Mười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả…
Chương 791: Em không cần một người tốt hơn, em chỉ cần anh thôi (11)
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng EmTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhMười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả… Quý Ức khẽ mím môi, cảm giác đau lòng trước nay chưa từng có nhanh chóng trào lên trong tim. Sâu trong lòng cô như có một ngọn lửa giận bùng lên.“Đúng đúng đúng, mình nhớ rồi, chính là người đàn ông đã đâm Thiên Ca!”“Thật không hiểu nổi anh ta nghĩ như thế nào. Dù cho Thiên Ca có thích anh ta, quấn lấy anh ta, khiến cho anh ta cảm thấy vô cùng phiền phức đi chăng nữa, thì anh ta cũng không nên cầm dao giết người như thế!”“Thế mới nói, đẹp trai thì sao chứ, nhân phẩm có vấn đề! Ỷ vào gia đình có chút quyền lực và tiền bạc nên muốn làm gì thì làm. Lúc đi học, chẳng phải là anh ta cũng thường xuyên bắt nạt bạn học à!”“Loại người này chính là cặn bã của xã hội, theo như mình thấy, một dao kia… anh ta không nên đâm Thiên Ca, mà phải đâm chính mình mới đúng.”“Nói như thế nào đi nữa thì mình cũng không chấp nhận được loại người thế, kẻ sát nhân… nói không chừng là có bệnh thần kinh!”“Mình nghĩ là ai cũng không thể chấp nhận được loại đàn ông như vậy đâu, đây là vấn đề về đạo đức mà!”Càng nghe, Quý Ức càng thêm tức giận, ngọn lửa trong lòng cô như bùng lên dữ dội. Cô tức đến mức mắt đỏ lên, tay xiết chặt thành nắm đấm, kế đó, cả người cô cũng bắt đầu run lên.Bọn họ dựa vào cái gì mà nói anh ấy như vậy?Mấy cô gái kia đang bàn tán, thì dường như một người trong số họ có điện thoại, có lẽ là ai đó bảo bọn họ quay về phòng, nên người nhận cuộc gọi mới mở miệng chuyển chủ đề: “Gọi bọn mình quay về!”“Đi thôi.” - Một cô gái khác đáp lại. Quý Ức nghe thấy có tiếng giày cao gót lúc này, cô mới hoàn hồn, quay sang nhìn về phía phát ra âm thanh.Đó là ba cô gái ăn mặc và trang điểm khá xinh đẹp. Dù ở giữa ngày đông rét lạnh, nhưng bọn họ lại mặc rất hở hang, là tiêu biểu cho cái gọi là phong cách bất kể thời tiết.Nhìn trang phục và vẻ ngoài xinh đẹp của họ, Quý Ức nghĩ bọn họ có lẽ cũng là người trong ngành giải trí, chỉ có điều là không có nhiều danh tiếng nằm lẫn trong các ngôi sao khác.Ba cô gái trẻ kia không phát hiện Quý Ức. Cách một cây đào, lúc đi ngang qua người cô, cả ba vẫn ríu rít nói chuyện.Bọn họ nói chuyện rất ồn ào, Quý Ức chỉ nghe được một vài từ chủ chốt, nhưng cũng đủ để biết chủ đề bọn họ đang nói. Đó là chuyện xoay quanh những nhãn hiệu cao cấp và về những người đàn ông lớn tuổi có thể moi được tiền. Thậm chí ba cô gái kia còn nhắc đến ông chủ Hoàng, người này Quý Ức biết. Ông ta là một nhà đầu tư khá nổi danh trong giới, năm nay đã hơn 60 tuổi.Bọn họ dần dần đi xa, vườn đào cũng trở nên yên tĩnh.Lúc này, Quý Ức mới quay sang nhìn Hạ Quý Thần.Anh đã rút ra một điếu thuốc nữa nhưng lại không hút, mà đứng cúi đầu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.Tuy cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng nhìn bóng lưng anh, cô vẫn có thể cảm nhận được anh đang rất cô đơn.Một lát sau, Hạ Quý Thần mới cầm điếu thuốc đưa lên miệng rít một hơi.Nhưng có lẽ là đã rít quá mạnh, cho nên anh bị sặc. Hạ Quý Thần khom người, ho dữ dội.Ho xong một trận, anh mới bình thường trở lại, lúc này anh cũng không đứng thẳng dậy, mà từ từ đưa tay phải của mình lên, nhìn vào lòng bàn tay mình.Dường như đang tìm tòi cái gì đó, anh cứ nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, một lúc lâu sau, có một cơn gió thổi qua, Quý Ức thoáng nghe thấy giọng của anh xen lẫn trong gió“Đúng vậy, tội phạm giết người…”Nghe thấy câu này, người cô như bị một con dao đâm vào ngực đau đến không thở nổi.
Quý Ức khẽ mím môi, cảm giác đau lòng trước nay chưa từng có nhanh chóng trào lên trong tim. Sâu trong lòng cô như có một ngọn lửa giận bùng lên.
“Đúng đúng đúng, mình nhớ rồi, chính là người đàn ông đã đâm Thiên Ca!”
“Thật không hiểu nổi anh ta nghĩ như thế nào. Dù cho Thiên Ca có thích anh ta, quấn lấy anh ta, khiến cho anh ta cảm thấy vô cùng phiền phức đi chăng nữa, thì anh ta cũng không nên cầm dao giết người như thế!”
“Thế mới nói, đẹp trai thì sao chứ, nhân phẩm có vấn đề! Ỷ vào gia đình có chút quyền lực và tiền bạc nên muốn làm gì thì làm. Lúc đi học, chẳng phải là anh ta cũng thường xuyên bắt nạt bạn học à!”
“Loại người này chính là cặn bã của xã hội, theo như mình thấy, một dao kia… anh ta không nên đâm Thiên Ca, mà phải đâm chính mình mới đúng.”
“Nói như thế nào đi nữa thì mình cũng không chấp nhận được loại người thế, kẻ sát nhân… nói không chừng là có bệnh thần kinh!”
“Mình nghĩ là ai cũng không thể chấp nhận được loại đàn ông như vậy đâu, đây là vấn đề về đạo đức mà!”
Càng nghe, Quý Ức càng thêm tức giận, ngọn lửa trong lòng cô như bùng lên dữ dội. Cô tức đến mức mắt đỏ lên, tay xiết chặt thành nắm đấm, kế đó, cả người cô cũng bắt đầu run lên.
Bọn họ dựa vào cái gì mà nói anh ấy như vậy?
Mấy cô gái kia đang bàn tán, thì dường như một người trong số họ có điện thoại, có lẽ là ai đó bảo bọn họ quay về phòng, nên người nhận cuộc gọi mới mở miệng chuyển chủ đề: “Gọi bọn mình quay về!”
“Đi thôi.” - Một cô gái khác đáp lại. Quý Ức nghe thấy có tiếng giày cao gót lúc này, cô mới hoàn hồn, quay sang nhìn về phía phát ra âm thanh.
Đó là ba cô gái ăn mặc và trang điểm khá xinh đẹp. Dù ở giữa ngày đông rét lạnh, nhưng bọn họ lại mặc rất hở hang, là tiêu biểu cho cái gọi là phong cách bất kể thời tiết.
Nhìn trang phục và vẻ ngoài xinh đẹp của họ, Quý Ức nghĩ bọn họ có lẽ cũng là người trong ngành giải trí, chỉ có điều là không có nhiều danh tiếng nằm lẫn trong các ngôi sao khác.
Ba cô gái trẻ kia không phát hiện Quý Ức. Cách một cây đào, lúc đi ngang qua người cô, cả ba vẫn ríu rít nói chuyện.
Bọn họ nói chuyện rất ồn ào, Quý Ức chỉ nghe được một vài từ chủ chốt, nhưng cũng đủ để biết chủ đề bọn họ đang nói. Đó là chuyện xoay quanh những nhãn hiệu cao cấp và về những người đàn ông lớn tuổi có thể moi được tiền. Thậm chí ba cô gái kia còn nhắc đến ông chủ Hoàng, người này Quý Ức biết. Ông ta là một nhà đầu tư khá nổi danh trong giới, năm nay đã hơn 60 tuổi.
Bọn họ dần dần đi xa, vườn đào cũng trở nên yên tĩnh.
Lúc này, Quý Ức mới quay sang nhìn Hạ Quý Thần.
Anh đã rút ra một điếu thuốc nữa nhưng lại không hút, mà đứng cúi đầu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Tuy cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng nhìn bóng lưng anh, cô vẫn có thể cảm nhận được anh đang rất cô đơn.
Một lát sau, Hạ Quý Thần mới cầm điếu thuốc đưa lên miệng rít một hơi.
Nhưng có lẽ là đã rít quá mạnh, cho nên anh bị sặc. Hạ Quý Thần khom người, ho dữ dội.
Ho xong một trận, anh mới bình thường trở lại, lúc này anh cũng không đứng thẳng dậy, mà từ từ đưa tay phải của mình lên, nhìn vào lòng bàn tay mình.
Dường như đang tìm tòi cái gì đó, anh cứ nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, một lúc lâu sau, có một cơn gió thổi qua, Quý Ức thoáng nghe thấy giọng của anh xen lẫn trong gió
“Đúng vậy, tội phạm giết người…”
Nghe thấy câu này, người cô như bị một con dao đâm vào ngực đau đến không thở nổi.
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng EmTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhMười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả… Quý Ức khẽ mím môi, cảm giác đau lòng trước nay chưa từng có nhanh chóng trào lên trong tim. Sâu trong lòng cô như có một ngọn lửa giận bùng lên.“Đúng đúng đúng, mình nhớ rồi, chính là người đàn ông đã đâm Thiên Ca!”“Thật không hiểu nổi anh ta nghĩ như thế nào. Dù cho Thiên Ca có thích anh ta, quấn lấy anh ta, khiến cho anh ta cảm thấy vô cùng phiền phức đi chăng nữa, thì anh ta cũng không nên cầm dao giết người như thế!”“Thế mới nói, đẹp trai thì sao chứ, nhân phẩm có vấn đề! Ỷ vào gia đình có chút quyền lực và tiền bạc nên muốn làm gì thì làm. Lúc đi học, chẳng phải là anh ta cũng thường xuyên bắt nạt bạn học à!”“Loại người này chính là cặn bã của xã hội, theo như mình thấy, một dao kia… anh ta không nên đâm Thiên Ca, mà phải đâm chính mình mới đúng.”“Nói như thế nào đi nữa thì mình cũng không chấp nhận được loại người thế, kẻ sát nhân… nói không chừng là có bệnh thần kinh!”“Mình nghĩ là ai cũng không thể chấp nhận được loại đàn ông như vậy đâu, đây là vấn đề về đạo đức mà!”Càng nghe, Quý Ức càng thêm tức giận, ngọn lửa trong lòng cô như bùng lên dữ dội. Cô tức đến mức mắt đỏ lên, tay xiết chặt thành nắm đấm, kế đó, cả người cô cũng bắt đầu run lên.Bọn họ dựa vào cái gì mà nói anh ấy như vậy?Mấy cô gái kia đang bàn tán, thì dường như một người trong số họ có điện thoại, có lẽ là ai đó bảo bọn họ quay về phòng, nên người nhận cuộc gọi mới mở miệng chuyển chủ đề: “Gọi bọn mình quay về!”“Đi thôi.” - Một cô gái khác đáp lại. Quý Ức nghe thấy có tiếng giày cao gót lúc này, cô mới hoàn hồn, quay sang nhìn về phía phát ra âm thanh.Đó là ba cô gái ăn mặc và trang điểm khá xinh đẹp. Dù ở giữa ngày đông rét lạnh, nhưng bọn họ lại mặc rất hở hang, là tiêu biểu cho cái gọi là phong cách bất kể thời tiết.Nhìn trang phục và vẻ ngoài xinh đẹp của họ, Quý Ức nghĩ bọn họ có lẽ cũng là người trong ngành giải trí, chỉ có điều là không có nhiều danh tiếng nằm lẫn trong các ngôi sao khác.Ba cô gái trẻ kia không phát hiện Quý Ức. Cách một cây đào, lúc đi ngang qua người cô, cả ba vẫn ríu rít nói chuyện.Bọn họ nói chuyện rất ồn ào, Quý Ức chỉ nghe được một vài từ chủ chốt, nhưng cũng đủ để biết chủ đề bọn họ đang nói. Đó là chuyện xoay quanh những nhãn hiệu cao cấp và về những người đàn ông lớn tuổi có thể moi được tiền. Thậm chí ba cô gái kia còn nhắc đến ông chủ Hoàng, người này Quý Ức biết. Ông ta là một nhà đầu tư khá nổi danh trong giới, năm nay đã hơn 60 tuổi.Bọn họ dần dần đi xa, vườn đào cũng trở nên yên tĩnh.Lúc này, Quý Ức mới quay sang nhìn Hạ Quý Thần.Anh đã rút ra một điếu thuốc nữa nhưng lại không hút, mà đứng cúi đầu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.Tuy cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng nhìn bóng lưng anh, cô vẫn có thể cảm nhận được anh đang rất cô đơn.Một lát sau, Hạ Quý Thần mới cầm điếu thuốc đưa lên miệng rít một hơi.Nhưng có lẽ là đã rít quá mạnh, cho nên anh bị sặc. Hạ Quý Thần khom người, ho dữ dội.Ho xong một trận, anh mới bình thường trở lại, lúc này anh cũng không đứng thẳng dậy, mà từ từ đưa tay phải của mình lên, nhìn vào lòng bàn tay mình.Dường như đang tìm tòi cái gì đó, anh cứ nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, một lúc lâu sau, có một cơn gió thổi qua, Quý Ức thoáng nghe thấy giọng của anh xen lẫn trong gió“Đúng vậy, tội phạm giết người…”Nghe thấy câu này, người cô như bị một con dao đâm vào ngực đau đến không thở nổi.