Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 3476
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Sau đó cô nhớ ra một chuyện khác, và nói: “Anh rể, Giai Âm như thế nào rồi?”“Em nghe nói, cô ấy luôn trông có vẻ uể oải đờ đẫn, như thể cô ấy đã trở thành một kẻ đần độn. Chẳng lẽ thực sự là do bị em bắn sao?”Sau khi nói về chuyện của mình xong, cô gái tốt bụng này, không thể không bắt đầu quan tâm đến bạn gái của mình.“Ta không biết.”Bùi Nguyên Minh mỉm cười.“Nhưng phát bắn của cô, không ảnh hưởng quá nhiều đến cô ấy.”“Cô ấy cũng không bị bệnh.”“Hả? Thế cô ấy bị sao?”Trịnh Khánh Vân sửng sốt, giật nảy cả mình.“Cô ấy không phải chỉ sợ hãi thôi sao? Làm sao có thể không chữa khỏi?”Bùi Nguyên Minh cười cười, nói: “Lần bắn kia chỉ là bị thương ngoài da, dĩ nhiên có chút kinh hãi, nhưng làm sao có thể sợ hãi đến như vậy?”“Chỉ là, cho dù là bác sĩ hay y tá, bọn họ đều điều trị sai phương hướng, cho nên tự nhiên trị không hết.”“Một số bệnh không thể chữa khỏi bằng Tây y, nhưng nếu nhờ tới Đông y của chúng ta giúp đỡ, nói không chừng còn có cơ hội.”Nói đến đây, Bùi Nguyên Minh cũng lười giải thích mà chuyển đề tài: “Cô quan tâm đến Gia Âm nhiều như vậy? Có phải vì quan hệ với cô ấy, nên khi bị người ta vây đánh, cô mới không tức giận, đúng không?”Trịnh Khánh Vân thở dài, khuôn mặt xinh xắn tràn đầy ánh sáng: “Em lúc đầu rất tức giận.”“Nhưng em đột nhiên hiểu được, kỳ thật cô ta cũng là người vô tội.”“Cả hai chúng em đều là nạn nhân, vậy tại sao lại làm tổn thương nhau?”“Và em còn thấy cô ấy có chút đáng thương.”“Em chỉ bị thương ngoài da, nhưng vết thương của cô ấy còn tồi tệ hơn em rất nhiều …”“Ngoài ra, tuy gia đình cô ấy giàu có, địa vị cũng cao.”“Nhưng quan hệ của cha mẹ cô ấy không tốt. Ngày thường, ngoài chuyện cô ấy có tiền bên ngoài, cha mẹ cô ấy cũng không quan tâm đến cô ấy.”“Trước đây, cô ấy suýt tự tử vì trầm cảm, nên đã bỏ học trở về Vũ Thành”.“Bây giờ chơi kịch bản kill, lại thành ra như thế này …”Vừa nói xong, Trịnh Khánh Vân ngập ngừng nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Anh rể, em biết bây giờ nói cái này không tốt…”“Nhưng anh có thể thấy cô ấy đã bị mốc khí quấn thân, nếu anh có thể giúp cô ấy…”“Anh có thể…”Bùi Nguyên Minh ngắt lời Trịnh Khánh Vân, thở dài nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, trước tiên uống cháo đi.”“Hãy nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến khi trở lại bình thường, không có việc gì, chúng ta hãy nói chuyện khác.”“Ngày mai ta phải cùng chị gái cô đi đòi nợ, không có thời gian quan tâm chuyện khác…”“Ồ…”Trịnh Khánh Vân thấy Bùi Nguyên Minh có vẻ tức giận, lúc này cũng không dám nói gì, chỉ yếu ớt gật đầu.Sáng hôm sau, Bùi Nguyên Minh phái mấy người đến bệnh viện chăm sóc Trịnh Khánh Vân, sau khi đảm bảo đám người Lý phu nhân không dám lộn xộn, làm loạn, anh tự mình đến tòa nhà văn phòng của công ty vàng Vũ Thành.Ngay sau đó, chiếc xe của Trịnh Tuyết Dương, một chiếc Mercedes Maybach, từ nhà để xe chạy ra tới.Chiếc Maybach này, trước đây là tài sản của công ty vàng, từ trước đến nay đều là xe riêng của chủ tịch, nên rất ít người ngồi vào, nhìn còn rất mới.
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Sau đó cô nhớ ra một chuyện khác, và nói: “Anh rể, Giai Âm như thế nào rồi?”“Em nghe nói, cô ấy luôn trông có vẻ uể oải đờ đẫn, như thể cô ấy đã trở thành một kẻ đần độn. Chẳng lẽ thực sự là do bị em bắn sao?”Sau khi nói về chuyện của mình xong, cô gái tốt bụng này, không thể không bắt đầu quan tâm đến bạn gái của mình.“Ta không biết.”Bùi Nguyên Minh mỉm cười.“Nhưng phát bắn của cô, không ảnh hưởng quá nhiều đến cô ấy.”“Cô ấy cũng không bị bệnh.”“Hả? Thế cô ấy bị sao?”Trịnh Khánh Vân sửng sốt, giật nảy cả mình.“Cô ấy không phải chỉ sợ hãi thôi sao? Làm sao có thể không chữa khỏi?”Bùi Nguyên Minh cười cười, nói: “Lần bắn kia chỉ là bị thương ngoài da, dĩ nhiên có chút kinh hãi, nhưng làm sao có thể sợ hãi đến như vậy?”“Chỉ là, cho dù là bác sĩ hay y tá, bọn họ đều điều trị sai phương hướng, cho nên tự nhiên trị không hết.”“Một số bệnh không thể chữa khỏi bằng Tây y, nhưng nếu nhờ tới Đông y của chúng ta giúp đỡ, nói không chừng còn có cơ hội.”Nói đến đây, Bùi Nguyên Minh cũng lười giải thích mà chuyển đề tài: “Cô quan tâm đến Gia Âm nhiều như vậy? Có phải vì quan hệ với cô ấy, nên khi bị người ta vây đánh, cô mới không tức giận, đúng không?”Trịnh Khánh Vân thở dài, khuôn mặt xinh xắn tràn đầy ánh sáng: “Em lúc đầu rất tức giận.”“Nhưng em đột nhiên hiểu được, kỳ thật cô ta cũng là người vô tội.”“Cả hai chúng em đều là nạn nhân, vậy tại sao lại làm tổn thương nhau?”“Và em còn thấy cô ấy có chút đáng thương.”“Em chỉ bị thương ngoài da, nhưng vết thương của cô ấy còn tồi tệ hơn em rất nhiều …”“Ngoài ra, tuy gia đình cô ấy giàu có, địa vị cũng cao.”“Nhưng quan hệ của cha mẹ cô ấy không tốt. Ngày thường, ngoài chuyện cô ấy có tiền bên ngoài, cha mẹ cô ấy cũng không quan tâm đến cô ấy.”“Trước đây, cô ấy suýt tự tử vì trầm cảm, nên đã bỏ học trở về Vũ Thành”.“Bây giờ chơi kịch bản kill, lại thành ra như thế này …”Vừa nói xong, Trịnh Khánh Vân ngập ngừng nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Anh rể, em biết bây giờ nói cái này không tốt…”“Nhưng anh có thể thấy cô ấy đã bị mốc khí quấn thân, nếu anh có thể giúp cô ấy…”“Anh có thể…”Bùi Nguyên Minh ngắt lời Trịnh Khánh Vân, thở dài nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, trước tiên uống cháo đi.”“Hãy nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến khi trở lại bình thường, không có việc gì, chúng ta hãy nói chuyện khác.”“Ngày mai ta phải cùng chị gái cô đi đòi nợ, không có thời gian quan tâm chuyện khác…”“Ồ…”Trịnh Khánh Vân thấy Bùi Nguyên Minh có vẻ tức giận, lúc này cũng không dám nói gì, chỉ yếu ớt gật đầu.Sáng hôm sau, Bùi Nguyên Minh phái mấy người đến bệnh viện chăm sóc Trịnh Khánh Vân, sau khi đảm bảo đám người Lý phu nhân không dám lộn xộn, làm loạn, anh tự mình đến tòa nhà văn phòng của công ty vàng Vũ Thành.Ngay sau đó, chiếc xe của Trịnh Tuyết Dương, một chiếc Mercedes Maybach, từ nhà để xe chạy ra tới.Chiếc Maybach này, trước đây là tài sản của công ty vàng, từ trước đến nay đều là xe riêng của chủ tịch, nên rất ít người ngồi vào, nhìn còn rất mới.
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Sau đó cô nhớ ra một chuyện khác, và nói: “Anh rể, Giai Âm như thế nào rồi?”“Em nghe nói, cô ấy luôn trông có vẻ uể oải đờ đẫn, như thể cô ấy đã trở thành một kẻ đần độn. Chẳng lẽ thực sự là do bị em bắn sao?”Sau khi nói về chuyện của mình xong, cô gái tốt bụng này, không thể không bắt đầu quan tâm đến bạn gái của mình.“Ta không biết.”Bùi Nguyên Minh mỉm cười.“Nhưng phát bắn của cô, không ảnh hưởng quá nhiều đến cô ấy.”“Cô ấy cũng không bị bệnh.”“Hả? Thế cô ấy bị sao?”Trịnh Khánh Vân sửng sốt, giật nảy cả mình.“Cô ấy không phải chỉ sợ hãi thôi sao? Làm sao có thể không chữa khỏi?”Bùi Nguyên Minh cười cười, nói: “Lần bắn kia chỉ là bị thương ngoài da, dĩ nhiên có chút kinh hãi, nhưng làm sao có thể sợ hãi đến như vậy?”“Chỉ là, cho dù là bác sĩ hay y tá, bọn họ đều điều trị sai phương hướng, cho nên tự nhiên trị không hết.”“Một số bệnh không thể chữa khỏi bằng Tây y, nhưng nếu nhờ tới Đông y của chúng ta giúp đỡ, nói không chừng còn có cơ hội.”Nói đến đây, Bùi Nguyên Minh cũng lười giải thích mà chuyển đề tài: “Cô quan tâm đến Gia Âm nhiều như vậy? Có phải vì quan hệ với cô ấy, nên khi bị người ta vây đánh, cô mới không tức giận, đúng không?”Trịnh Khánh Vân thở dài, khuôn mặt xinh xắn tràn đầy ánh sáng: “Em lúc đầu rất tức giận.”“Nhưng em đột nhiên hiểu được, kỳ thật cô ta cũng là người vô tội.”“Cả hai chúng em đều là nạn nhân, vậy tại sao lại làm tổn thương nhau?”“Và em còn thấy cô ấy có chút đáng thương.”“Em chỉ bị thương ngoài da, nhưng vết thương của cô ấy còn tồi tệ hơn em rất nhiều …”“Ngoài ra, tuy gia đình cô ấy giàu có, địa vị cũng cao.”“Nhưng quan hệ của cha mẹ cô ấy không tốt. Ngày thường, ngoài chuyện cô ấy có tiền bên ngoài, cha mẹ cô ấy cũng không quan tâm đến cô ấy.”“Trước đây, cô ấy suýt tự tử vì trầm cảm, nên đã bỏ học trở về Vũ Thành”.“Bây giờ chơi kịch bản kill, lại thành ra như thế này …”Vừa nói xong, Trịnh Khánh Vân ngập ngừng nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Anh rể, em biết bây giờ nói cái này không tốt…”“Nhưng anh có thể thấy cô ấy đã bị mốc khí quấn thân, nếu anh có thể giúp cô ấy…”“Anh có thể…”Bùi Nguyên Minh ngắt lời Trịnh Khánh Vân, thở dài nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, trước tiên uống cháo đi.”“Hãy nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến khi trở lại bình thường, không có việc gì, chúng ta hãy nói chuyện khác.”“Ngày mai ta phải cùng chị gái cô đi đòi nợ, không có thời gian quan tâm chuyện khác…”“Ồ…”Trịnh Khánh Vân thấy Bùi Nguyên Minh có vẻ tức giận, lúc này cũng không dám nói gì, chỉ yếu ớt gật đầu.Sáng hôm sau, Bùi Nguyên Minh phái mấy người đến bệnh viện chăm sóc Trịnh Khánh Vân, sau khi đảm bảo đám người Lý phu nhân không dám lộn xộn, làm loạn, anh tự mình đến tòa nhà văn phòng của công ty vàng Vũ Thành.Ngay sau đó, chiếc xe của Trịnh Tuyết Dương, một chiếc Mercedes Maybach, từ nhà để xe chạy ra tới.Chiếc Maybach này, trước đây là tài sản của công ty vàng, từ trước đến nay đều là xe riêng của chủ tịch, nên rất ít người ngồi vào, nhìn còn rất mới.