Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…

Chương 3167

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 3167Sau khi ông ta bị Bùi Nguyễn Minh phát hiện tâm tư, Long Sa Vực nghiến răng, thật lâu sau mới nói ra một câu: “Phục rồi, tôi thực sự phục rồi mà!” “Trên miệng thì bảo phục rồi, trong lòng thì không phục phải không?”“Sau khi làm rõ thân phận của tôi, thì sẽ giết cả nhà tôi chứ gì?” “Có cơ hội, là muốn đào mộ mười tám đời nhà tôi lên đem đi đốt chứ gì?”Bùi Nguyên Minh cười nói ra những suy nghĩ trong lòng Long Sa Vực lúc này, ngay sau đó anh bất ngờ ra tay, đá vào nơi đan điền của Long Sa Vực. Long Sa Vực muốn phản ứng theo bản năng, nhưng vì ông ta đang quỳ xuống nên tốc độ của ông bị chậm lại.Ngay sau đó, cả người ông nặng xuống, chỉ cảm thấy cơ thể như bị người ta dùng một chiếc búa đánh mạnh vào vậy, công lực vài chục năm mà ông ta khổ tâm tu luyện tan tành trong chốc lát.Tinh thần vốn luôn mạnh mẽ đã hoàn toàn tan vỡ vào lúc này.Khoảnh khắc ấy, cả đầu Long Sa Vực trắng bệch ngay, cơ thể ông ta không tự chủ được, ngã đùng xuống đất, không phế đi, không lẽ giữ lại ăn Tết sao? “Đồ khốn nạn”Long Sa Vực tức giận vô cùng, ông ta lảo đảo đứng dậy, sau đó ông thật sự thấy mình cả người không có tí sức lực nào cả, đừng nói là ra tay, lúc này muốn đứng vững cũng khó nữa là.Ông ta lao lực lắc mình, phun ra một ngụm máu, khuôn mặt tuyệt vọng nói: “Thằng khốn! Mày thật vô liêm sỉ!” “Sở Tuấn Hiên, bẻ gãy tay chân của Hùng Nguyên Hóa rồi ném hắn ra đường.”Lúc này Bùi Nguyễn Minh không thèm để mắt đến tiếng la hét không ngừng của Long Sa Vực, mà là lấy lại lệnh bài của mình, sau đó là đá bay kẻ bơ phờ Hùng Nguyên Hóa.Nửa giờ sau, trong một trang viên cổ kính ở khu vực trung tâm của Vũ Thành.Trong một góc của trang viên, có một sân golf hiện đại, không quá lớn, nhưng được trang bị đầy đủ mọi thứ.Vị cậu Long Mười Ba Mười Ba, Long Thương Húc với dáng vẻ thanh lịch, phong độ, mặc áo POLO, đang vung bóng trong tay anh.Với một cú “bốp”, một quả bóng gòn bay ra và rơi xuống một hốc cây cách đó không xa, chỉ có thể nói rằng cú đánh này thật tuyệt vời.Vài cô gái nhà giàu xinh đẹp phía sau không ngừng vỗ tay tán thưởng, đồng thời lộ ra vẻ ngưỡng mộ.Cậu chủ Long Thập Tam đúng là văn võ song toàn mà, hơn nữa anh lại cực kỳ thông thạo tất cả các loại thể thao của giới thượng lưu.Đây mới là một quý tộc thực sự!Lúc này, một người hầu đưa khăn ướt đến, sau khiLong Thương Húc lấy khăn lau tay, bước tới ghế dựa thoải mái ngồi xuống. Hai bên ghế từ lâu đã có vài người được coi là nhân vật lớn đang cúi đầu sợ hãi đứng sẵn ở đó.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 3167Sau khi ông ta bị Bùi Nguyễn Minh phát hiện tâm tư, Long Sa Vực nghiến răng, thật lâu sau mới nói ra một câu: “Phục rồi, tôi thực sự phục rồi mà!” “Trên miệng thì bảo phục rồi, trong lòng thì không phục phải không?”“Sau khi làm rõ thân phận của tôi, thì sẽ giết cả nhà tôi chứ gì?” “Có cơ hội, là muốn đào mộ mười tám đời nhà tôi lên đem đi đốt chứ gì?”Bùi Nguyên Minh cười nói ra những suy nghĩ trong lòng Long Sa Vực lúc này, ngay sau đó anh bất ngờ ra tay, đá vào nơi đan điền của Long Sa Vực. Long Sa Vực muốn phản ứng theo bản năng, nhưng vì ông ta đang quỳ xuống nên tốc độ của ông bị chậm lại.Ngay sau đó, cả người ông nặng xuống, chỉ cảm thấy cơ thể như bị người ta dùng một chiếc búa đánh mạnh vào vậy, công lực vài chục năm mà ông ta khổ tâm tu luyện tan tành trong chốc lát.Tinh thần vốn luôn mạnh mẽ đã hoàn toàn tan vỡ vào lúc này.Khoảnh khắc ấy, cả đầu Long Sa Vực trắng bệch ngay, cơ thể ông ta không tự chủ được, ngã đùng xuống đất, không phế đi, không lẽ giữ lại ăn Tết sao? “Đồ khốn nạn”Long Sa Vực tức giận vô cùng, ông ta lảo đảo đứng dậy, sau đó ông thật sự thấy mình cả người không có tí sức lực nào cả, đừng nói là ra tay, lúc này muốn đứng vững cũng khó nữa là.Ông ta lao lực lắc mình, phun ra một ngụm máu, khuôn mặt tuyệt vọng nói: “Thằng khốn! Mày thật vô liêm sỉ!” “Sở Tuấn Hiên, bẻ gãy tay chân của Hùng Nguyên Hóa rồi ném hắn ra đường.”Lúc này Bùi Nguyễn Minh không thèm để mắt đến tiếng la hét không ngừng của Long Sa Vực, mà là lấy lại lệnh bài của mình, sau đó là đá bay kẻ bơ phờ Hùng Nguyên Hóa.Nửa giờ sau, trong một trang viên cổ kính ở khu vực trung tâm của Vũ Thành.Trong một góc của trang viên, có một sân golf hiện đại, không quá lớn, nhưng được trang bị đầy đủ mọi thứ.Vị cậu Long Mười Ba Mười Ba, Long Thương Húc với dáng vẻ thanh lịch, phong độ, mặc áo POLO, đang vung bóng trong tay anh.Với một cú “bốp”, một quả bóng gòn bay ra và rơi xuống một hốc cây cách đó không xa, chỉ có thể nói rằng cú đánh này thật tuyệt vời.Vài cô gái nhà giàu xinh đẹp phía sau không ngừng vỗ tay tán thưởng, đồng thời lộ ra vẻ ngưỡng mộ.Cậu chủ Long Thập Tam đúng là văn võ song toàn mà, hơn nữa anh lại cực kỳ thông thạo tất cả các loại thể thao của giới thượng lưu.Đây mới là một quý tộc thực sự!Lúc này, một người hầu đưa khăn ướt đến, sau khiLong Thương Húc lấy khăn lau tay, bước tới ghế dựa thoải mái ngồi xuống. Hai bên ghế từ lâu đã có vài người được coi là nhân vật lớn đang cúi đầu sợ hãi đứng sẵn ở đó.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 3167Sau khi ông ta bị Bùi Nguyễn Minh phát hiện tâm tư, Long Sa Vực nghiến răng, thật lâu sau mới nói ra một câu: “Phục rồi, tôi thực sự phục rồi mà!” “Trên miệng thì bảo phục rồi, trong lòng thì không phục phải không?”“Sau khi làm rõ thân phận của tôi, thì sẽ giết cả nhà tôi chứ gì?” “Có cơ hội, là muốn đào mộ mười tám đời nhà tôi lên đem đi đốt chứ gì?”Bùi Nguyên Minh cười nói ra những suy nghĩ trong lòng Long Sa Vực lúc này, ngay sau đó anh bất ngờ ra tay, đá vào nơi đan điền của Long Sa Vực. Long Sa Vực muốn phản ứng theo bản năng, nhưng vì ông ta đang quỳ xuống nên tốc độ của ông bị chậm lại.Ngay sau đó, cả người ông nặng xuống, chỉ cảm thấy cơ thể như bị người ta dùng một chiếc búa đánh mạnh vào vậy, công lực vài chục năm mà ông ta khổ tâm tu luyện tan tành trong chốc lát.Tinh thần vốn luôn mạnh mẽ đã hoàn toàn tan vỡ vào lúc này.Khoảnh khắc ấy, cả đầu Long Sa Vực trắng bệch ngay, cơ thể ông ta không tự chủ được, ngã đùng xuống đất, không phế đi, không lẽ giữ lại ăn Tết sao? “Đồ khốn nạn”Long Sa Vực tức giận vô cùng, ông ta lảo đảo đứng dậy, sau đó ông thật sự thấy mình cả người không có tí sức lực nào cả, đừng nói là ra tay, lúc này muốn đứng vững cũng khó nữa là.Ông ta lao lực lắc mình, phun ra một ngụm máu, khuôn mặt tuyệt vọng nói: “Thằng khốn! Mày thật vô liêm sỉ!” “Sở Tuấn Hiên, bẻ gãy tay chân của Hùng Nguyên Hóa rồi ném hắn ra đường.”Lúc này Bùi Nguyễn Minh không thèm để mắt đến tiếng la hét không ngừng của Long Sa Vực, mà là lấy lại lệnh bài của mình, sau đó là đá bay kẻ bơ phờ Hùng Nguyên Hóa.Nửa giờ sau, trong một trang viên cổ kính ở khu vực trung tâm của Vũ Thành.Trong một góc của trang viên, có một sân golf hiện đại, không quá lớn, nhưng được trang bị đầy đủ mọi thứ.Vị cậu Long Mười Ba Mười Ba, Long Thương Húc với dáng vẻ thanh lịch, phong độ, mặc áo POLO, đang vung bóng trong tay anh.Với một cú “bốp”, một quả bóng gòn bay ra và rơi xuống một hốc cây cách đó không xa, chỉ có thể nói rằng cú đánh này thật tuyệt vời.Vài cô gái nhà giàu xinh đẹp phía sau không ngừng vỗ tay tán thưởng, đồng thời lộ ra vẻ ngưỡng mộ.Cậu chủ Long Thập Tam đúng là văn võ song toàn mà, hơn nữa anh lại cực kỳ thông thạo tất cả các loại thể thao của giới thượng lưu.Đây mới là một quý tộc thực sự!Lúc này, một người hầu đưa khăn ướt đến, sau khiLong Thương Húc lấy khăn lau tay, bước tới ghế dựa thoải mái ngồi xuống. Hai bên ghế từ lâu đã có vài người được coi là nhân vật lớn đang cúi đầu sợ hãi đứng sẵn ở đó.

Chương 3167