Mười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả…

Chương 741: Tôi không độc thân, tôi chỉ đang đợi người (1)

Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng EmTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhMười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả… Tài xế nói "được" rồi quay tay lái, thay đổi hướng đi.Hàn Tri Phản lấy điện thoại ra nhắn tin.Tài xế không mở radio, Hàn Tri Phản cũng không trò chuyện cùng tài xế, chiếc xe Nego Rayane bảy chỗ bỗng trở nên tĩnh lặng, âm thanh bàn phím khi hắn ta bấm máy vang lên từng tiếng một, hết sức rõ ràng. "Đêm nay tới nhà của tôi, hai mươi phút nữa đón cô dưới lầu".Hàn Tri Phản đánh từng chữ rất chậm, một câu ngắn ngủn hắn phải đánh một lúc mới xong.Hắn nhìn chằm chằm dòng chữ trên màn hình, nhìn thật lâu rồi chọn số của Lâm Na, ấn gửi. Có lẽ Lâm Na đang cầm điện thoại, trên màn hình di động hiển thị tin nhắn vừa gửi thành công, cô ta đã trả lời ngay: "Được".Hàn Tri Phản không nhắn lại mà khóa máy đặt sang ghế bên cạnh.Xe chạy như bay, Hàn Tri Phản nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ánh mắt có phần hoảng hốt. Chỗ Lâm Na ở cách công ty của Hàn Tri Phản không xa, cho nên xe tới khu nhà của cô ta rất nhanh.Lâm Na đã nhận được tin nhắn của Hàn Tri Phản từ sớm, xe vừa tiến vào khu chung cư, từ xa đã nhìn thấy Lâm Na đứng tựa trước cửa tòa nhà.Xe dừng lại, tài xế nhanh chóng xuống xe mở cửa mời Lâm Na lên xe. Lúc Lâm Na khom người bước vào trong, mùi nước hoa nồng nặc phả vào mũi Hàn Tri Phản.Hàn Tri Phản nhíu mày, không kìm được đưa tay lên mở cửa sổ xe xuống."Anh Phản, sao hôm nay lại gọi em tới nhà anh vậy?" - Lâm Na quay đầu, cười dịu dàng. Hàn Tri Phản trầm mặc một lúc rồi nói: "Không phải hôm qua cô gọi nói muốn gặp tôi đó sao?"Lâm Na cười tươi rói, cô ta nhích lại gần Hàn Tri Phản: "Đã một tháng rồi anh không tìm em, đương nhiên là em muốn gặp anh rồi".Hàn Tri Phản bật cười, nín thở không nói gì, mãi đến khi cửa sổ xe hạ xuống, hắn mới hít một hơi. Tình hình giao thông buổi tối khá thuận lợi, mặc dù nhà Lâm Na ngược hướng nhà Hàn Tri Phản, nhưng không bao lâu sau, tài xế đã đưa hai người tới Di Hoa viên.Lúc sắp đến trước nhà Hàn Tri Phản, xe đang lăn bánh ổn định bỗng dưng thắng gấp.Tài xế nhìn Trình Vị Vãn đang đứng phía trước trong chốc lát, sau đó mới chần chừ quay đầu: "Hàn tổng?" Hàn Tri Phản còn nhìn thấy Trình Vị Vãn trước cả lái xe, hắn hiểu được ý của tài xế nên chưa cần người kia nói hết câu, hắn ta đã đẩy cửa bước xuống.Vòng qua đuôi xe, đi ra phía bên kia, Hàn Tri Phản mở cửa chỗ Lâm Na đang ngồi.Lâm Na bực bội nói: "Không phải còn một đoạn nữa sao?" "Đi bộ". Giọng điệu của Hàn Tri Phản rất thờ ơ.Lâm Na không phản đối, ngoan ngoãn xuống xe rồi tự nhiên đưa tay ra, khoác lấy cánh tay của Hàn Tri Phản.Lâm Sinh là người giới thiệu Lâm Na cho hắn, cô ta là một người nhiệt tình phóng khoáng, dù mới gặp nhau lần thứ hai, cô ta đã chủ động khoác tay hắn, lúc đó phản ứng đầu tiên của hắn là thoát khỏi sự đụng chạm của cô ta, nhưng lúc này đây, Hàn Tri Phản lại không hề rút cánh tay mình ra mà để mặc cho người kia dựa vào mình sát rạt, cùng nhau đi tới khu nhà của hắn. Bởi vì xe ngừng khá xa, Trình Vị Vãn không nhận ra Hàn Tri Phản đã về.Hàn Tri Phản và Lâm Na sóng bước cùng nhau, Lâm Na liên tục nói chuyện nhưng Hàn Tri Phản lại không đáp một câu, nhưng thỉnh thoảng cô ta vẫn bật cười "ha ha" trông cực kì vui vẻ.

Tài xế nói "được" rồi quay tay lái, thay đổi hướng đi.

Hàn Tri Phản lấy điện thoại ra nhắn tin.

Tài xế không mở radio, Hàn Tri Phản cũng không trò chuyện cùng tài xế, chiếc xe Nego Rayane bảy chỗ bỗng trở nên tĩnh lặng, âm thanh bàn phím khi hắn ta bấm máy vang lên từng tiếng một, hết sức rõ ràng. 

"Đêm nay tới nhà của tôi, hai mươi phút nữa đón cô dưới lầu".

Hàn Tri Phản đánh từng chữ rất chậm, một câu ngắn ngủn hắn phải đánh một lúc mới xong.

Hắn nhìn chằm chằm dòng chữ trên màn hình, nhìn thật lâu rồi chọn số của Lâm Na, ấn gửi. 

Có lẽ Lâm Na đang cầm điện thoại, trên màn hình di động hiển thị tin nhắn vừa gửi thành công, cô ta đã trả lời ngay: "Được".

Hàn Tri Phản không nhắn lại mà khóa máy đặt sang ghế bên cạnh.

Xe chạy như bay, Hàn Tri Phản nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ánh mắt có phần hoảng hốt. 

Chỗ Lâm Na ở cách công ty của Hàn Tri Phản không xa, cho nên xe tới khu nhà của cô ta rất nhanh.

Lâm Na đã nhận được tin nhắn của Hàn Tri Phản từ sớm, xe vừa tiến vào khu chung cư, từ xa đã nhìn thấy Lâm Na đứng tựa trước cửa tòa nhà.

Xe dừng lại, tài xế nhanh chóng xuống xe mở cửa mời Lâm Na lên xe. 

Lúc Lâm Na khom người bước vào trong, mùi nước hoa nồng nặc phả vào mũi Hàn Tri Phản.

Hàn Tri Phản nhíu mày, không kìm được đưa tay lên mở cửa sổ xe xuống.

"Anh Phản, sao hôm nay lại gọi em tới nhà anh vậy?" - Lâm Na quay đầu, cười dịu dàng. 

Hàn Tri Phản trầm mặc một lúc rồi nói: "Không phải hôm qua cô gọi nói muốn gặp tôi đó sao?"

Lâm Na cười tươi rói, cô ta nhích lại gần Hàn Tri Phản: "Đã một tháng rồi anh không tìm em, đương nhiên là em muốn gặp anh rồi".

Hàn Tri Phản bật cười, nín thở không nói gì, mãi đến khi cửa sổ xe hạ xuống, hắn mới hít một hơi. 

Tình hình giao thông buổi tối khá thuận lợi, mặc dù nhà Lâm Na ngược hướng nhà Hàn Tri Phản, nhưng không bao lâu sau, tài xế đã đưa hai người tới Di Hoa viên.

Lúc sắp đến trước nhà Hàn Tri Phản, xe đang lăn bánh ổn định bỗng dưng thắng gấp.

Tài xế nhìn Trình Vị Vãn đang đứng phía trước trong chốc lát, sau đó mới chần chừ quay đầu: "Hàn tổng?" 

Hàn Tri Phản còn nhìn thấy Trình Vị Vãn trước cả lái xe, hắn hiểu được ý của tài xế nên chưa cần người kia nói hết câu, hắn ta đã đẩy cửa bước xuống.

Vòng qua đuôi xe, đi ra phía bên kia, Hàn Tri Phản mở cửa chỗ Lâm Na đang ngồi.

Lâm Na bực bội nói: "Không phải còn một đoạn nữa sao?" 

"Đi bộ". Giọng điệu của Hàn Tri Phản rất thờ ơ.

Lâm Na không phản đối, ngoan ngoãn xuống xe rồi tự nhiên đưa tay ra, khoác lấy cánh tay của Hàn Tri Phản.

Lâm Sinh là người giới thiệu Lâm Na cho hắn, cô ta là một người nhiệt tình phóng khoáng, dù mới gặp nhau lần thứ hai, cô ta đã chủ động khoác tay hắn, lúc đó phản ứng đầu tiên của hắn là thoát khỏi sự đụng chạm của cô ta, nhưng lúc này đây, Hàn Tri Phản lại không hề rút cánh tay mình ra mà để mặc cho người kia dựa vào mình sát rạt, cùng nhau đi tới khu nhà của hắn. 

Bởi vì xe ngừng khá xa, Trình Vị Vãn không nhận ra Hàn Tri Phản đã về.

Hàn Tri Phản và Lâm Na sóng bước cùng nhau, Lâm Na liên tục nói chuyện nhưng Hàn Tri Phản lại không đáp một câu, nhưng thỉnh thoảng cô ta vẫn bật cười "ha ha" trông cực kì vui vẻ.

Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng EmTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhMười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả… Tài xế nói "được" rồi quay tay lái, thay đổi hướng đi.Hàn Tri Phản lấy điện thoại ra nhắn tin.Tài xế không mở radio, Hàn Tri Phản cũng không trò chuyện cùng tài xế, chiếc xe Nego Rayane bảy chỗ bỗng trở nên tĩnh lặng, âm thanh bàn phím khi hắn ta bấm máy vang lên từng tiếng một, hết sức rõ ràng. "Đêm nay tới nhà của tôi, hai mươi phút nữa đón cô dưới lầu".Hàn Tri Phản đánh từng chữ rất chậm, một câu ngắn ngủn hắn phải đánh một lúc mới xong.Hắn nhìn chằm chằm dòng chữ trên màn hình, nhìn thật lâu rồi chọn số của Lâm Na, ấn gửi. Có lẽ Lâm Na đang cầm điện thoại, trên màn hình di động hiển thị tin nhắn vừa gửi thành công, cô ta đã trả lời ngay: "Được".Hàn Tri Phản không nhắn lại mà khóa máy đặt sang ghế bên cạnh.Xe chạy như bay, Hàn Tri Phản nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ánh mắt có phần hoảng hốt. Chỗ Lâm Na ở cách công ty của Hàn Tri Phản không xa, cho nên xe tới khu nhà của cô ta rất nhanh.Lâm Na đã nhận được tin nhắn của Hàn Tri Phản từ sớm, xe vừa tiến vào khu chung cư, từ xa đã nhìn thấy Lâm Na đứng tựa trước cửa tòa nhà.Xe dừng lại, tài xế nhanh chóng xuống xe mở cửa mời Lâm Na lên xe. Lúc Lâm Na khom người bước vào trong, mùi nước hoa nồng nặc phả vào mũi Hàn Tri Phản.Hàn Tri Phản nhíu mày, không kìm được đưa tay lên mở cửa sổ xe xuống."Anh Phản, sao hôm nay lại gọi em tới nhà anh vậy?" - Lâm Na quay đầu, cười dịu dàng. Hàn Tri Phản trầm mặc một lúc rồi nói: "Không phải hôm qua cô gọi nói muốn gặp tôi đó sao?"Lâm Na cười tươi rói, cô ta nhích lại gần Hàn Tri Phản: "Đã một tháng rồi anh không tìm em, đương nhiên là em muốn gặp anh rồi".Hàn Tri Phản bật cười, nín thở không nói gì, mãi đến khi cửa sổ xe hạ xuống, hắn mới hít một hơi. Tình hình giao thông buổi tối khá thuận lợi, mặc dù nhà Lâm Na ngược hướng nhà Hàn Tri Phản, nhưng không bao lâu sau, tài xế đã đưa hai người tới Di Hoa viên.Lúc sắp đến trước nhà Hàn Tri Phản, xe đang lăn bánh ổn định bỗng dưng thắng gấp.Tài xế nhìn Trình Vị Vãn đang đứng phía trước trong chốc lát, sau đó mới chần chừ quay đầu: "Hàn tổng?" Hàn Tri Phản còn nhìn thấy Trình Vị Vãn trước cả lái xe, hắn hiểu được ý của tài xế nên chưa cần người kia nói hết câu, hắn ta đã đẩy cửa bước xuống.Vòng qua đuôi xe, đi ra phía bên kia, Hàn Tri Phản mở cửa chỗ Lâm Na đang ngồi.Lâm Na bực bội nói: "Không phải còn một đoạn nữa sao?" "Đi bộ". Giọng điệu của Hàn Tri Phản rất thờ ơ.Lâm Na không phản đối, ngoan ngoãn xuống xe rồi tự nhiên đưa tay ra, khoác lấy cánh tay của Hàn Tri Phản.Lâm Sinh là người giới thiệu Lâm Na cho hắn, cô ta là một người nhiệt tình phóng khoáng, dù mới gặp nhau lần thứ hai, cô ta đã chủ động khoác tay hắn, lúc đó phản ứng đầu tiên của hắn là thoát khỏi sự đụng chạm của cô ta, nhưng lúc này đây, Hàn Tri Phản lại không hề rút cánh tay mình ra mà để mặc cho người kia dựa vào mình sát rạt, cùng nhau đi tới khu nhà của hắn. Bởi vì xe ngừng khá xa, Trình Vị Vãn không nhận ra Hàn Tri Phản đã về.Hàn Tri Phản và Lâm Na sóng bước cùng nhau, Lâm Na liên tục nói chuyện nhưng Hàn Tri Phản lại không đáp một câu, nhưng thỉnh thoảng cô ta vẫn bật cười "ha ha" trông cực kì vui vẻ.

Chương 741: Tôi không độc thân, tôi chỉ đang đợi người (1)