Mười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả…

Chương 295: Diễn viên cưng của đoàn phim (5)

Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng EmTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhMười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả… Quý Ức ra sức lắc lắc đầu, ý như đem tất cả tâm tư trong đầu vứt ra ngoài. Cô giữ đầu óc ở trạng thái trống rỗng và hít thật sâu, sau đó lăn qua lăn lại trên giường, nhắm mắt lại ép mình đi vào giấc ngủ.Nhưng đầu óc cô trống rỗng không được bao lâu, đột nhiên thoáng qua lời nói của Hạ Quý Thần."Quý Ức, xin lỗi.""Không đơn giản chỉ vì chuyện kia mà còn có cái đêm của bốn năm trước."Cô chưa từng mong đợi điều đó. Sau bốn năm, gần một ngàn ba trăm ngày đêm cô lại có thể có một ngày như vậy, có thể nghe được một tiếng "Xin lỗi" của Hạ Quý Thần.Vì sai sót ngẫu nhiên của hắn cùng cô đêm hôm đó bốn năm trước, vì cô còn chưa bắt đầu đã kết thúc mối tình đầu...Con tim lần nữa đập lạc nhịp không gì tả được.Quý Ức mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà, hoàn toàn không ngủ được.Bên tai của cô giống như là gặp quỷ, liên tục lặp lại tiếng vang "Quý Ức, xin lỗi" và "Không đơn giản chỉ vì chuyện kia mà còn có cái đêm của bốn năm trước".Cô không nhớ nỗi rốt cuộc mình đã bị ảo giác bao nhiêu lần bởi hai câu này, lúc trong phòng Hạ Quý Thần nghe được hắn nói những lời này cô cũng chưa từng nghĩ phải tiếp nhận và tha thứ hắn, nhưng giờ đây trong lòng chợt bắt đầu dao động.---------Vết thương của Quý Ức đến ngày thứ năm cũng hơi khép miệng lại.Vào buổi tối ngày thứ bảy, Trình Vị Vãn tới phòng giúp cô tháo băng.Sáng sớm ngày thứ tám, Quý Ức trở về đoàn tiếp tục quay phim.Thời gian một tuần qua đi lại về đoàn phim, Quý Ức biết sau thương tích ngày hôm đó cuộc sống của cô sẽ không khó khăn như trước. Tới khi thực sự quay lại đoàn phim, Quý Ức mới phát hiện không những không còn khó khăn giống như trước, mà so với cuộc sống thận trọng trước đây thì bây giờ chính là khác biệt một trời một vực.Lúc 7 giờ sáng, cô đến phim trường đúng giờ. Cô vốn cho là mình sẽ xếp hàng chờ hoá trang giống như trước, không ngờ cô mới xuất hiện ở phòng hóa trang thì lập tức có thợ trang điểm tiến lên đón, ngay cả số ít những diễn viên đã hóa trang nửa chừng đều giành nhau nhường chỗ ngồi cho cô.Trong suốt quá trình hóa trang, trợ lý của thợ trang điểm thỉnh thoảng chạy tới trước mặt cô hoặc là bưng ly nước cho cô, hoặc là đưa cho cô một ít đồ ăn vặt.Quý Ức chưa từng có được đãi ngộ này, thật sự có chút được yêu thương mà lo sợ, khi cô chuyển mắt nhìn vào mọi người trong phòng hóa trang, suy nghĩ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tầm mắt của cô lướt qua người nào, ai cũng vội vàng lập tức dừng lại việc đang làm, quay lại nhìn cô với ánh mắt thân thiện hơn và có nhiều nụ cười gần gũi thân thiết.Trong lòng Quý Ức thấp thỏm, thật vất vả mới hóa trang xong vội vàng trốn khỏi bầu không khí kỳ lạ của phòng hóa trang này. Cô vốn tưởng rằng cuối cùng tất cả đã có thể bình thường rồi, ai biết bên ngoài phòng hóa trang nhân viên đoàn phim đang bận rộn, nhìn thấy cô đi ra thì lập tức cùng nhau lên tiếng chào hỏi cô với vẻ mặt tươi cười:"Quý tiểu thư, chào."Quý tiểu thư... chào? Bọn họ không phải đều gọi cô là Quý Ức hoặc là nữ phụ sao? Làm sao mới cách bảy ngày, lại hoàn toàn đổi thành xưng hô kính trọng như vậy?Quý Ức âm thầm bấm mình một cái, xác định không phải là cô đang nằm mơ, lúc này mới vội vàng mỉm cười lại với những người đã chào hỏi mình.Khi cô cười bọn họ cười càng rực rỡ, Quý Ức chỉ có thể cố gắng cười mỉm, mắt thấy những khuôn mặt đều mỏi nhừ Quý Ức không thể làm gì khác hơn là đi về phía trường huấn luyện ngựa có ít người cách đó không xa.Dọc theo đường đi, chỉ cần Quý Ức gặp phải người nào, họ đều sẽ dừng lại chào hỏi lịch sự với cô.Thật vất vả trốn đến nơi không người, Quý Ức thở phào nhẹ nhõm, kết quả chưa yên ổn được hai phút thì diễn viên, phó đạo diễn, trợ lý không biết bởi vì việc gì mà trùng hợp đi ngang qua cô.

Quý Ức ra sức lắc lắc đầu, ý như đem tất cả tâm tư trong đầu vứt ra ngoài. Cô giữ đầu óc ở trạng thái trống rỗng và hít thật sâu, sau đó lăn qua lăn lại trên giường, nhắm mắt lại ép mình đi vào giấc ngủ.

Nhưng đầu óc cô trống rỗng không được bao lâu, đột nhiên thoáng qua lời nói của Hạ Quý Thần.

"Quý Ức, xin lỗi."

"Không đơn giản chỉ vì chuyện kia mà còn có cái đêm của bốn năm trước."

Cô chưa từng mong đợi điều đó. Sau bốn năm, gần một ngàn ba trăm ngày đêm cô lại có thể có một ngày như vậy, có thể nghe được một tiếng "Xin lỗi" của Hạ Quý Thần.Vì sai sót ngẫu nhiên của hắn cùng cô đêm hôm đó bốn năm trước, vì cô còn chưa bắt đầu đã kết thúc mối tình đầu...

Con tim lần nữa đập lạc nhịp không gì tả được.

Quý Ức mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà, hoàn toàn không ngủ được.

Bên tai của cô giống như là gặp quỷ, liên tục lặp lại tiếng vang "Quý Ức, xin lỗi" và "Không đơn giản chỉ vì chuyện kia mà còn có cái đêm của bốn năm trước".

Cô không nhớ nỗi rốt cuộc mình đã bị ảo giác bao nhiêu lần bởi hai câu này, lúc trong phòng Hạ Quý Thần nghe được hắn nói những lời này cô cũng chưa từng nghĩ phải tiếp nhận và tha thứ hắn, nhưng giờ đây trong lòng chợt bắt đầu dao động.

---------

Vết thương của Quý Ức đến ngày thứ năm cũng hơi khép miệng lại.

Vào buổi tối ngày thứ bảy, Trình Vị Vãn tới phòng giúp cô tháo băng.

Sáng sớm ngày thứ tám, Quý Ức trở về đoàn tiếp tục quay phim.

Thời gian một tuần qua đi lại về đoàn phim, Quý Ức biết sau thương tích ngày hôm đó cuộc sống của cô sẽ không khó khăn như trước. Tới khi thực sự quay lại đoàn phim, Quý Ức mới phát hiện không những không còn khó khăn giống như trước, mà so với cuộc sống thận trọng trước đây thì bây giờ chính là khác biệt một trời một vực.

Lúc 7 giờ sáng, cô đến phim trường đúng giờ. Cô vốn cho là mình sẽ xếp hàng chờ hoá trang giống như trước, không ngờ cô mới xuất hiện ở phòng hóa trang thì lập tức có thợ trang điểm tiến lên đón, ngay cả số ít những diễn viên đã hóa trang nửa chừng đều giành nhau nhường chỗ ngồi cho cô.

Trong suốt quá trình hóa trang, trợ lý của thợ trang điểm thỉnh thoảng chạy tới trước mặt cô hoặc là bưng ly nước cho cô, hoặc là đưa cho cô một ít đồ ăn vặt.

Quý Ức chưa từng có được đãi ngộ này, thật sự có chút được yêu thương mà lo sợ, khi cô chuyển mắt nhìn vào mọi người trong phòng hóa trang, suy nghĩ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tầm mắt của cô lướt qua người nào, ai cũng vội vàng lập tức dừng lại việc đang làm, quay lại nhìn cô với ánh mắt thân thiện hơn và có nhiều nụ cười gần gũi thân thiết.

Trong lòng Quý Ức thấp thỏm, thật vất vả mới hóa trang xong vội vàng trốn khỏi bầu không khí kỳ lạ của phòng hóa trang này. Cô vốn tưởng rằng cuối cùng tất cả đã có thể bình thường rồi, ai biết bên ngoài phòng hóa trang nhân viên đoàn phim đang bận rộn, nhìn thấy cô đi ra thì lập tức cùng nhau lên tiếng chào hỏi cô với vẻ mặt tươi cười:

"Quý tiểu thư, chào."

Quý tiểu thư... chào? Bọn họ không phải đều gọi cô là Quý Ức hoặc là nữ phụ sao? Làm sao mới cách bảy ngày, lại hoàn toàn đổi thành xưng hô kính trọng như vậy?

Quý Ức âm thầm bấm mình một cái, xác định không phải là cô đang nằm mơ, lúc này mới vội vàng mỉm cười lại với những người đã chào hỏi mình.

Khi cô cười bọn họ cười càng rực rỡ, Quý Ức chỉ có thể cố gắng cười mỉm, mắt thấy những khuôn mặt đều mỏi nhừ Quý Ức không thể làm gì khác hơn là đi về phía trường huấn luyện ngựa có ít người cách đó không xa.

Dọc theo đường đi, chỉ cần Quý Ức gặp phải người nào, họ đều sẽ dừng lại chào hỏi lịch sự với cô.

Thật vất vả trốn đến nơi không người, Quý Ức thở phào nhẹ nhõm, kết quả chưa yên ổn được hai phút thì diễn viên, phó đạo diễn, trợ lý không biết bởi vì việc gì mà trùng hợp đi ngang qua cô.

Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng EmTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhMười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả… Quý Ức ra sức lắc lắc đầu, ý như đem tất cả tâm tư trong đầu vứt ra ngoài. Cô giữ đầu óc ở trạng thái trống rỗng và hít thật sâu, sau đó lăn qua lăn lại trên giường, nhắm mắt lại ép mình đi vào giấc ngủ.Nhưng đầu óc cô trống rỗng không được bao lâu, đột nhiên thoáng qua lời nói của Hạ Quý Thần."Quý Ức, xin lỗi.""Không đơn giản chỉ vì chuyện kia mà còn có cái đêm của bốn năm trước."Cô chưa từng mong đợi điều đó. Sau bốn năm, gần một ngàn ba trăm ngày đêm cô lại có thể có một ngày như vậy, có thể nghe được một tiếng "Xin lỗi" của Hạ Quý Thần.Vì sai sót ngẫu nhiên của hắn cùng cô đêm hôm đó bốn năm trước, vì cô còn chưa bắt đầu đã kết thúc mối tình đầu...Con tim lần nữa đập lạc nhịp không gì tả được.Quý Ức mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà, hoàn toàn không ngủ được.Bên tai của cô giống như là gặp quỷ, liên tục lặp lại tiếng vang "Quý Ức, xin lỗi" và "Không đơn giản chỉ vì chuyện kia mà còn có cái đêm của bốn năm trước".Cô không nhớ nỗi rốt cuộc mình đã bị ảo giác bao nhiêu lần bởi hai câu này, lúc trong phòng Hạ Quý Thần nghe được hắn nói những lời này cô cũng chưa từng nghĩ phải tiếp nhận và tha thứ hắn, nhưng giờ đây trong lòng chợt bắt đầu dao động.---------Vết thương của Quý Ức đến ngày thứ năm cũng hơi khép miệng lại.Vào buổi tối ngày thứ bảy, Trình Vị Vãn tới phòng giúp cô tháo băng.Sáng sớm ngày thứ tám, Quý Ức trở về đoàn tiếp tục quay phim.Thời gian một tuần qua đi lại về đoàn phim, Quý Ức biết sau thương tích ngày hôm đó cuộc sống của cô sẽ không khó khăn như trước. Tới khi thực sự quay lại đoàn phim, Quý Ức mới phát hiện không những không còn khó khăn giống như trước, mà so với cuộc sống thận trọng trước đây thì bây giờ chính là khác biệt một trời một vực.Lúc 7 giờ sáng, cô đến phim trường đúng giờ. Cô vốn cho là mình sẽ xếp hàng chờ hoá trang giống như trước, không ngờ cô mới xuất hiện ở phòng hóa trang thì lập tức có thợ trang điểm tiến lên đón, ngay cả số ít những diễn viên đã hóa trang nửa chừng đều giành nhau nhường chỗ ngồi cho cô.Trong suốt quá trình hóa trang, trợ lý của thợ trang điểm thỉnh thoảng chạy tới trước mặt cô hoặc là bưng ly nước cho cô, hoặc là đưa cho cô một ít đồ ăn vặt.Quý Ức chưa từng có được đãi ngộ này, thật sự có chút được yêu thương mà lo sợ, khi cô chuyển mắt nhìn vào mọi người trong phòng hóa trang, suy nghĩ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tầm mắt của cô lướt qua người nào, ai cũng vội vàng lập tức dừng lại việc đang làm, quay lại nhìn cô với ánh mắt thân thiện hơn và có nhiều nụ cười gần gũi thân thiết.Trong lòng Quý Ức thấp thỏm, thật vất vả mới hóa trang xong vội vàng trốn khỏi bầu không khí kỳ lạ của phòng hóa trang này. Cô vốn tưởng rằng cuối cùng tất cả đã có thể bình thường rồi, ai biết bên ngoài phòng hóa trang nhân viên đoàn phim đang bận rộn, nhìn thấy cô đi ra thì lập tức cùng nhau lên tiếng chào hỏi cô với vẻ mặt tươi cười:"Quý tiểu thư, chào."Quý tiểu thư... chào? Bọn họ không phải đều gọi cô là Quý Ức hoặc là nữ phụ sao? Làm sao mới cách bảy ngày, lại hoàn toàn đổi thành xưng hô kính trọng như vậy?Quý Ức âm thầm bấm mình một cái, xác định không phải là cô đang nằm mơ, lúc này mới vội vàng mỉm cười lại với những người đã chào hỏi mình.Khi cô cười bọn họ cười càng rực rỡ, Quý Ức chỉ có thể cố gắng cười mỉm, mắt thấy những khuôn mặt đều mỏi nhừ Quý Ức không thể làm gì khác hơn là đi về phía trường huấn luyện ngựa có ít người cách đó không xa.Dọc theo đường đi, chỉ cần Quý Ức gặp phải người nào, họ đều sẽ dừng lại chào hỏi lịch sự với cô.Thật vất vả trốn đến nơi không người, Quý Ức thở phào nhẹ nhõm, kết quả chưa yên ổn được hai phút thì diễn viên, phó đạo diễn, trợ lý không biết bởi vì việc gì mà trùng hợp đi ngang qua cô.

Chương 295: Diễn viên cưng của đoàn phim (5)