Mười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả…

Chương 437: Cô có đến thăm anh ấy không? (7)

Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng EmTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhMười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả… Một lát sau, Quý Ức và Trình Vị Vãn đã đi đến lối rẽ, hai người còn chưa quẹo thì bất chợt nhìn thấy mấy người đàn ông đáng lý đã đi xa vẫn còn đứng đó.Bọn họ dựa vào vách tường, đang thoải mái hút thuốc, có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân của Quý Ức và Trình Vị Vãn, cho nên tiếng thì thào trò chuyện của bọn họ lập tức ngừng lại, sau đó, toàn bộ ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Quý Ức và Trình Vị Vãn.Trong lòng hai cô gái đồng thời kêu "lộp bộp" một tiếng, một loại dự cảm cực kỳ không tốt trào lên.Nhưng chỉ một giây ngắn ngủi, Quý Ức đã kịp giữ bình tĩnh, cô quay đầu sang Trình Vị Vãn, mở miệng nói: "Vãn Vãn, mình tìm không thấy điện thoại, cậu gọi cho mình một cái thử xem."Trình Vị Vãn không ngốc, cô hiểu ngay ý của Quý Ức, cô ấy đang ngầm ám chỉ cô gọi điện cầu cứu.Trình Vị Vãn giả vờ như Quý Ức thật sự làm mất điện thoại, cô vừa bước ra ngoài gọi điện vừa nói: "Có phải là rơi ở nhà hàng rồi không? Chúng ta quay trở lại xem thử!"Nói xong, Quý Ức và Trình Vị Vãn lần lượt xoay người, nhưng các cô còn chưa kịp cất bước quay trở về đường cũ thì cánh tay Trình Vị Vãn bỗng dưng bị một bàn tay nắm chặt, rồi kéo ngược ra sau.Hành động của người đàn ông kia quá bất ngờ, Trình Vị Vãn không kịp chuẩn bị tâm lý, chỉ kịp hét lên một tiếng."Vãn Vãn!" Quý Ức bật thốt tên Trình Vị Vãn, cô lập tức dừng bước, quay đầu nhìn lại.Người đàn ông đứng bên cạnh Trình Vị Vãn không cho cô ấy bất kỳ một cơ hội phản kháng nào, hắn ta giựt lấy điện thoại trong tay cô ấy, sau đó đẩy Trình Vị Vãn vào vách tường, dùng thân thể giữ chặt lấy cô ấy."Vãn Vãn!" Quý ức lại gọi tên Trình Vị Vãn một lần nữa, cô vô thức đi về phía Trình Vị Vãn.Trình Vị Vãn lúc này đã hoàn hồn, cô vội quay đầu nhìn về phía Quý Ức, hét lên: "Tiểu Ức, chạy mau...""Chậc! Bây giờ cô em đã nằm trong tay bọn anh rồi, vậy mà vẫn còn sức đi quan tâm người khác à? Anh nói cho hai em nghe, đêm nay đụng phải bọn anh, mấy em muốn chạy cũng chạy không nổi, ngoan ngoãn để bọn anh chơi đùa một chút, chơi sướng rồi thì có thể tha cho mấy em quần áo chỉnh tề, bằng không, quần áo cũng không để lại cho mấy em đâu!" Người đàn ông đang giữ chặt Trình Vị Vãn nghe cô nói... dường như đang nghe thấy chuyện cười, hắn "A" một tiếng, rồi nháy mắt với mấy người bên cạnh, sau đó đưa tay nhéo một cái lên ngực Trình Vị Vãn.Nhìn thấy cái nháy mắt của người đàn ông kia, hai người đàn ông khác lập tức quăng điếu thuốc trên tay, đi về phía Quý Ức.Theo bản năng, Quý Ức lui về sau mấy bước, tay cô lần mò tìm điện thoại trong túi.Chỉ là đầu ngón tay cô còn chưa chạm vào điện thoại, thì có tiếng vải rách vang lên, Quý Ức nhìn lại, thấy áo của Trình Vị Vãn bị xé thành hai mảnh, làn da trắng nõn phút chốc lộ ra ngoài.Cả người cô run lên, ngay lúc đó túi xách trong tay cô cũng bị cướp đi, tiếp theo, cô nhìn thấy người đàn ông đang giữ Trình Vị Vãn cúi đầu, tham lam hôn lên người cô ấy...

Một lát sau, Quý Ức và Trình Vị Vãn đã đi đến lối rẽ, hai người còn chưa quẹo thì bất chợt nhìn thấy mấy người đàn ông đáng lý đã đi xa vẫn còn đứng đó.

Bọn họ dựa vào vách tường, đang thoải mái hút thuốc, có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân của Quý Ức và Trình Vị Vãn, cho nên tiếng thì thào trò chuyện của bọn họ lập tức ngừng lại, sau đó, toàn bộ ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Quý Ức và Trình Vị Vãn.

Trong lòng hai cô gái đồng thời kêu "lộp bộp" một tiếng, một loại dự cảm cực kỳ không tốt trào lên.

Nhưng chỉ một giây ngắn ngủi, Quý Ức đã kịp giữ bình tĩnh, cô quay đầu sang Trình Vị Vãn, mở miệng nói: "Vãn Vãn, mình tìm không thấy điện thoại, cậu gọi cho mình một cái thử xem."

Trình Vị Vãn không ngốc, cô hiểu ngay ý của Quý Ức, cô ấy đang ngầm ám chỉ cô gọi điện cầu cứu.

Trình Vị Vãn giả vờ như Quý Ức thật sự làm mất điện thoại, cô vừa bước ra ngoài gọi điện vừa nói: "Có phải là rơi ở nhà hàng rồi không? Chúng ta quay trở lại xem thử!"

Nói xong, Quý Ức và Trình Vị Vãn lần lượt xoay người, nhưng các cô còn chưa kịp cất bước quay trở về đường cũ thì cánh tay Trình Vị Vãn bỗng dưng bị một bàn tay nắm chặt, rồi kéo ngược ra sau.

Hành động của người đàn ông kia quá bất ngờ, Trình Vị Vãn không kịp chuẩn bị tâm lý, chỉ kịp hét lên một tiếng.

"Vãn Vãn!" Quý Ức bật thốt tên Trình Vị Vãn, cô lập tức dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Người đàn ông đứng bên cạnh Trình Vị Vãn không cho cô ấy bất kỳ một cơ hội phản kháng nào, hắn ta giựt lấy điện thoại trong tay cô ấy, sau đó đẩy Trình Vị Vãn vào vách tường, dùng thân thể giữ chặt lấy cô ấy.

"Vãn Vãn!" Quý ức lại gọi tên Trình Vị Vãn một lần nữa, cô vô thức đi về phía Trình Vị Vãn.

Trình Vị Vãn lúc này đã hoàn hồn, cô vội quay đầu nhìn về phía Quý Ức, hét lên: "Tiểu Ức, chạy mau..."

"Chậc! Bây giờ cô em đã nằm trong tay bọn anh rồi, vậy mà vẫn còn sức đi quan tâm người khác à? Anh nói cho hai em nghe, đêm nay đụng phải bọn anh, mấy em muốn chạy cũng chạy không nổi, ngoan ngoãn để bọn anh chơi đùa một chút, chơi sướng rồi thì có thể tha cho mấy em quần áo chỉnh tề, bằng không, quần áo cũng không để lại cho mấy em đâu!" Người đàn ông đang giữ chặt Trình Vị Vãn nghe cô nói... dường như đang nghe thấy chuyện cười, hắn "A" một tiếng, rồi nháy mắt với mấy người bên cạnh, sau đó đưa tay nhéo một cái lên ngực Trình Vị Vãn.

Nhìn thấy cái nháy mắt của người đàn ông kia, hai người đàn ông khác lập tức quăng điếu thuốc trên tay, đi về phía Quý Ức.

Theo bản năng, Quý Ức lui về sau mấy bước, tay cô lần mò tìm điện thoại trong túi.

Chỉ là đầu ngón tay cô còn chưa chạm vào điện thoại, thì có tiếng vải rách vang lên, Quý Ức nhìn lại, thấy áo của Trình Vị Vãn bị xé thành hai mảnh, làn da trắng nõn phút chốc lộ ra ngoài.

Cả người cô run lên, ngay lúc đó túi xách trong tay cô cũng bị cướp đi, tiếp theo, cô nhìn thấy người đàn ông đang giữ Trình Vị Vãn cúi đầu, tham lam hôn lên người cô ấy...

Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng EmTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhMười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả… Một lát sau, Quý Ức và Trình Vị Vãn đã đi đến lối rẽ, hai người còn chưa quẹo thì bất chợt nhìn thấy mấy người đàn ông đáng lý đã đi xa vẫn còn đứng đó.Bọn họ dựa vào vách tường, đang thoải mái hút thuốc, có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân của Quý Ức và Trình Vị Vãn, cho nên tiếng thì thào trò chuyện của bọn họ lập tức ngừng lại, sau đó, toàn bộ ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Quý Ức và Trình Vị Vãn.Trong lòng hai cô gái đồng thời kêu "lộp bộp" một tiếng, một loại dự cảm cực kỳ không tốt trào lên.Nhưng chỉ một giây ngắn ngủi, Quý Ức đã kịp giữ bình tĩnh, cô quay đầu sang Trình Vị Vãn, mở miệng nói: "Vãn Vãn, mình tìm không thấy điện thoại, cậu gọi cho mình một cái thử xem."Trình Vị Vãn không ngốc, cô hiểu ngay ý của Quý Ức, cô ấy đang ngầm ám chỉ cô gọi điện cầu cứu.Trình Vị Vãn giả vờ như Quý Ức thật sự làm mất điện thoại, cô vừa bước ra ngoài gọi điện vừa nói: "Có phải là rơi ở nhà hàng rồi không? Chúng ta quay trở lại xem thử!"Nói xong, Quý Ức và Trình Vị Vãn lần lượt xoay người, nhưng các cô còn chưa kịp cất bước quay trở về đường cũ thì cánh tay Trình Vị Vãn bỗng dưng bị một bàn tay nắm chặt, rồi kéo ngược ra sau.Hành động của người đàn ông kia quá bất ngờ, Trình Vị Vãn không kịp chuẩn bị tâm lý, chỉ kịp hét lên một tiếng."Vãn Vãn!" Quý Ức bật thốt tên Trình Vị Vãn, cô lập tức dừng bước, quay đầu nhìn lại.Người đàn ông đứng bên cạnh Trình Vị Vãn không cho cô ấy bất kỳ một cơ hội phản kháng nào, hắn ta giựt lấy điện thoại trong tay cô ấy, sau đó đẩy Trình Vị Vãn vào vách tường, dùng thân thể giữ chặt lấy cô ấy."Vãn Vãn!" Quý ức lại gọi tên Trình Vị Vãn một lần nữa, cô vô thức đi về phía Trình Vị Vãn.Trình Vị Vãn lúc này đã hoàn hồn, cô vội quay đầu nhìn về phía Quý Ức, hét lên: "Tiểu Ức, chạy mau...""Chậc! Bây giờ cô em đã nằm trong tay bọn anh rồi, vậy mà vẫn còn sức đi quan tâm người khác à? Anh nói cho hai em nghe, đêm nay đụng phải bọn anh, mấy em muốn chạy cũng chạy không nổi, ngoan ngoãn để bọn anh chơi đùa một chút, chơi sướng rồi thì có thể tha cho mấy em quần áo chỉnh tề, bằng không, quần áo cũng không để lại cho mấy em đâu!" Người đàn ông đang giữ chặt Trình Vị Vãn nghe cô nói... dường như đang nghe thấy chuyện cười, hắn "A" một tiếng, rồi nháy mắt với mấy người bên cạnh, sau đó đưa tay nhéo một cái lên ngực Trình Vị Vãn.Nhìn thấy cái nháy mắt của người đàn ông kia, hai người đàn ông khác lập tức quăng điếu thuốc trên tay, đi về phía Quý Ức.Theo bản năng, Quý Ức lui về sau mấy bước, tay cô lần mò tìm điện thoại trong túi.Chỉ là đầu ngón tay cô còn chưa chạm vào điện thoại, thì có tiếng vải rách vang lên, Quý Ức nhìn lại, thấy áo của Trình Vị Vãn bị xé thành hai mảnh, làn da trắng nõn phút chốc lộ ra ngoài.Cả người cô run lên, ngay lúc đó túi xách trong tay cô cũng bị cướp đi, tiếp theo, cô nhìn thấy người đàn ông đang giữ Trình Vị Vãn cúi đầu, tham lam hôn lên người cô ấy...

Chương 437: Cô có đến thăm anh ấy không? (7)