Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 3137
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 3137 “Anh–” Hùng Kinh Vũ gần như bị giọng điệu thờ ở của Bùi Nguyên Minh chọc tức đến ói máu. Tuy rằng trước khi đến anh đã đoán ra được, những người dám đến đời người chắc chắn chỉ có thể là những người thật sự có bản lĩnh. Chỉ là anh thật không ngờ đến người đó lại kiêu ngạo đến mức này. Lại còn cả bộ dạng hoàn toàn chẳng để Hùng Kinh Vũ anh vào mắt. Ngay khi Hùng Kinh Vũ sắp nhịn không được muốn ra tay, Long Mộc Đoan ở bên cạnh đột nhiên mỉm cười nói: “Bùi Nguyên Minh, Cậu Bùi đúng không?” “Oan gia nên giải quyết mâu thuẫn với nhau không nên làm mọi chuyện phức tạp thêm…” “Tôi có thông tin về anh, chuyện của anh tôi cũng đại khái biết được chút ít …” “Con rể Chân gia ở Thủ đô, người thừa kế tập đoàn Thiên Nhật ở Đà Nẵng, và là người đứng đầu cục chấp pháp Long môn, tôi nói không sai chứ?” Nghe thấy Long Mộc Đoàn liệt kê ra vài thân phận của Bùi Nguyên Minh, đặc biệt là người đứng đầu cục chấp pháp Long môn, Hùng Kinh Vũ lập tức hít một ngụm khí lạnh. Rõ ràng anh không hề nghĩ đến Bùi Nguyên Minh lại có thân phận như vậy. Long Mộc Đoan ra hiệu cho Hùng Kinh Vũ yên lặng đừng nóng nảy, sau đó nhàn nhạt nói tiếp: “Có điều Cậu Bùi à, chắc bạn thân anh cũng biết rõ” . “Anh có thể ngồi vào vị trí chủ trì cục chấp pháp Long môn, cũng chỉ là bởi vì Long Môn chủ muốn nâng đỡ anh mà thôi.” “Năng lực của anh tới đâu, trình độ của anh như thế nào, chắc trong lòng anh cũng rõ!” “Huống hồ gì Long môn chủ dù sao cũng là gia chủ của Long gia chúng tôi!” “Cậy thế của Long gia chúng tôi rồi chạy đến Vũ Thành tác quai tác quái” “Não của anh không hỏng rồi đúng không?” “Anh có tin chỉ với một câu nói của Long gia chúng tôi thôi thì anh lập tức sẽ bị bãi bỏ thân phận chủ trì cục chấp pháp, bị đánh cho trở về nguyên hình hay không.” “Cho nên, tôi thay mặt Long gia khuyên anh một câu, giang hồ không phải là chém giết lẫn nhau, mà là phải biết đối nhân xử thế, huống chi núi này cao còn có núi khác cao hơn!” “Nếu đã giải quyết công việc ở Vũ thành chúng tôi thì phải làm theo quy tắc của Vũ thành, thu lại cái dáng vẻ ra oai khi ở bên ngoài của anh lại đi.” “Nếu không, Long gia chỉ nói một câu thôi, anh sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu!” Nghe thấy những lời Long Mộc Đoàn vừa nói , Long Tiểu Tuyết cùng những người mặc hoa phục đều lộ ra vẻ châm chọc. Cậy thế gia chủ Long gia, Long môn môn chủ Long Nhân Xả để ra oai thì cũng thôi đi. Còn dám vờ vịt đến tận Vũ thành, vờ vịt trước mặt người của Long gia nữa. Tên khốn kiếp này đúng là không biết chữ chết viết như thế nào mà! Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt cười nói: “Vậy không biết Long gia có chỉ bảo gì chăng?” Long Mộc Đoan mỉm cười chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt tràn đầy đắc ý nói: “Long gia chúng tôi không có có gì muốn chỉ bảo anh hết!” “Có điều sở trường Hùng cũng là thân thích bên ngoại của Long gia, anh ấy chỉ bảo anh thật tốt!”. Nghe thấy Long Mộc Đoan rõ ràng là muốn chống lưng cho mình, Hùng Kinh Vũ lập tức đầy vẻ đắc ý nói: “Được rồi, không nói chuyện hợp đồng, cũng không nhắc đến chuyện bảo lãnh nữa!” “Nếu cậu cậy thế Long môn chủ, ở Vũ Thành, ở trước mặt người của Long gia, cậu không tác quai tác quái được đâu!” “Cho nên, hôm nay tôi tới đây chính là bắt anh chứng nhận vết dơ này!” “Ngoài ra còn một chuyện nữa, nhớ viết đơn từ chức, xin rút khỏi vị trí người đứng đầu cục chấp hành Long môn đi!” “Sau đó cút được bao xa thì cút!” “Đây là một trăm đồng, coi như là tiền cá nhân tôi bồi thường cho cậu chi phí đi lại!” Trong lúc nói, Hùng Kinh Vũ vỗ tay một cái. “Bốp” Thì thấy Long Tiểu Tuyết cười lạnh bước lên trước một bước, rút ra một tờ ba trăm năm mươi ngàn ném thẳng lên người Bùi Nguyên Minh. Chỉ là ngay lúc tờ tiền bị ném đi, sắc mặt của Tần Ý Hàm trong phút chốc trở nên rất khó coi. Vẻ mặt của Hàn Thâm cũng ngay lập tức u ám vô cùng. Hùng Kinh Vũ không những đã làm Bùi Nguyên Minh mất mặt, mà lại càng hoàn toàn không coi Hàn Thâm hẳn ra gì!
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 3137 “Anh–” Hùng Kinh Vũ gần như bị giọng điệu thờ ở của Bùi Nguyên Minh chọc tức đến ói máu. Tuy rằng trước khi đến anh đã đoán ra được, những người dám đến đời người chắc chắn chỉ có thể là những người thật sự có bản lĩnh. Chỉ là anh thật không ngờ đến người đó lại kiêu ngạo đến mức này. Lại còn cả bộ dạng hoàn toàn chẳng để Hùng Kinh Vũ anh vào mắt. Ngay khi Hùng Kinh Vũ sắp nhịn không được muốn ra tay, Long Mộc Đoan ở bên cạnh đột nhiên mỉm cười nói: “Bùi Nguyên Minh, Cậu Bùi đúng không?” “Oan gia nên giải quyết mâu thuẫn với nhau không nên làm mọi chuyện phức tạp thêm…” “Tôi có thông tin về anh, chuyện của anh tôi cũng đại khái biết được chút ít …” “Con rể Chân gia ở Thủ đô, người thừa kế tập đoàn Thiên Nhật ở Đà Nẵng, và là người đứng đầu cục chấp pháp Long môn, tôi nói không sai chứ?” Nghe thấy Long Mộc Đoàn liệt kê ra vài thân phận của Bùi Nguyên Minh, đặc biệt là người đứng đầu cục chấp pháp Long môn, Hùng Kinh Vũ lập tức hít một ngụm khí lạnh. Rõ ràng anh không hề nghĩ đến Bùi Nguyên Minh lại có thân phận như vậy. Long Mộc Đoan ra hiệu cho Hùng Kinh Vũ yên lặng đừng nóng nảy, sau đó nhàn nhạt nói tiếp: “Có điều Cậu Bùi à, chắc bạn thân anh cũng biết rõ” . “Anh có thể ngồi vào vị trí chủ trì cục chấp pháp Long môn, cũng chỉ là bởi vì Long Môn chủ muốn nâng đỡ anh mà thôi.” “Năng lực của anh tới đâu, trình độ của anh như thế nào, chắc trong lòng anh cũng rõ!” “Huống hồ gì Long môn chủ dù sao cũng là gia chủ của Long gia chúng tôi!” “Cậy thế của Long gia chúng tôi rồi chạy đến Vũ Thành tác quai tác quái” “Não của anh không hỏng rồi đúng không?” “Anh có tin chỉ với một câu nói của Long gia chúng tôi thôi thì anh lập tức sẽ bị bãi bỏ thân phận chủ trì cục chấp pháp, bị đánh cho trở về nguyên hình hay không.” “Cho nên, tôi thay mặt Long gia khuyên anh một câu, giang hồ không phải là chém giết lẫn nhau, mà là phải biết đối nhân xử thế, huống chi núi này cao còn có núi khác cao hơn!” “Nếu đã giải quyết công việc ở Vũ thành chúng tôi thì phải làm theo quy tắc của Vũ thành, thu lại cái dáng vẻ ra oai khi ở bên ngoài của anh lại đi.” “Nếu không, Long gia chỉ nói một câu thôi, anh sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu!” Nghe thấy những lời Long Mộc Đoàn vừa nói , Long Tiểu Tuyết cùng những người mặc hoa phục đều lộ ra vẻ châm chọc. Cậy thế gia chủ Long gia, Long môn môn chủ Long Nhân Xả để ra oai thì cũng thôi đi. Còn dám vờ vịt đến tận Vũ thành, vờ vịt trước mặt người của Long gia nữa. Tên khốn kiếp này đúng là không biết chữ chết viết như thế nào mà! Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt cười nói: “Vậy không biết Long gia có chỉ bảo gì chăng?” Long Mộc Đoan mỉm cười chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt tràn đầy đắc ý nói: “Long gia chúng tôi không có có gì muốn chỉ bảo anh hết!” “Có điều sở trường Hùng cũng là thân thích bên ngoại của Long gia, anh ấy chỉ bảo anh thật tốt!”. Nghe thấy Long Mộc Đoan rõ ràng là muốn chống lưng cho mình, Hùng Kinh Vũ lập tức đầy vẻ đắc ý nói: “Được rồi, không nói chuyện hợp đồng, cũng không nhắc đến chuyện bảo lãnh nữa!” “Nếu cậu cậy thế Long môn chủ, ở Vũ Thành, ở trước mặt người của Long gia, cậu không tác quai tác quái được đâu!” “Cho nên, hôm nay tôi tới đây chính là bắt anh chứng nhận vết dơ này!” “Ngoài ra còn một chuyện nữa, nhớ viết đơn từ chức, xin rút khỏi vị trí người đứng đầu cục chấp hành Long môn đi!” “Sau đó cút được bao xa thì cút!” “Đây là một trăm đồng, coi như là tiền cá nhân tôi bồi thường cho cậu chi phí đi lại!” Trong lúc nói, Hùng Kinh Vũ vỗ tay một cái. “Bốp” Thì thấy Long Tiểu Tuyết cười lạnh bước lên trước một bước, rút ra một tờ ba trăm năm mươi ngàn ném thẳng lên người Bùi Nguyên Minh. Chỉ là ngay lúc tờ tiền bị ném đi, sắc mặt của Tần Ý Hàm trong phút chốc trở nên rất khó coi. Vẻ mặt của Hàn Thâm cũng ngay lập tức u ám vô cùng. Hùng Kinh Vũ không những đã làm Bùi Nguyên Minh mất mặt, mà lại càng hoàn toàn không coi Hàn Thâm hẳn ra gì!
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 3137 “Anh–” Hùng Kinh Vũ gần như bị giọng điệu thờ ở của Bùi Nguyên Minh chọc tức đến ói máu. Tuy rằng trước khi đến anh đã đoán ra được, những người dám đến đời người chắc chắn chỉ có thể là những người thật sự có bản lĩnh. Chỉ là anh thật không ngờ đến người đó lại kiêu ngạo đến mức này. Lại còn cả bộ dạng hoàn toàn chẳng để Hùng Kinh Vũ anh vào mắt. Ngay khi Hùng Kinh Vũ sắp nhịn không được muốn ra tay, Long Mộc Đoan ở bên cạnh đột nhiên mỉm cười nói: “Bùi Nguyên Minh, Cậu Bùi đúng không?” “Oan gia nên giải quyết mâu thuẫn với nhau không nên làm mọi chuyện phức tạp thêm…” “Tôi có thông tin về anh, chuyện của anh tôi cũng đại khái biết được chút ít …” “Con rể Chân gia ở Thủ đô, người thừa kế tập đoàn Thiên Nhật ở Đà Nẵng, và là người đứng đầu cục chấp pháp Long môn, tôi nói không sai chứ?” Nghe thấy Long Mộc Đoàn liệt kê ra vài thân phận của Bùi Nguyên Minh, đặc biệt là người đứng đầu cục chấp pháp Long môn, Hùng Kinh Vũ lập tức hít một ngụm khí lạnh. Rõ ràng anh không hề nghĩ đến Bùi Nguyên Minh lại có thân phận như vậy. Long Mộc Đoan ra hiệu cho Hùng Kinh Vũ yên lặng đừng nóng nảy, sau đó nhàn nhạt nói tiếp: “Có điều Cậu Bùi à, chắc bạn thân anh cũng biết rõ” . “Anh có thể ngồi vào vị trí chủ trì cục chấp pháp Long môn, cũng chỉ là bởi vì Long Môn chủ muốn nâng đỡ anh mà thôi.” “Năng lực của anh tới đâu, trình độ của anh như thế nào, chắc trong lòng anh cũng rõ!” “Huống hồ gì Long môn chủ dù sao cũng là gia chủ của Long gia chúng tôi!” “Cậy thế của Long gia chúng tôi rồi chạy đến Vũ Thành tác quai tác quái” “Não của anh không hỏng rồi đúng không?” “Anh có tin chỉ với một câu nói của Long gia chúng tôi thôi thì anh lập tức sẽ bị bãi bỏ thân phận chủ trì cục chấp pháp, bị đánh cho trở về nguyên hình hay không.” “Cho nên, tôi thay mặt Long gia khuyên anh một câu, giang hồ không phải là chém giết lẫn nhau, mà là phải biết đối nhân xử thế, huống chi núi này cao còn có núi khác cao hơn!” “Nếu đã giải quyết công việc ở Vũ thành chúng tôi thì phải làm theo quy tắc của Vũ thành, thu lại cái dáng vẻ ra oai khi ở bên ngoài của anh lại đi.” “Nếu không, Long gia chỉ nói một câu thôi, anh sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu!” Nghe thấy những lời Long Mộc Đoàn vừa nói , Long Tiểu Tuyết cùng những người mặc hoa phục đều lộ ra vẻ châm chọc. Cậy thế gia chủ Long gia, Long môn môn chủ Long Nhân Xả để ra oai thì cũng thôi đi. Còn dám vờ vịt đến tận Vũ thành, vờ vịt trước mặt người của Long gia nữa. Tên khốn kiếp này đúng là không biết chữ chết viết như thế nào mà! Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt cười nói: “Vậy không biết Long gia có chỉ bảo gì chăng?” Long Mộc Đoan mỉm cười chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt tràn đầy đắc ý nói: “Long gia chúng tôi không có có gì muốn chỉ bảo anh hết!” “Có điều sở trường Hùng cũng là thân thích bên ngoại của Long gia, anh ấy chỉ bảo anh thật tốt!”. Nghe thấy Long Mộc Đoan rõ ràng là muốn chống lưng cho mình, Hùng Kinh Vũ lập tức đầy vẻ đắc ý nói: “Được rồi, không nói chuyện hợp đồng, cũng không nhắc đến chuyện bảo lãnh nữa!” “Nếu cậu cậy thế Long môn chủ, ở Vũ Thành, ở trước mặt người của Long gia, cậu không tác quai tác quái được đâu!” “Cho nên, hôm nay tôi tới đây chính là bắt anh chứng nhận vết dơ này!” “Ngoài ra còn một chuyện nữa, nhớ viết đơn từ chức, xin rút khỏi vị trí người đứng đầu cục chấp hành Long môn đi!” “Sau đó cút được bao xa thì cút!” “Đây là một trăm đồng, coi như là tiền cá nhân tôi bồi thường cho cậu chi phí đi lại!” Trong lúc nói, Hùng Kinh Vũ vỗ tay một cái. “Bốp” Thì thấy Long Tiểu Tuyết cười lạnh bước lên trước một bước, rút ra một tờ ba trăm năm mươi ngàn ném thẳng lên người Bùi Nguyên Minh. Chỉ là ngay lúc tờ tiền bị ném đi, sắc mặt của Tần Ý Hàm trong phút chốc trở nên rất khó coi. Vẻ mặt của Hàn Thâm cũng ngay lập tức u ám vô cùng. Hùng Kinh Vũ không những đã làm Bùi Nguyên Minh mất mặt, mà lại càng hoàn toàn không coi Hàn Thâm hẳn ra gì!