Mười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả…
Chương 372: Lần thứ hai của anh và cô (2)
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng EmTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhMười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả… Cô càng nói, giọng điệu càng nhanh. Đến cuối cùng, dường như muốn khóc lên.Dù cho cô đã uống say, nhưng anh cũng rất sợ khi thấy cô khóc. Hạ Quý Thần gần như không chút do dự đã thỏa hiệp: “Được... được… Tôi đi… tôi đi...”Anh vừa nói vừa lui ra, bước xuống khỏi giường, đứng cách một khoảng.Rõ ràng anh đã đi xa, nhưng cô vẫn cảm thấy mùi nước hoa của Hạ Viện quanh quẩn đâu đây, khiến cho cô cực kỳ khó chịu.Cô nghĩ là do anh đi không đủ xa. Quý Ức chỉ ra cửa, nói: “Anh đi ra ngoài!”Hạ Quý Thần cau chặt mày, nhưng không nhúc nhích.Một giây sau, Quý Ức cầm gối ném về phía anh: “Đi ra ngoài!”“Tôi đi... tôi đi ra ngoài...” - Hạ Quý Thần thấy cô nổi giận, vội đáp.Anh vừa đi ra đến cửa phòng ngủ thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.Hạ Quý Thần nghĩ rằng nhân viên phục vụ đem canh giải rượu đến, nên bước nhanh ra mở cửa.Không phải là nhân viên phục vụ, mà là Trần Bạch.Mặt Hạ Quý Thần lập tức sầm xuống.Trần Bạch cười trừ, cầm mấy cái túi trong tay giơ lên: “Hạ tổng, một ngàn cây bút xóa mà Quý tiểu thư muốn!”Hạ Quý Thần không đáp, chỉ hất hất cằm về phía một góc phòng, ra hiệu bảo anh ta đem đồ để ở đó, sau đó nói: “Cút!”Trần Bạch nào dám có ý kiến với thái độ lạnh lùng của Hạ Quý Thần, trái lại anh ta càng cười ân cần hơn.Vào phòng, Trần Bạch còn chưa đặt mấy cái túi trong tay xuống. Thì trong phòng ngủ, Quý Ức vừa nghe thấy mấy chữ “bút xóa” đã lảo đảo chạy ra: “Bút xóa ở đâu?”Trần Bạch vừa nghe giọng Quý Ức thì run lên.Anh ta rất sợ cô lại làm ra chuyện như lúc trong phòng tiệc, một lần nữa dán sát lên người mình. Trần Bạch bị dọa đến mức đầu ngón tay run lên, cũng không quan tâm gì nữa cả. Vội ném mấy cái túi trong tay xuống, ngay lập tức lui ra cửa, trốn sau lưng Hạ Quý Thần.Nghe thấy tiếng động, Quý Ức nhìn chằm chằm đống bút xóa trên mặt đất một lúc. Sau khi đã nhận ra đó là thứ gì, lập tức lảo đảo đi tới.Mấy cái túi không được buộc chặt, lại bị Trần Bạch quăng như vậy, nên bút xóa “ào ào” rơi ra đầy đất.Lúc Hạ Quý Thần đắp chăn cho Quý Ức đã tiện tay cởi giày giúp cô. Cho nên khi Quý Ức từ phòng ngủ chạy ra, cô không có mang giày.Hạ Quý Thần nhìn thấy cô đi chân trần giẫm trên sàn nhà lạnh buốt, lập tức nhíu chặt mày. Sau đó anh đi đến tủ quần áo, lôi ra một đôi dép lê mang đến chỗ cô gái đang ngồi cạnh đống bút xóa đổ khắp phòng.“Tiểu Ức, mang dép vô!” - Hạ Quý Thần vừa nói vừa ngồi xổm xuống, tự mình cầm lấy cổ chân cô xỏ dép vào.Toàn bộ sự chú ý của Quý Ức bây giờ đều nằm ở đống bút xóa trên mặt đất, hoàn toàn không ý thức được dưới chân của mình có thêm một đôi dép.Cô tiện tay cầm lấy hai cây bút xóa, mở nắp ra, cố sức lắc lắc một lúc. Sau đó nghiêng đầu nhìn Hạ Quý Thần.Nhìn khoảng năm giây, cô lại kề sát mặt lên người anh như lúc trong phòng ngủ.Dường như là đang tìm kiếm cái gì đó, cô cứ ngửi ngửi khắp người anh. Một lát sau, cô nắm lấy tay trái anh, lẩm bẩm: “Ừ, chính là chỗ này…”Hạ Quý Thần “Hả” một tiếng, vừa định hỏi xem ý cô là gì thì Quý Ức đã giơ bút xóa lên, vẽ lên tay trái anh.Trần Bạch đứng ở cửa mở to mắt, kinh ngạc nhìn.Đó là âu phục được cắt may thủ công đó, rất đắt tiền, cứ như vậy mà bị Quý tiểu thư làm hỏng sao?Quý Ức vẫn hồn nhiên không biết mình đã làm tổn thất bao nhiêu tiền, cô cứ nhìn chằm chằm vào một mảng trắng trên cánh tay trái của Hạ Quý Thần, toe toét cười: “Sửa được... sửa được rồi... Có thể giống như lúc trước…”
Cô càng nói, giọng điệu càng nhanh. Đến cuối cùng, dường như muốn khóc lên.
Dù cho cô đã uống say, nhưng anh cũng rất sợ khi thấy cô khóc. Hạ Quý Thần gần như không chút do dự đã thỏa hiệp: “Được... được… Tôi đi… tôi đi...”
Anh vừa nói vừa lui ra, bước xuống khỏi giường, đứng cách một khoảng.
Rõ ràng anh đã đi xa, nhưng cô vẫn cảm thấy mùi nước hoa của Hạ Viện quanh quẩn đâu đây, khiến cho cô cực kỳ khó chịu.
Cô nghĩ là do anh đi không đủ xa. Quý Ức chỉ ra cửa, nói: “Anh đi ra ngoài!”
Hạ Quý Thần cau chặt mày, nhưng không nhúc nhích.
Một giây sau, Quý Ức cầm gối ném về phía anh: “Đi ra ngoài!”
“Tôi đi... tôi đi ra ngoài...” - Hạ Quý Thần thấy cô nổi giận, vội đáp.
Anh vừa đi ra đến cửa phòng ngủ thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Hạ Quý Thần nghĩ rằng nhân viên phục vụ đem canh giải rượu đến, nên bước nhanh ra mở cửa.
Không phải là nhân viên phục vụ, mà là Trần Bạch.
Mặt Hạ Quý Thần lập tức sầm xuống.
Trần Bạch cười trừ, cầm mấy cái túi trong tay giơ lên: “Hạ tổng, một ngàn cây bút xóa mà Quý tiểu thư muốn!”
Hạ Quý Thần không đáp, chỉ hất hất cằm về phía một góc phòng, ra hiệu bảo anh ta đem đồ để ở đó, sau đó nói: “Cút!”
Trần Bạch nào dám có ý kiến với thái độ lạnh lùng của Hạ Quý Thần, trái lại anh ta càng cười ân cần hơn.
Vào phòng, Trần Bạch còn chưa đặt mấy cái túi trong tay xuống. Thì trong phòng ngủ, Quý Ức vừa nghe thấy mấy chữ “bút xóa” đã lảo đảo chạy ra: “Bút xóa ở đâu?”
Trần Bạch vừa nghe giọng Quý Ức thì run lên.
Anh ta rất sợ cô lại làm ra chuyện như lúc trong phòng tiệc, một lần nữa dán sát lên người mình. Trần Bạch bị dọa đến mức đầu ngón tay run lên, cũng không quan tâm gì nữa cả. Vội ném mấy cái túi trong tay xuống, ngay lập tức lui ra cửa, trốn sau lưng Hạ Quý Thần.
Nghe thấy tiếng động, Quý Ức nhìn chằm chằm đống bút xóa trên mặt đất một lúc. Sau khi đã nhận ra đó là thứ gì, lập tức lảo đảo đi tới.Mấy cái túi không được buộc chặt, lại bị Trần Bạch quăng như vậy, nên bút xóa “ào ào” rơi ra đầy đất.
Lúc Hạ Quý Thần đắp chăn cho Quý Ức đã tiện tay cởi giày giúp cô. Cho nên khi Quý Ức từ phòng ngủ chạy ra, cô không có mang giày.
Hạ Quý Thần nhìn thấy cô đi chân trần giẫm trên sàn nhà lạnh buốt, lập tức nhíu chặt mày. Sau đó anh đi đến tủ quần áo, lôi ra một đôi dép lê mang đến chỗ cô gái đang ngồi cạnh đống bút xóa đổ khắp phòng.
“Tiểu Ức, mang dép vô!” - Hạ Quý Thần vừa nói vừa ngồi xổm xuống, tự mình cầm lấy cổ chân cô xỏ dép vào.
Toàn bộ sự chú ý của Quý Ức bây giờ đều nằm ở đống bút xóa trên mặt đất, hoàn toàn không ý thức được dưới chân của mình có thêm một đôi dép.
Cô tiện tay cầm lấy hai cây bút xóa, mở nắp ra, cố sức lắc lắc một lúc. Sau đó nghiêng đầu nhìn Hạ Quý Thần.
Nhìn khoảng năm giây, cô lại kề sát mặt lên người anh như lúc trong phòng ngủ.
Dường như là đang tìm kiếm cái gì đó, cô cứ ngửi ngửi khắp người anh. Một lát sau, cô nắm lấy tay trái anh, lẩm bẩm: “Ừ, chính là chỗ này…”
Hạ Quý Thần “Hả” một tiếng, vừa định hỏi xem ý cô là gì thì Quý Ức đã giơ bút xóa lên, vẽ lên tay trái anh.
Trần Bạch đứng ở cửa mở to mắt, kinh ngạc nhìn.
Đó là âu phục được cắt may thủ công đó, rất đắt tiền, cứ như vậy mà bị Quý tiểu thư làm hỏng sao?
Quý Ức vẫn hồn nhiên không biết mình đã làm tổn thất bao nhiêu tiền, cô cứ nhìn chằm chằm vào một mảng trắng trên cánh tay trái của Hạ Quý Thần, toe toét cười: “Sửa được... sửa được rồi... Có thể giống như lúc trước…”
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng EmTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhMười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả… Cô càng nói, giọng điệu càng nhanh. Đến cuối cùng, dường như muốn khóc lên.Dù cho cô đã uống say, nhưng anh cũng rất sợ khi thấy cô khóc. Hạ Quý Thần gần như không chút do dự đã thỏa hiệp: “Được... được… Tôi đi… tôi đi...”Anh vừa nói vừa lui ra, bước xuống khỏi giường, đứng cách một khoảng.Rõ ràng anh đã đi xa, nhưng cô vẫn cảm thấy mùi nước hoa của Hạ Viện quanh quẩn đâu đây, khiến cho cô cực kỳ khó chịu.Cô nghĩ là do anh đi không đủ xa. Quý Ức chỉ ra cửa, nói: “Anh đi ra ngoài!”Hạ Quý Thần cau chặt mày, nhưng không nhúc nhích.Một giây sau, Quý Ức cầm gối ném về phía anh: “Đi ra ngoài!”“Tôi đi... tôi đi ra ngoài...” - Hạ Quý Thần thấy cô nổi giận, vội đáp.Anh vừa đi ra đến cửa phòng ngủ thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.Hạ Quý Thần nghĩ rằng nhân viên phục vụ đem canh giải rượu đến, nên bước nhanh ra mở cửa.Không phải là nhân viên phục vụ, mà là Trần Bạch.Mặt Hạ Quý Thần lập tức sầm xuống.Trần Bạch cười trừ, cầm mấy cái túi trong tay giơ lên: “Hạ tổng, một ngàn cây bút xóa mà Quý tiểu thư muốn!”Hạ Quý Thần không đáp, chỉ hất hất cằm về phía một góc phòng, ra hiệu bảo anh ta đem đồ để ở đó, sau đó nói: “Cút!”Trần Bạch nào dám có ý kiến với thái độ lạnh lùng của Hạ Quý Thần, trái lại anh ta càng cười ân cần hơn.Vào phòng, Trần Bạch còn chưa đặt mấy cái túi trong tay xuống. Thì trong phòng ngủ, Quý Ức vừa nghe thấy mấy chữ “bút xóa” đã lảo đảo chạy ra: “Bút xóa ở đâu?”Trần Bạch vừa nghe giọng Quý Ức thì run lên.Anh ta rất sợ cô lại làm ra chuyện như lúc trong phòng tiệc, một lần nữa dán sát lên người mình. Trần Bạch bị dọa đến mức đầu ngón tay run lên, cũng không quan tâm gì nữa cả. Vội ném mấy cái túi trong tay xuống, ngay lập tức lui ra cửa, trốn sau lưng Hạ Quý Thần.Nghe thấy tiếng động, Quý Ức nhìn chằm chằm đống bút xóa trên mặt đất một lúc. Sau khi đã nhận ra đó là thứ gì, lập tức lảo đảo đi tới.Mấy cái túi không được buộc chặt, lại bị Trần Bạch quăng như vậy, nên bút xóa “ào ào” rơi ra đầy đất.Lúc Hạ Quý Thần đắp chăn cho Quý Ức đã tiện tay cởi giày giúp cô. Cho nên khi Quý Ức từ phòng ngủ chạy ra, cô không có mang giày.Hạ Quý Thần nhìn thấy cô đi chân trần giẫm trên sàn nhà lạnh buốt, lập tức nhíu chặt mày. Sau đó anh đi đến tủ quần áo, lôi ra một đôi dép lê mang đến chỗ cô gái đang ngồi cạnh đống bút xóa đổ khắp phòng.“Tiểu Ức, mang dép vô!” - Hạ Quý Thần vừa nói vừa ngồi xổm xuống, tự mình cầm lấy cổ chân cô xỏ dép vào.Toàn bộ sự chú ý của Quý Ức bây giờ đều nằm ở đống bút xóa trên mặt đất, hoàn toàn không ý thức được dưới chân của mình có thêm một đôi dép.Cô tiện tay cầm lấy hai cây bút xóa, mở nắp ra, cố sức lắc lắc một lúc. Sau đó nghiêng đầu nhìn Hạ Quý Thần.Nhìn khoảng năm giây, cô lại kề sát mặt lên người anh như lúc trong phòng ngủ.Dường như là đang tìm kiếm cái gì đó, cô cứ ngửi ngửi khắp người anh. Một lát sau, cô nắm lấy tay trái anh, lẩm bẩm: “Ừ, chính là chỗ này…”Hạ Quý Thần “Hả” một tiếng, vừa định hỏi xem ý cô là gì thì Quý Ức đã giơ bút xóa lên, vẽ lên tay trái anh.Trần Bạch đứng ở cửa mở to mắt, kinh ngạc nhìn.Đó là âu phục được cắt may thủ công đó, rất đắt tiền, cứ như vậy mà bị Quý tiểu thư làm hỏng sao?Quý Ức vẫn hồn nhiên không biết mình đã làm tổn thất bao nhiêu tiền, cô cứ nhìn chằm chằm vào một mảng trắng trên cánh tay trái của Hạ Quý Thần, toe toét cười: “Sửa được... sửa được rồi... Có thể giống như lúc trước…”