Mười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả…
Chương 599: Phát hiện giấy chứng nhận kết hôn (2)
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng EmTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhMười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả… Quý Ức nghe được câu hỏi của anh, không hề nghĩ ngợi gì đã thốt lên: “Muốn ngủ với anh…”Hạ Quý Thần cảm nhận được điện thoại trong túi anh đang reo, liền đưa tay vào túi.Anh vừa lấy di động ra, mắt còn chưa kịp nhìn màn hình điện thoại thì câu “Muốn ngủ với anh” của Quý Ức đã vọng vào tai. Hạ Quý Thần ngẩn người một giây, sau đó mới phản ứng được câu này có ý gì. Phía sau lưng anh chợt cứng đờ, bàn tay bỗng dưng buông lỏng, điện thoại từ trên tay rơi xuống bàn, vang lên một tiếng thật lớn.Quý Ức bỗng nhiên giật mình, ánh mắt cô khẽ nhìn về phía Hạ Quý Thần, sau đó mới nhận thức được vừa rồi lúc mình đang ngẩn người, đã nói với Hạ Quý Thần cái gì…Quý Ức trợn mắt lên. Lúc Hạ Quý Thần hỏi cô đang suy nghĩ gì, lúc đó trong đầu cô chỉ hiện lên hình ảnh đêm kia ở Thượng Hải. Khoảnh khắc đó, cô liền muốn cởi hết những cúc áo kia, còn muốn cởi hết quần áo của anh… Nhưng, nhưng cô cũng không thể nói cho Hạ Quý Thần biết mình đang nghĩ gì.Quý Ức chợt hoảng hồn, cô đưa mắt nhìn một vòng tròn một lúc lâu, sau đó lại mở miệng: “Không phải… Không phải… Không phải đâu. Em nói sai rồi. Ý của em là đang nghĩ đến đêm ở Thượng Hải kia, anh với em ngủ…”Nói tới chỗ này, Quý Ức chợt ngậm miệng lại, cô hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình ngay lập tức. Nói cái gì vậy trời, cô định giải thích nhưng càng giải thích thì càng đem mọi suy nghĩ mình vừa nghĩ nói ra hết…Quý Ức không dám nhìn thẳng Hạ Quý Thần, theo bản năng tiếp tục lên tiếng giải thích cho bản thân: “… Hạ Quý Thần! Em đùa với anh thôi. Sao em lại nghĩ đến việc chúng ta đã làm trong đêm Thượng Hải kia được…”Trời ơi! Cô đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao? Cô thật muốn kiếm cái hố nào đó mà chui đầu xuống.Làm sao mà giải thích đây, toàn là tự đào hố chôn mình…Quý Ức bị chính sự ngốc nghếch của mình chọc tức, liền muốn khóc. Cô thật hận không thể đào một hố dưới đất để chui xuống. Cô có nên nhanh chân chạy khỏi đây? Nhưng nếu cô chạy đi, lần sau gặp mặt Hạ Quý Thần còn xấu hổ hơn. Quý Ức suy nghĩ, chỉ có thể ép buộc bản thân tiếp tục ngồi yên trên ghế, kiên trì lên tiếng nói với Hạ Quý Thần: “Em thật không muốn nói đến chuyện đêm đó, câu hồi nãy em vừa nói có ý là…”Căn bản không có cách nào để giải thích, Quý Ức nói đến đây thì ngừng lại.Hô hấp của cô càng lúc càng nhanh, đầu óc càng lúc càng loạn. Hiện tại bây giờ cái gì cũng không nghĩ ra, cô nhìn xung quanh phòng với ý đồ có thể tìm chút linh cảm để biện hộ. Ai ngờ cô nhìn vào phòng ngủ không đóng cửa của Hạ Quý Thần, nhìn thấy bên trong có một cái giường lớn. Lúc này, chợt trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ. Ánh mắt cô như có lửa, nhanh chóng nhìn Hạ Quý Thần, lên tiếng: “… Em muốn ngủ trên giường của anh!” Lời vừa nói ra khỏi miệng, ánh mắt đang nhìn Hạ Quý Thần chợt dừng lại.Chẳng lẽ... đây là lời giải thích sao?Cái này rõ ràng là thêm mắm thêm muối mà! Cái gì gọi là tôi muốn ngủ trên giường của anh!
Quý Ức nghe được câu hỏi của anh, không hề nghĩ ngợi gì đã thốt lên: “Muốn ngủ với anh…”
Hạ Quý Thần cảm nhận được điện thoại trong túi anh đang reo, liền đưa tay vào túi.
Anh vừa lấy di động ra, mắt còn chưa kịp nhìn màn hình điện thoại thì câu “Muốn ngủ với anh” của Quý Ức đã vọng vào tai.
Hạ Quý Thần ngẩn người một giây, sau đó mới phản ứng được câu này có ý gì. Phía sau lưng anh chợt cứng đờ, bàn tay bỗng dưng buông lỏng, điện thoại từ trên tay rơi xuống bàn, vang lên một tiếng thật lớn.
Quý Ức bỗng nhiên giật mình, ánh mắt cô khẽ nhìn về phía Hạ Quý Thần, sau đó mới nhận thức được vừa rồi lúc mình đang ngẩn người, đã nói với Hạ Quý Thần cái gì…
Quý Ức trợn mắt lên.
Lúc Hạ Quý Thần hỏi cô đang suy nghĩ gì, lúc đó trong đầu cô chỉ hiện lên hình ảnh đêm kia ở Thượng Hải. Khoảnh khắc đó, cô liền muốn cởi hết những cúc áo kia, còn muốn cởi hết quần áo của anh… Nhưng, nhưng cô cũng không thể nói cho Hạ Quý Thần biết mình đang nghĩ gì.
Quý Ức chợt hoảng hồn, cô đưa mắt nhìn một vòng tròn một lúc lâu, sau đó lại mở miệng: “Không phải… Không phải… Không phải đâu. Em nói sai rồi. Ý của em là đang nghĩ đến đêm ở Thượng Hải kia, anh với em ngủ…”
Nói tới chỗ này, Quý Ức chợt ngậm miệng lại, cô hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình ngay lập tức.
Nói cái gì vậy trời, cô định giải thích nhưng càng giải thích thì càng đem mọi suy nghĩ mình vừa nghĩ nói ra hết…
Quý Ức không dám nhìn thẳng Hạ Quý Thần, theo bản năng tiếp tục lên tiếng giải thích cho bản thân: “… Hạ Quý Thần! Em đùa với anh thôi. Sao em lại nghĩ đến việc chúng ta đã làm trong đêm Thượng Hải kia được…”
Trời ơi! Cô đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao?
Cô thật muốn kiếm cái hố nào đó mà chui đầu xuống.
Làm sao mà giải thích đây, toàn là tự đào hố chôn mình…
Quý Ức bị chính sự ngốc nghếch của mình chọc tức, liền muốn khóc. Cô thật hận không thể đào một hố dưới đất để chui xuống. Cô có nên nhanh chân chạy khỏi đây? Nhưng nếu cô chạy đi, lần sau gặp mặt Hạ Quý Thần còn xấu hổ hơn.
Quý Ức suy nghĩ, chỉ có thể ép buộc bản thân tiếp tục ngồi yên trên ghế, kiên trì lên tiếng nói với Hạ Quý Thần: “Em thật không muốn nói đến chuyện đêm đó, câu hồi nãy em vừa nói có ý là…”
Căn bản không có cách nào để giải thích, Quý Ức nói đến đây thì ngừng lại.
Hô hấp của cô càng lúc càng nhanh, đầu óc càng lúc càng loạn. Hiện tại bây giờ cái gì cũng không nghĩ ra, cô nhìn xung quanh phòng với ý đồ có thể tìm chút linh cảm để biện hộ. Ai ngờ cô nhìn vào phòng ngủ không đóng cửa của Hạ Quý Thần, nhìn thấy bên trong có một cái giường lớn. Lúc này, chợt trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ. Ánh mắt cô như có lửa, nhanh chóng nhìn Hạ Quý Thần, lên tiếng: “… Em muốn ngủ trên giường của anh!”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, ánh mắt đang nhìn Hạ Quý Thần chợt dừng lại.
Chẳng lẽ... đây là lời giải thích sao?
Cái này rõ ràng là thêm mắm thêm muối mà!
Cái gì gọi là tôi muốn ngủ trên giường của anh!
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng EmTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhMười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả… Quý Ức nghe được câu hỏi của anh, không hề nghĩ ngợi gì đã thốt lên: “Muốn ngủ với anh…”Hạ Quý Thần cảm nhận được điện thoại trong túi anh đang reo, liền đưa tay vào túi.Anh vừa lấy di động ra, mắt còn chưa kịp nhìn màn hình điện thoại thì câu “Muốn ngủ với anh” của Quý Ức đã vọng vào tai. Hạ Quý Thần ngẩn người một giây, sau đó mới phản ứng được câu này có ý gì. Phía sau lưng anh chợt cứng đờ, bàn tay bỗng dưng buông lỏng, điện thoại từ trên tay rơi xuống bàn, vang lên một tiếng thật lớn.Quý Ức bỗng nhiên giật mình, ánh mắt cô khẽ nhìn về phía Hạ Quý Thần, sau đó mới nhận thức được vừa rồi lúc mình đang ngẩn người, đã nói với Hạ Quý Thần cái gì…Quý Ức trợn mắt lên. Lúc Hạ Quý Thần hỏi cô đang suy nghĩ gì, lúc đó trong đầu cô chỉ hiện lên hình ảnh đêm kia ở Thượng Hải. Khoảnh khắc đó, cô liền muốn cởi hết những cúc áo kia, còn muốn cởi hết quần áo của anh… Nhưng, nhưng cô cũng không thể nói cho Hạ Quý Thần biết mình đang nghĩ gì.Quý Ức chợt hoảng hồn, cô đưa mắt nhìn một vòng tròn một lúc lâu, sau đó lại mở miệng: “Không phải… Không phải… Không phải đâu. Em nói sai rồi. Ý của em là đang nghĩ đến đêm ở Thượng Hải kia, anh với em ngủ…”Nói tới chỗ này, Quý Ức chợt ngậm miệng lại, cô hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình ngay lập tức. Nói cái gì vậy trời, cô định giải thích nhưng càng giải thích thì càng đem mọi suy nghĩ mình vừa nghĩ nói ra hết…Quý Ức không dám nhìn thẳng Hạ Quý Thần, theo bản năng tiếp tục lên tiếng giải thích cho bản thân: “… Hạ Quý Thần! Em đùa với anh thôi. Sao em lại nghĩ đến việc chúng ta đã làm trong đêm Thượng Hải kia được…”Trời ơi! Cô đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao? Cô thật muốn kiếm cái hố nào đó mà chui đầu xuống.Làm sao mà giải thích đây, toàn là tự đào hố chôn mình…Quý Ức bị chính sự ngốc nghếch của mình chọc tức, liền muốn khóc. Cô thật hận không thể đào một hố dưới đất để chui xuống. Cô có nên nhanh chân chạy khỏi đây? Nhưng nếu cô chạy đi, lần sau gặp mặt Hạ Quý Thần còn xấu hổ hơn. Quý Ức suy nghĩ, chỉ có thể ép buộc bản thân tiếp tục ngồi yên trên ghế, kiên trì lên tiếng nói với Hạ Quý Thần: “Em thật không muốn nói đến chuyện đêm đó, câu hồi nãy em vừa nói có ý là…”Căn bản không có cách nào để giải thích, Quý Ức nói đến đây thì ngừng lại.Hô hấp của cô càng lúc càng nhanh, đầu óc càng lúc càng loạn. Hiện tại bây giờ cái gì cũng không nghĩ ra, cô nhìn xung quanh phòng với ý đồ có thể tìm chút linh cảm để biện hộ. Ai ngờ cô nhìn vào phòng ngủ không đóng cửa của Hạ Quý Thần, nhìn thấy bên trong có một cái giường lớn. Lúc này, chợt trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ. Ánh mắt cô như có lửa, nhanh chóng nhìn Hạ Quý Thần, lên tiếng: “… Em muốn ngủ trên giường của anh!” Lời vừa nói ra khỏi miệng, ánh mắt đang nhìn Hạ Quý Thần chợt dừng lại.Chẳng lẽ... đây là lời giải thích sao?Cái này rõ ràng là thêm mắm thêm muối mà! Cái gì gọi là tôi muốn ngủ trên giường của anh!