Mười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả…

Chương 208: Thân phận để gặp em (8)

Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng EmTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhMười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả… Editor: Hồng Phan – VirgoBeta: Stuki^^Hạ Qúy Thần tinh tường cảm giác được, có một cổ đau đớn đang kịch liêt lan tràn ra khắp cơ thể hắn.Biểu tình của hắn rất bình tĩnh, giống như không có chuyện gì xảy ra, nhưng bàn tay hắn lại nắm thành quyền.Hắn nỗ lực khắc chế chính mình, không cho bản thân mất đi thần thái.Móng tay đâm vào lòng bàn tay phát đau nhưng hắn vẫn không có dấu hiệu buông ra, một lúc lâu sau, mãi đến khi sự thương tâm trong lòng hoàn toàn bình ổn xuống thì hắn mới chậm rãi buông lỏng nắm tay ra, hắn cảm giác lòng bàn tay mình có chút dinh dính, liền cúi đầu xuống, lập tức nhìn thấy lòng bàn tay trái vừa mới bị móng tay đâm vào đang có vài giọt máu li ti chảy ra ngoài.…………Bởi vì chân phải thoa thuốc nên Qúy Ức không thể tắm rửa, cô đợi vị bác sĩ cùng đôi nam nữ rời đi thì mới khập khiễng bước vào toilet, rửa mặt qua loa một chút, sau đó trở lại trên giường.Đã hơn hai giờ sáng mà Qúy Ức không có chút dấu hiệu buồn ngủ nào, cô cầm lấy điện thoại, lúc cô còn chưa có phản ứng lại là mình định làm gì thì đầu ngón tay đã bấm vào WeChat, rồi ấn vào tên “Hạ Dư Quang”.“Bọn họ là bạn của anh, anh nhờ bọn họ đưa em về khách sạn”. Lúc cô gặp được đôi nam nữ kia thì cũng nhận được tin nhắn này, lúc đó cô liền trả lời lại một câu: “Em nhìn thấy bọn họ rồi”.Mãi cho đến bây giờ, anh ấy còn chưa có trả lời lại cho cô.Cũng đã được bốn lăm phút đồng hồ rồi, chẳng lẽ anh ấy đã ngủ?Quý Ức cắn ngón tay, nhìn chằm chằm màn hình di động, chần chờ trong chốc lát, sau đó liền gõ một hàng chữ, gửi qua: “Anh Dư Quang, em đã về tới khách sạn an toàn, bọn họ còn tìm bác sĩ xử lý vết thương cho em”.Dừng một chút, Qúy Ức lại bổ sung thêm: “Hiện tại bọn họ đều đã về hết rồi”.Qua năm phút đồng hồ, Qúy Ức thấy “Hạ Dư Quang” vẫn chậm chạp chưa có trả lời lại, liền giết thời gian bằng việc xem mấy cái tin nhắn mà bạn bè gửi cho cô, thẳng đến hai rưỡi, cô thấy phía bên “Hạ Dư Quang” vẫn là một mảnh an tĩnh thì mới mở Wechat của “Hạ Dư Quang” ra, tìm một cái đề tài tốt để nói chuyện: “Anh Dư Quang, em muốn ngủ, đêm nay cảm ơn anh”.“Hạ Dư Quang” vẫn như cũ không có trả lời cô, Qúy Ức vẫn chưa có buồn ngủ, nhưng cô không có tiếp tục nghịch di động nữa mà là lướt lướt màn hình, nhìn lại một lần lịch sử trò chuyện của cô cùng “Hạ Dư Quang” từ lúc gặp lại tới nay.Bởi vì vẫn không có buồn ngủ, Qúy Ức lại đổi lịch sử trò chuyện ngược lại, nhìn từ đầu đến cuối một lần nữa, cô nhìn tới một phần ba, mí mắt bắt đầu đánh nhau, cô miễn cưỡng xem thêm mười câu đối thoại giữa hai người, sau đó đôi mắt liền không mở nổi nữa.Di động của Qúy Ức chưa có khóa màn hình, ánh sáng từ điện thoại chiếu lên khuôn mặt của cô, làm hiện lên muột khuôn mặt tinh xảo lại điềm tĩnh.Cô không có hoàn toàn lâm vào ngủ say, trong đầu không biết làm sao lại nhớ tới chuyện một tháng trước, cô ở trong thư phòng của “Hạ Dư Quang” nhìn thấy câu “Dù em có lạc lối, anh vẫn nguyện đi bên cạnh em cả đời”, câu nói này ở trong đầu cô càng ngày càng rõ ràng, đến cuối cùng liền biến thành chuyện hơn một giờ trước, cô một mình ngồi ở trấn cổ, còn cả cảnh tượng anh Dư Quang không tiếng động yên lặng bồi cô qua điện thoại.Khóe môi cô không nhịn được, giơ lên một nụ cười.Điện thoại bởi vì một thời gian không có ai đụng chạm nên tự động khóa màn hình.Ý thức của Qúy Ức cũng lâm vào trong đêm tối, hoàn toàn ngủ say.

Editor: Hồng Phan – Virgo

Beta: Stuki^^

Hạ Qúy Thần tinh tường cảm giác được, có một cổ đau đớn đang kịch liêt lan tràn ra khắp cơ thể hắn.

Biểu tình của hắn rất bình tĩnh, giống như không có chuyện gì xảy ra, nhưng bàn tay hắn lại nắm thành quyền.

Hắn nỗ lực khắc chế chính mình, không cho bản thân mất đi thần thái.

Móng tay đâm vào lòng bàn tay phát đau nhưng hắn vẫn không có dấu hiệu buông ra, một lúc lâu sau, mãi đến khi sự thương tâm trong lòng hoàn toàn bình ổn xuống thì hắn mới chậm rãi buông lỏng nắm tay ra, hắn cảm giác lòng bàn tay mình có chút dinh dính, liền cúi đầu xuống, lập tức nhìn thấy lòng bàn tay trái vừa mới bị móng tay đâm vào đang có vài giọt máu li ti chảy ra ngoài.

…………

Bởi vì chân phải thoa thuốc nên Qúy Ức không thể tắm rửa, cô đợi vị bác sĩ cùng đôi nam nữ rời đi thì mới khập khiễng bước vào toilet, rửa mặt qua loa một chút, sau đó trở lại trên giường.

Đã hơn hai giờ sáng mà Qúy Ức không có chút dấu hiệu buồn ngủ nào, cô cầm lấy điện thoại, lúc cô còn chưa có phản ứng lại là mình định làm gì thì đầu ngón tay đã bấm vào WeChat, rồi ấn vào tên “Hạ Dư Quang”.

“Bọn họ là bạn của anh, anh nhờ bọn họ đưa em về khách sạn”. Lúc cô gặp được đôi nam nữ kia thì cũng nhận được tin nhắn này, lúc đó cô liền trả lời lại một câu: “Em nhìn thấy bọn họ rồi”.

Mãi cho đến bây giờ, anh ấy còn chưa có trả lời lại cho cô.

Cũng đã được bốn lăm phút đồng hồ rồi, chẳng lẽ anh ấy đã ngủ?

Quý Ức cắn ngón tay, nhìn chằm chằm màn hình di động, chần chờ trong chốc lát, sau đó liền gõ một hàng chữ, gửi qua: “Anh Dư Quang, em đã về tới khách sạn an toàn, bọn họ còn tìm bác sĩ xử lý vết thương cho em”.

Dừng một chút, Qúy Ức lại bổ sung thêm: “Hiện tại bọn họ đều đã về hết rồi”.

Qua năm phút đồng hồ, Qúy Ức thấy “Hạ Dư Quang” vẫn chậm chạp chưa có trả lời lại, liền giết thời gian bằng việc xem mấy cái tin nhắn mà bạn bè gửi cho cô, thẳng đến hai rưỡi, cô thấy phía bên “Hạ Dư Quang” vẫn là một mảnh an tĩnh thì mới mở Wechat của “Hạ Dư Quang” ra, tìm một cái đề tài tốt để nói chuyện: “Anh Dư Quang, em muốn ngủ, đêm nay cảm ơn anh”.

“Hạ Dư Quang” vẫn như cũ không có trả lời cô, Qúy Ức vẫn chưa có buồn ngủ, nhưng cô không có tiếp tục nghịch di động nữa mà là lướt lướt màn hình, nhìn lại một lần lịch sử trò chuyện của cô cùng “Hạ Dư Quang” từ lúc gặp lại tới nay.

Bởi vì vẫn không có buồn ngủ, Qúy Ức lại đổi lịch sử trò chuyện ngược lại, nhìn từ đầu đến cuối một lần nữa, cô nhìn tới một phần ba, mí mắt bắt đầu đánh nhau, cô miễn cưỡng xem thêm mười câu đối thoại giữa hai người, sau đó đôi mắt liền không mở nổi nữa.

Di động của Qúy Ức chưa có khóa màn hình, ánh sáng từ điện thoại chiếu lên khuôn mặt của cô, làm hiện lên muột khuôn mặt tinh xảo lại điềm tĩnh.

Cô không có hoàn toàn lâm vào ngủ say, trong đầu không biết làm sao lại nhớ tới chuyện một tháng trước, cô ở trong thư phòng của “Hạ Dư Quang” nhìn thấy câu “Dù em có lạc lối, anh vẫn nguyện đi bên cạnh em cả đời”, câu nói này ở trong đầu cô càng ngày càng rõ ràng, đến cuối cùng liền biến thành chuyện hơn một giờ trước, cô một mình ngồi ở trấn cổ, còn cả cảnh tượng anh Dư Quang không tiếng động yên lặng bồi cô qua điện thoại.

Khóe môi cô không nhịn được, giơ lên một nụ cười.

Điện thoại bởi vì một thời gian không có ai đụng chạm nên tự động khóa màn hình.

Ý thức của Qúy Ức cũng lâm vào trong đêm tối, hoàn toàn ngủ say.

Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng EmTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhMười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả… Editor: Hồng Phan – VirgoBeta: Stuki^^Hạ Qúy Thần tinh tường cảm giác được, có một cổ đau đớn đang kịch liêt lan tràn ra khắp cơ thể hắn.Biểu tình của hắn rất bình tĩnh, giống như không có chuyện gì xảy ra, nhưng bàn tay hắn lại nắm thành quyền.Hắn nỗ lực khắc chế chính mình, không cho bản thân mất đi thần thái.Móng tay đâm vào lòng bàn tay phát đau nhưng hắn vẫn không có dấu hiệu buông ra, một lúc lâu sau, mãi đến khi sự thương tâm trong lòng hoàn toàn bình ổn xuống thì hắn mới chậm rãi buông lỏng nắm tay ra, hắn cảm giác lòng bàn tay mình có chút dinh dính, liền cúi đầu xuống, lập tức nhìn thấy lòng bàn tay trái vừa mới bị móng tay đâm vào đang có vài giọt máu li ti chảy ra ngoài.…………Bởi vì chân phải thoa thuốc nên Qúy Ức không thể tắm rửa, cô đợi vị bác sĩ cùng đôi nam nữ rời đi thì mới khập khiễng bước vào toilet, rửa mặt qua loa một chút, sau đó trở lại trên giường.Đã hơn hai giờ sáng mà Qúy Ức không có chút dấu hiệu buồn ngủ nào, cô cầm lấy điện thoại, lúc cô còn chưa có phản ứng lại là mình định làm gì thì đầu ngón tay đã bấm vào WeChat, rồi ấn vào tên “Hạ Dư Quang”.“Bọn họ là bạn của anh, anh nhờ bọn họ đưa em về khách sạn”. Lúc cô gặp được đôi nam nữ kia thì cũng nhận được tin nhắn này, lúc đó cô liền trả lời lại một câu: “Em nhìn thấy bọn họ rồi”.Mãi cho đến bây giờ, anh ấy còn chưa có trả lời lại cho cô.Cũng đã được bốn lăm phút đồng hồ rồi, chẳng lẽ anh ấy đã ngủ?Quý Ức cắn ngón tay, nhìn chằm chằm màn hình di động, chần chờ trong chốc lát, sau đó liền gõ một hàng chữ, gửi qua: “Anh Dư Quang, em đã về tới khách sạn an toàn, bọn họ còn tìm bác sĩ xử lý vết thương cho em”.Dừng một chút, Qúy Ức lại bổ sung thêm: “Hiện tại bọn họ đều đã về hết rồi”.Qua năm phút đồng hồ, Qúy Ức thấy “Hạ Dư Quang” vẫn chậm chạp chưa có trả lời lại, liền giết thời gian bằng việc xem mấy cái tin nhắn mà bạn bè gửi cho cô, thẳng đến hai rưỡi, cô thấy phía bên “Hạ Dư Quang” vẫn là một mảnh an tĩnh thì mới mở Wechat của “Hạ Dư Quang” ra, tìm một cái đề tài tốt để nói chuyện: “Anh Dư Quang, em muốn ngủ, đêm nay cảm ơn anh”.“Hạ Dư Quang” vẫn như cũ không có trả lời cô, Qúy Ức vẫn chưa có buồn ngủ, nhưng cô không có tiếp tục nghịch di động nữa mà là lướt lướt màn hình, nhìn lại một lần lịch sử trò chuyện của cô cùng “Hạ Dư Quang” từ lúc gặp lại tới nay.Bởi vì vẫn không có buồn ngủ, Qúy Ức lại đổi lịch sử trò chuyện ngược lại, nhìn từ đầu đến cuối một lần nữa, cô nhìn tới một phần ba, mí mắt bắt đầu đánh nhau, cô miễn cưỡng xem thêm mười câu đối thoại giữa hai người, sau đó đôi mắt liền không mở nổi nữa.Di động của Qúy Ức chưa có khóa màn hình, ánh sáng từ điện thoại chiếu lên khuôn mặt của cô, làm hiện lên muột khuôn mặt tinh xảo lại điềm tĩnh.Cô không có hoàn toàn lâm vào ngủ say, trong đầu không biết làm sao lại nhớ tới chuyện một tháng trước, cô ở trong thư phòng của “Hạ Dư Quang” nhìn thấy câu “Dù em có lạc lối, anh vẫn nguyện đi bên cạnh em cả đời”, câu nói này ở trong đầu cô càng ngày càng rõ ràng, đến cuối cùng liền biến thành chuyện hơn một giờ trước, cô một mình ngồi ở trấn cổ, còn cả cảnh tượng anh Dư Quang không tiếng động yên lặng bồi cô qua điện thoại.Khóe môi cô không nhịn được, giơ lên một nụ cười.Điện thoại bởi vì một thời gian không có ai đụng chạm nên tự động khóa màn hình.Ý thức của Qúy Ức cũng lâm vào trong đêm tối, hoàn toàn ngủ say.

Chương 208: Thân phận để gặp em (8)