Mười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả…
Chương 477: Mong ước ngày nổi danh (7)
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng EmTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhMười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả… Quý Ức được trao tặng danh hiệu "Học viên xuất sắc", cô phải đứng dậy bước lên trước nhận bằng khen, cô đứng lên theo sự chỉ đạo của đạo diễn. Sau đó, trong tiếng vỗ tay của ba diễn viên còn lại, MC cùng khán giả tại hiện trường, cô xoay người bước ra khỏi bàn, nhưng khi chân phải Quý Ức vừa đặt xuống thì cô giẫm phải một thứ gì đó rất cứng, cách giày cao gót, cô có thể cảm giác được đó là một vật hình tròn. Sàn nhà trên sân khấu vốn trơn bóng, Quý Ức lại mang giày cao gót, cô còn chưa kịp nhìn rõ vật dưới chân là gì thì nó đã lăn một vòng, cô bị trượt, cả người ngiêng về phía trước, kế đó là một tiếng "Rầm", ngay trước mắt mọi người, Quý Ức bị té một cách thảm hại, ngã sấp xuống sân khấu. Sự việc ngoài ý muốn phát sinh khiến cho tất cả mọi người tại trường quay không kịp phản ứng. Toàn bộ trường quay, ngoại trừ tiếng nhạc trao giải, thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác. Một lúc sau nữ MC trấn tĩnh lại trước tiên lên tiếng: "Quý Ức, cô không sao chứ?" Microphone bên miệng nữ MC còn chưa tắt, cô vừa mở miệng, tiếng nói vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong trường quay, kế đó, từng người trong trường quay cũng lần lượt trấn tĩnh lại. Ba diễn viên trên sân khấu và hai MC đứng gần Quý Ức nhất, mọi người lần lượt ra khỏi bàn, vây quanh Quý Ức. "Quý Ức, cô có sao không?" "Có bị thương ở đâu không?" "Cô có thể đứng dậy không?" Khi mọi người liên tục hỏi thăm Quý Ức, thì ánh mắt Thiên Ca lại không nhìn về cô, mà nhìn một lượt vòng quanh sân khấu, khi thấy mấy viên trân châu rơi lả tả bên người Quý Ức, cô ta giả vờ bước lên hỏi thăm, thừa dịp mọi người không chú ý, cô ta nhanh tay nhặt mấy viên trân châu, nắm chặt trong tay. Đạo diễn, Trang Nghi cùng với mấy nhân viên khác của đoàn phim nhanh chóng chạy lên sân khấu. "Tình huống như thế nào?" Đạo diễn vừa hỏi xong thì thấy cổ chân Quý Ức sưng đến dọa người, anh ta vội nói: "Trật chân rồi hả? Mau đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra xem có bị thương đến gân cốt hay không?" Đạo diễn vừa dứt lời, nam diễn viên Hồng Kông liền nói: "Chúng ta đi thôi." Nói xong, anh ta khom người, ôm ngang Quý Ức, bước nhanh xuống sân khấu. Trang Nghi vội vàng đuổi theo. Ra khỏi trường quay, Trang Nghi lập tức tìm chìa khóa xe, sau khi tìm được xe, cô nhanh chóng vọt tới, kéo cửa xe ra. Đợi nam diễn viên Hồng Kông ôm Quý Ức vào rồi, Trang Nghi mới đóng cửa, bước lên xe. Quý Ức đau đến tái mặt, cô tựa vào ghế ngồi, người run lên lập cập, không nói nổi một câu. Trang Nghi liên tục trấn an "Nhịn một chút, lập tức tới bệnh viện", sau đó cô đạp phanh xe lao ra khỏi phim trường. Bọn họ đang ở ngoại thành, dù Trang Nghi có chạy hết tốc độ, thì muốn đến bệnh viện gần nhất cũng mất nửa tiếng. Nam diễn viên Hồng Kông cùng đi với bọn họ, xe ngừng hẳn, anh liền xuống xe, ôm ngang Quý Ức như cũ, đi theo hướng dẫn của Trang Nghi, sau khi đăng ký khám gấp cho Quý Ức, anh ôm cô đến trước mặt bác sĩ. Ngay khi té xuống, Quý Ức bị thương nặng nhất không phải đầu gối, mà là cổ chân. Hồi đầu năm, khi ở Lệ Giang, cô từng bị trật chân, nên biết rõ cảm giác đau này, nhưng mà đau đớn hiện tại, so với trước kia thì dữ dội hơn rất nhiều, lúc nằm rạp trên mặt đất, cô đau đến không thở nổi. Đau đến như vậy, cô sợ là mình bị thương đến gân cốt.
Quý Ức được trao tặng danh hiệu "Học viên xuất sắc", cô phải đứng dậy bước lên trước nhận bằng khen, cô đứng lên theo sự chỉ đạo của đạo diễn. Sau đó, trong tiếng vỗ tay của ba diễn viên còn lại, MC cùng khán giả tại hiện trường, cô xoay người bước ra khỏi bàn, nhưng khi chân phải Quý Ức vừa đặt xuống thì cô giẫm phải một thứ gì đó rất cứng, cách giày cao gót, cô có thể cảm giác được đó là một vật hình tròn.
Sàn nhà trên sân khấu vốn trơn bóng, Quý Ức lại mang giày cao gót, cô còn chưa kịp nhìn rõ vật dưới chân là gì thì nó đã lăn một vòng, cô bị trượt, cả người ngiêng về phía trước, kế đó là một tiếng "Rầm", ngay trước mắt mọi người, Quý Ức bị té một cách thảm hại, ngã sấp xuống sân khấu.
Sự việc ngoài ý muốn phát sinh khiến cho tất cả mọi người tại trường quay không kịp phản ứng.
Toàn bộ trường quay, ngoại trừ tiếng nhạc trao giải, thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Một lúc sau nữ MC trấn tĩnh lại trước tiên lên tiếng: "Quý Ức, cô không sao chứ?"
Microphone bên miệng nữ MC còn chưa tắt, cô vừa mở miệng, tiếng nói vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong trường quay, kế đó, từng người trong trường quay cũng lần lượt trấn tĩnh lại.
Ba diễn viên trên sân khấu và hai MC đứng gần Quý Ức nhất, mọi người lần lượt ra khỏi bàn, vây quanh Quý Ức.
"Quý Ức, cô có sao không?"
"Có bị thương ở đâu không?"
"Cô có thể đứng dậy không?"
Khi mọi người liên tục hỏi thăm Quý Ức, thì ánh mắt Thiên Ca lại không nhìn về cô, mà nhìn một lượt vòng quanh sân khấu, khi thấy mấy viên trân châu rơi lả tả bên người Quý Ức, cô ta giả vờ bước lên hỏi thăm, thừa dịp mọi người không chú ý, cô ta nhanh tay nhặt mấy viên trân châu, nắm chặt trong tay.
Đạo diễn, Trang Nghi cùng với mấy nhân viên khác của đoàn phim nhanh chóng chạy lên sân khấu.
"Tình huống như thế nào?" Đạo diễn vừa hỏi xong thì thấy cổ chân Quý Ức sưng đến dọa người, anh ta vội nói: "Trật chân rồi hả? Mau đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra xem có bị thương đến gân cốt hay không?"
Đạo diễn vừa dứt lời, nam diễn viên Hồng Kông liền nói: "Chúng ta đi thôi."
Nói xong, anh ta khom người, ôm ngang Quý Ức, bước nhanh xuống sân khấu.
Trang Nghi vội vàng đuổi theo.
Ra khỏi trường quay, Trang Nghi lập tức tìm chìa khóa xe, sau khi tìm được xe, cô nhanh chóng vọt tới, kéo cửa xe ra.
Đợi nam diễn viên Hồng Kông ôm Quý Ức vào rồi, Trang Nghi mới đóng cửa, bước lên xe.
Quý Ức đau đến tái mặt, cô tựa vào ghế ngồi, người run lên lập cập, không nói nổi một câu.
Trang Nghi liên tục trấn an "Nhịn một chút, lập tức tới bệnh viện", sau đó cô đạp phanh xe lao ra khỏi phim trường.
Bọn họ đang ở ngoại thành, dù Trang Nghi có chạy hết tốc độ, thì muốn đến bệnh viện gần nhất cũng mất nửa tiếng.
Nam diễn viên Hồng Kông cùng đi với bọn họ, xe ngừng hẳn, anh liền xuống xe, ôm ngang Quý Ức như cũ, đi theo hướng dẫn của Trang Nghi, sau khi đăng ký khám gấp cho Quý Ức, anh ôm cô đến trước mặt bác sĩ.
Ngay khi té xuống, Quý Ức bị thương nặng nhất không phải đầu gối, mà là cổ chân.
Hồi đầu năm, khi ở Lệ Giang, cô từng bị trật chân, nên biết rõ cảm giác đau này, nhưng mà đau đớn hiện tại, so với trước kia thì dữ dội hơn rất nhiều, lúc nằm rạp trên mặt đất, cô đau đến không thở nổi.
Đau đến như vậy, cô sợ là mình bị thương đến gân cốt.
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng EmTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhMười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả… Quý Ức được trao tặng danh hiệu "Học viên xuất sắc", cô phải đứng dậy bước lên trước nhận bằng khen, cô đứng lên theo sự chỉ đạo của đạo diễn. Sau đó, trong tiếng vỗ tay của ba diễn viên còn lại, MC cùng khán giả tại hiện trường, cô xoay người bước ra khỏi bàn, nhưng khi chân phải Quý Ức vừa đặt xuống thì cô giẫm phải một thứ gì đó rất cứng, cách giày cao gót, cô có thể cảm giác được đó là một vật hình tròn. Sàn nhà trên sân khấu vốn trơn bóng, Quý Ức lại mang giày cao gót, cô còn chưa kịp nhìn rõ vật dưới chân là gì thì nó đã lăn một vòng, cô bị trượt, cả người ngiêng về phía trước, kế đó là một tiếng "Rầm", ngay trước mắt mọi người, Quý Ức bị té một cách thảm hại, ngã sấp xuống sân khấu. Sự việc ngoài ý muốn phát sinh khiến cho tất cả mọi người tại trường quay không kịp phản ứng. Toàn bộ trường quay, ngoại trừ tiếng nhạc trao giải, thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác. Một lúc sau nữ MC trấn tĩnh lại trước tiên lên tiếng: "Quý Ức, cô không sao chứ?" Microphone bên miệng nữ MC còn chưa tắt, cô vừa mở miệng, tiếng nói vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong trường quay, kế đó, từng người trong trường quay cũng lần lượt trấn tĩnh lại. Ba diễn viên trên sân khấu và hai MC đứng gần Quý Ức nhất, mọi người lần lượt ra khỏi bàn, vây quanh Quý Ức. "Quý Ức, cô có sao không?" "Có bị thương ở đâu không?" "Cô có thể đứng dậy không?" Khi mọi người liên tục hỏi thăm Quý Ức, thì ánh mắt Thiên Ca lại không nhìn về cô, mà nhìn một lượt vòng quanh sân khấu, khi thấy mấy viên trân châu rơi lả tả bên người Quý Ức, cô ta giả vờ bước lên hỏi thăm, thừa dịp mọi người không chú ý, cô ta nhanh tay nhặt mấy viên trân châu, nắm chặt trong tay. Đạo diễn, Trang Nghi cùng với mấy nhân viên khác của đoàn phim nhanh chóng chạy lên sân khấu. "Tình huống như thế nào?" Đạo diễn vừa hỏi xong thì thấy cổ chân Quý Ức sưng đến dọa người, anh ta vội nói: "Trật chân rồi hả? Mau đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra xem có bị thương đến gân cốt hay không?" Đạo diễn vừa dứt lời, nam diễn viên Hồng Kông liền nói: "Chúng ta đi thôi." Nói xong, anh ta khom người, ôm ngang Quý Ức, bước nhanh xuống sân khấu. Trang Nghi vội vàng đuổi theo. Ra khỏi trường quay, Trang Nghi lập tức tìm chìa khóa xe, sau khi tìm được xe, cô nhanh chóng vọt tới, kéo cửa xe ra. Đợi nam diễn viên Hồng Kông ôm Quý Ức vào rồi, Trang Nghi mới đóng cửa, bước lên xe. Quý Ức đau đến tái mặt, cô tựa vào ghế ngồi, người run lên lập cập, không nói nổi một câu. Trang Nghi liên tục trấn an "Nhịn một chút, lập tức tới bệnh viện", sau đó cô đạp phanh xe lao ra khỏi phim trường. Bọn họ đang ở ngoại thành, dù Trang Nghi có chạy hết tốc độ, thì muốn đến bệnh viện gần nhất cũng mất nửa tiếng. Nam diễn viên Hồng Kông cùng đi với bọn họ, xe ngừng hẳn, anh liền xuống xe, ôm ngang Quý Ức như cũ, đi theo hướng dẫn của Trang Nghi, sau khi đăng ký khám gấp cho Quý Ức, anh ôm cô đến trước mặt bác sĩ. Ngay khi té xuống, Quý Ức bị thương nặng nhất không phải đầu gối, mà là cổ chân. Hồi đầu năm, khi ở Lệ Giang, cô từng bị trật chân, nên biết rõ cảm giác đau này, nhưng mà đau đớn hiện tại, so với trước kia thì dữ dội hơn rất nhiều, lúc nằm rạp trên mặt đất, cô đau đến không thở nổi. Đau đến như vậy, cô sợ là mình bị thương đến gân cốt.