Mười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả…
Chương 273: Cho tới bây giờ em không chỉ có một mình, em còn có tôi (3)
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng EmTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhMười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả… Từ tết âm lịch, khi anh dùng thân phận Hạ Dư Quang ở cùng phòng với cô suốt một ngày một đêm. Sau đó quan hệ giữa “Hạ Dư Quang” và cô trở nên thân thiết hơn, gần như mỗi ngày cô đều trò chuyện cùng “Hạ Dư Quang” một lúc.Điện thoại sở dĩ nằm trên giường cũng bởi vì tối hôm qua, cô và anh nhắn tin trò chuyện quá muộn, trước khi ngủ, anh tiện tay ném qua một bên.Mở khóa màn hình, thông báo có tin nhắn chưa đọc, Hạ Quý Thần thuận tay mở tin nhắn, chỉ thấy tin của Quý Ức gửi đến, còn chưa xem nội dung, điện thoại đã nhắc nhở lượng pin không đủ.Ngồi dậy, tựa trên đầu giường, Hạ Quý Thần tìm kiếm dây cáp, cắm sạc, vừa sờ soạng tìm điếu thuốc cắn ở khóe miệng, vừa ấn mở tin nhắn của Quý Ức: “Anh Dư Quang, tối hôm qua em rất mệt, nên ngủ rồi, thật ngại quá!”Tối hôm qua anh và cô trò chuyện, cô không đáp lại, anh đợi thật lâu, thấy điện thoại vẫn luôn im lặng, nghĩ rằng cô đã ngủ, nên gửi một tin chúc ngủ ngon, sau đó cũng đi ngủ.Có lẽ là hôm nay, sau khi thức dậy, thấy được tin nhắn của anh cho nên cô mới nhắn tin trả lời như vậy.Hạ Quý Thần nhanh chóng gõ trên màn hình vài cái, gửi một tin “Không sao”, sau khi gửi xong mới tìm bật lửa, đốt thuốc.Anh không hút chỉ cầm điếu thốc, dựa vào đầu giường, nghe mùi thuốc lá kiên nhẫn chờ đợi.Một phút sau, điện thoại trong tay anh run lên.Quý Ức trả lời: “Anh Dư Quang, trễ thế này sao anh còn chưa ngủ?”Hạ Quý Thần búng tàn thuốc xuống gạt tàn trên tủ đầu giường, sau đó kẹp điếu thuốc, gõ từng chữ lên màn hình: “Đang chuẩn bị ngủ.”Gửi tin nhắn xong, Hạ Quý Thần mới ý thức được, bây giờ đã mười hai giờ, sao cô còn chưa ngủ, liền gõ thêm một tin nhắn: “Em thì sao? Sao còn chưa ngủ?”“Em không ngủ được.” Có lẽ là Quý Ức đang cầm điện thoại, nên cô trả lời tin nhắn rất nhanh.Ngủ không được?Hạ Quý Thần trông thấy ba chữ kia, ấn đường bắt đầu nhăn lại: "Sao vậy, đầy bụng?"Quý Ức: "Không có gì."Không có gì sao lại không ngủ được? Rõ ràng là có chuyện... Không phải là bởi vì vết thương bên hông nên không ngủ được đấy chứ?Hạ Quý Thần nghĩ vậy, lập tức ngồi dậy trên giường vừa duỗi chân bước xuống giường, trong đầu hiện lên những lời răn dạy của anh với cô trong phòng không lâu trước đó, động tác toàn thân bỗng dưng khựng lại.Anh duy trì tư thế nửa muốn xuống giường nửa không một lúc lâu, cuối cùng vẫn thu chân lại, nhìn chằm chằm cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, sau đó ngón tay gõ tin nhắn trên màn hình di động: “Bởi vì vết thương bên hông sao?”“Anh Dư Quang, sao anh biết?” Đúng như Hạ Quý Thần nghĩ, tin nhắn Quý Ức gửi về, quả nhiên là câu nghi vấn.Anh đem lý do đã sớm nghĩ kỹ từ trước gõ ra, vừa chuẩn bị gửi đi, tin nhắn của Quý Ức lại đến: “Là… Là Hạ Quý Thần nói cho anh đúng không?”Hạ Quý Thần vội xóa đi mấy chữ “Quý Thần nói cho anh biết”, sau đó đổi thành một chữ “Ừm”, gửi đi.Quý Ức không nhắn lại.Hạ Quý Thần nghĩ, có lẽ cô ấy cho rằng Hạ Dư Quang biết cô ấy tự làm mình bị thương, cho nên không biết nên đáp lại như thế nào.Hắn im lặng suy nghĩ một lát, sau đó gõ lên màn hình một dòng chữ gửi đi: “Về sau đừng làm chuyện ngu ngốc như thế, vì người như vậy… không đáng.”Khoảng năm phút sau, cuối cùng, Quý Ức cũng nhắn lại: “Em cũng biết là không đáng, nhưng mà anh Dư Quang, trên đời này, em chỉ có thể dựa vào chính mình, cũng chỉ có thể sử dụng cách thức ngu ngốc như vậy để bảo vệ mình.”
Từ tết âm lịch, khi anh dùng thân phận Hạ Dư Quang ở cùng phòng với cô suốt một ngày một đêm. Sau đó quan hệ giữa “Hạ Dư Quang” và cô trở nên thân thiết hơn, gần như mỗi ngày cô đều trò chuyện cùng “Hạ Dư Quang” một lúc.
Điện thoại sở dĩ nằm trên giường cũng bởi vì tối hôm qua, cô và anh nhắn tin trò chuyện quá muộn, trước khi ngủ, anh tiện tay ném qua một bên.
Mở khóa màn hình, thông báo có tin nhắn chưa đọc, Hạ Quý Thần thuận tay mở tin nhắn, chỉ thấy tin của Quý Ức gửi đến, còn chưa xem nội dung, điện thoại đã nhắc nhở lượng pin không đủ.
Ngồi dậy, tựa trên đầu giường, Hạ Quý Thần tìm kiếm dây cáp, cắm sạc, vừa sờ soạng tìm điếu thuốc cắn ở khóe miệng, vừa ấn mở tin nhắn của Quý Ức: “Anh Dư Quang, tối hôm qua em rất mệt, nên ngủ rồi, thật ngại quá!”
Tối hôm qua anh và cô trò chuyện, cô không đáp lại, anh đợi thật lâu, thấy điện thoại vẫn luôn im lặng, nghĩ rằng cô đã ngủ, nên gửi một tin chúc ngủ ngon, sau đó cũng đi ngủ.
Có lẽ là hôm nay, sau khi thức dậy, thấy được tin nhắn của anh cho nên cô mới nhắn tin trả lời như vậy.
Hạ Quý Thần nhanh chóng gõ trên màn hình vài cái, gửi một tin “Không sao”, sau khi gửi xong mới tìm bật lửa, đốt thuốc.
Anh không hút chỉ cầm điếu thốc, dựa vào đầu giường, nghe mùi thuốc lá kiên nhẫn chờ đợi.
Một phút sau, điện thoại trong tay anh run lên.
Quý Ức trả lời: “Anh Dư Quang, trễ thế này sao anh còn chưa ngủ?”
Hạ Quý Thần búng tàn thuốc xuống gạt tàn trên tủ đầu giường, sau đó kẹp điếu thuốc, gõ từng chữ lên màn hình: “Đang chuẩn bị ngủ.”
Gửi tin nhắn xong, Hạ Quý Thần mới ý thức được, bây giờ đã mười hai giờ, sao cô còn chưa ngủ, liền gõ thêm một tin nhắn: “Em thì sao? Sao còn chưa ngủ?”
“Em không ngủ được.” Có lẽ là Quý Ức đang cầm điện thoại, nên cô trả lời tin nhắn rất nhanh.
Ngủ không được?
Hạ Quý Thần trông thấy ba chữ kia, ấn đường bắt đầu nhăn lại: "Sao vậy, đầy bụng?"
Quý Ức: "Không có gì."
Không có gì sao lại không ngủ được? Rõ ràng là có chuyện... Không phải là bởi vì vết thương bên hông nên không ngủ được đấy chứ?
Hạ Quý Thần nghĩ vậy, lập tức ngồi dậy trên giường vừa duỗi chân bước xuống giường, trong đầu hiện lên những lời răn dạy của anh với cô trong phòng không lâu trước đó, động tác toàn thân bỗng dưng khựng lại.
Anh duy trì tư thế nửa muốn xuống giường nửa không một lúc lâu, cuối cùng vẫn thu chân lại, nhìn chằm chằm cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, sau đó ngón tay gõ tin nhắn trên màn hình di động: “Bởi vì vết thương bên hông sao?”
“Anh Dư Quang, sao anh biết?” Đúng như Hạ Quý Thần nghĩ, tin nhắn Quý Ức gửi về, quả nhiên là câu nghi vấn.
Anh đem lý do đã sớm nghĩ kỹ từ trước gõ ra, vừa chuẩn bị gửi đi, tin nhắn của Quý Ức lại đến: “Là… Là Hạ Quý Thần nói cho anh đúng không?”
Hạ Quý Thần vội xóa đi mấy chữ “Quý Thần nói cho anh biết”, sau đó đổi thành một chữ “Ừm”, gửi đi.
Quý Ức không nhắn lại.
Hạ Quý Thần nghĩ, có lẽ cô ấy cho rằng Hạ Dư Quang biết cô ấy tự làm mình bị thương, cho nên không biết nên đáp lại như thế nào.
Hắn im lặng suy nghĩ một lát, sau đó gõ lên màn hình một dòng chữ gửi đi: “Về sau đừng làm chuyện ngu ngốc như thế, vì người như vậy… không đáng.”
Khoảng năm phút sau, cuối cùng, Quý Ức cũng nhắn lại: “Em cũng biết là không đáng, nhưng mà anh Dư Quang, trên đời này, em chỉ có thể dựa vào chính mình, cũng chỉ có thể sử dụng cách thức ngu ngốc như vậy để bảo vệ mình.”
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng EmTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhMười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả… Từ tết âm lịch, khi anh dùng thân phận Hạ Dư Quang ở cùng phòng với cô suốt một ngày một đêm. Sau đó quan hệ giữa “Hạ Dư Quang” và cô trở nên thân thiết hơn, gần như mỗi ngày cô đều trò chuyện cùng “Hạ Dư Quang” một lúc.Điện thoại sở dĩ nằm trên giường cũng bởi vì tối hôm qua, cô và anh nhắn tin trò chuyện quá muộn, trước khi ngủ, anh tiện tay ném qua một bên.Mở khóa màn hình, thông báo có tin nhắn chưa đọc, Hạ Quý Thần thuận tay mở tin nhắn, chỉ thấy tin của Quý Ức gửi đến, còn chưa xem nội dung, điện thoại đã nhắc nhở lượng pin không đủ.Ngồi dậy, tựa trên đầu giường, Hạ Quý Thần tìm kiếm dây cáp, cắm sạc, vừa sờ soạng tìm điếu thuốc cắn ở khóe miệng, vừa ấn mở tin nhắn của Quý Ức: “Anh Dư Quang, tối hôm qua em rất mệt, nên ngủ rồi, thật ngại quá!”Tối hôm qua anh và cô trò chuyện, cô không đáp lại, anh đợi thật lâu, thấy điện thoại vẫn luôn im lặng, nghĩ rằng cô đã ngủ, nên gửi một tin chúc ngủ ngon, sau đó cũng đi ngủ.Có lẽ là hôm nay, sau khi thức dậy, thấy được tin nhắn của anh cho nên cô mới nhắn tin trả lời như vậy.Hạ Quý Thần nhanh chóng gõ trên màn hình vài cái, gửi một tin “Không sao”, sau khi gửi xong mới tìm bật lửa, đốt thuốc.Anh không hút chỉ cầm điếu thốc, dựa vào đầu giường, nghe mùi thuốc lá kiên nhẫn chờ đợi.Một phút sau, điện thoại trong tay anh run lên.Quý Ức trả lời: “Anh Dư Quang, trễ thế này sao anh còn chưa ngủ?”Hạ Quý Thần búng tàn thuốc xuống gạt tàn trên tủ đầu giường, sau đó kẹp điếu thuốc, gõ từng chữ lên màn hình: “Đang chuẩn bị ngủ.”Gửi tin nhắn xong, Hạ Quý Thần mới ý thức được, bây giờ đã mười hai giờ, sao cô còn chưa ngủ, liền gõ thêm một tin nhắn: “Em thì sao? Sao còn chưa ngủ?”“Em không ngủ được.” Có lẽ là Quý Ức đang cầm điện thoại, nên cô trả lời tin nhắn rất nhanh.Ngủ không được?Hạ Quý Thần trông thấy ba chữ kia, ấn đường bắt đầu nhăn lại: "Sao vậy, đầy bụng?"Quý Ức: "Không có gì."Không có gì sao lại không ngủ được? Rõ ràng là có chuyện... Không phải là bởi vì vết thương bên hông nên không ngủ được đấy chứ?Hạ Quý Thần nghĩ vậy, lập tức ngồi dậy trên giường vừa duỗi chân bước xuống giường, trong đầu hiện lên những lời răn dạy của anh với cô trong phòng không lâu trước đó, động tác toàn thân bỗng dưng khựng lại.Anh duy trì tư thế nửa muốn xuống giường nửa không một lúc lâu, cuối cùng vẫn thu chân lại, nhìn chằm chằm cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, sau đó ngón tay gõ tin nhắn trên màn hình di động: “Bởi vì vết thương bên hông sao?”“Anh Dư Quang, sao anh biết?” Đúng như Hạ Quý Thần nghĩ, tin nhắn Quý Ức gửi về, quả nhiên là câu nghi vấn.Anh đem lý do đã sớm nghĩ kỹ từ trước gõ ra, vừa chuẩn bị gửi đi, tin nhắn của Quý Ức lại đến: “Là… Là Hạ Quý Thần nói cho anh đúng không?”Hạ Quý Thần vội xóa đi mấy chữ “Quý Thần nói cho anh biết”, sau đó đổi thành một chữ “Ừm”, gửi đi.Quý Ức không nhắn lại.Hạ Quý Thần nghĩ, có lẽ cô ấy cho rằng Hạ Dư Quang biết cô ấy tự làm mình bị thương, cho nên không biết nên đáp lại như thế nào.Hắn im lặng suy nghĩ một lát, sau đó gõ lên màn hình một dòng chữ gửi đi: “Về sau đừng làm chuyện ngu ngốc như thế, vì người như vậy… không đáng.”Khoảng năm phút sau, cuối cùng, Quý Ức cũng nhắn lại: “Em cũng biết là không đáng, nhưng mà anh Dư Quang, trên đời này, em chỉ có thể dựa vào chính mình, cũng chỉ có thể sử dụng cách thức ngu ngốc như vậy để bảo vệ mình.”