngẩng đầu nhìn cái người bên cạnh đang không nhanh không chậm ăn cơm – “Hạ Dư Quang”, bỗng nhiên nhớ tới, ngày thường không phải Hạ Dư Quang đều ở Tô thành hay sao? Có chút nghi hoặc nên cô liền mở miệng hỏi: “Anh Dư Quang, hôm nay vì sao anh lại bỗng nhiên tới Bắc Kinh?”.Động tác húp cháo của Hạ Qúy Thần bỗng dừng lại một chút, sau một lúc lâu hắn mới buông chén cháo trong tay xuống, trước tiên cầm khăn giấy lau tay một chút, sau đó mới cầm điện thoại gõ gõ chữ rồi đẩy tới trước mặt của Qúy Ức: “Ngày mai anh chuẩn bị đi Mỹ, nếu đi từ sân bay Bắc Kinh thì hành trình có chút dài, sợ thân thể không chịu đựng được nên liền đến đây trước một ngày, cũng có thể nghỉ ngơi được một chút”.“À”. Qúy Ức lên tiếng, sau đó cũng không có hỏi nữa.Hạ Qúy Thần cầm cái thìa, lại ăn thêm hai thìa, sau đó cầm lấy điện thoại một lần nữa, lại hỏi Qúy Ức một câu mà hắn đã biết rõ: “Em thì sao? Làm sao lại một mình ngây ngốc ở chỗ này? Gặp chuyện gì phiền toái sao?”.Lúc “Hạ Dư Quang” gõ chữ, từng từ đều lọt vào tầm mắt của Qúy Ức, trước mắt cô lập tức hiện ra những chuyện Hạ Qúy Thần đã làm với cô, nói những lời kia với cô …….Cô hơi nhấp nhấp khóe môi, rũ mắt, che lấp đi sự chật vật cùng bi thương.Hạ Qúy Thần là em trai của anh Dư Quang, cô cùng em trai của anh ấy náo loạn không vui, người khó xử vẫn là anh ấy đi …… Quan trọng nhất là, Hạ Qúy Thần mắng cô như vậy, cô cũng không muốn để cho người khác biết ……Nghĩ đến đây, Qúy Ức liền nỗ lực nâng khóe môi lên, gượng ép nở một nụ cười yếu ớt cho “Hạ Dư Quang” thấy, sau đó trực tiếp chuyển đề tài: “Anh Dư Quang, em có chút mệt nên muốn đi tắm rửa để nghỉ ngơi”.Nói xong Quý Ức liền đứng dậy, cũng không cho “Hạ Dư Quang” thời gian gõ chữ, sau khi để lại câu “Ngủ ngon” thì liền đẩy ghế dựa ra rồi đứng lên, vội vã rời khỏi phòng ăn.Hạ Qúy Thần tiếp tục ngồi một tình trong chốc lát mới đứng dậy, dọn dẹp bàn ăn.Cả ngày đều vội vàng đi tìm cô ở bên ngoài, công ty đang chồng chất không ít chuyện chờ hắn xử lý, hắn pha cho mình một ly trà, cũng tiện thể pha cho cô một ly sữa bò.Hắn bưng ly thủy tinh đến trước cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong không có đáp lại, ngược lại cách một cánh cửa, hắn lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.Hạ Qúy Thần đợi trong chốc lát, thấy điện thoại của cô mãi không có người nghe, liền đẩy cửa đi vào.Di động bừa mới ngắt lại vang lên lần nữa, hắn liếc mắt qua màn hình, liền nhìn thấy ba chữ “Lâm Chính Ích” quen thuộc.Đã hơn nửa đêm, Lâm Chính Ích còn gọi điện cho cô làm gì?Hạ Qúy Thần sợ đánh thức Qúy Ức, liền vươn tay đem điện thoại của cô chuyển sang chế độ im lặng.Lúc hắn đặt di động xuống, trên màn hình liền hiện lên một tin nhắn mới.

Chương 187: Dù em có lạc lối, anh vẫn nguyện đi bên cạnh em cả đời (17)