Mười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả…

Chương 831: Dư quang là anh cả đời còn lại cũng là anh (11)

Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng EmTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhMười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả… Nghĩ đến đây, Hạ Quý Thần cúi đầu, mở bưu kiện đã cầm lâu trong tay ra.Anh rút thứ bên trong ra trong khi vẫn còn đang nghĩ đến cảnh tượng ngôi nhà sau khi thím Trương mua đồ đạc về.Vừa nghĩ đến khoảng thời gian tới, căn phòng này không chỉ chứa đồ dùng của mỗi mình anh, mà còn có đồ của cô, đồ của cả cô và anh, tim Hạ Quý Thần bất chợt trở nên ấm áp lạ thường. Bên trong bưu kiện là một phong thư.Phong thư có hơi cũ kĩ, kiểu dáng cũng là phong cách của nhiều năm trước.Hạ Quý Thần thoáng nhíu mày, anh vừa âm thầm nghĩ phong thư này có hơi cũ vừa mở nó ra. Trong phong thư có một tờ giấy viết thư màu hồng nhạt. Lúc Hạ Quý Thần rút tờ giấy kia ra, anh không cầm chặt nên tờ giấy kia bị rơi xuống đất.Giấy viết thư này nhìn có vẻ giống hóa đơn thanh toán, không phải là nhiều năm trước, ai đó đã viết hóa đơn cho anh, nên bây giờ gửi đến nhà anh đó chứ?Nghĩ đến đó, Hạ Quý Thần khom người nhặt giấy viết thư lên mở ra. Hiện ra trước mắt anh là những hàng chữ xinh đẹp nối tiếp nhau.Cho dù đã qua rất nhiều năm, nhưng Hạ Quý Thần vẫn có thể dễ dàng nhận ra đó là chữ của Quý Ức thời cấp ba.Vậy ra... phong thư này là Quý Ức viết ư?Nhưng sao lại gửi cho anh? Chẳng lẽ nhiều năm trước, cô đã viết thư cho anh hay sao?Nghĩ vậy, Hạ Quý Thần lập tức chăm chú nhìn chữ viết trên bức thư.“Quý Ức của mười năm sau thân mến!”“Trước hết, mình xin tự giới thiệu. Mình là Quý Ức của mười năm trước, đang học cấp ba tại Tô Thành, không đến mười tháng nữa là mình sẽ bước vào kỳ thi đại học. Áp lực quả thật có hơi lớn!”“Mười năm, nói dài cũng không dài, mà nói ngắn cũng không ngắn, mình tin rằng, trong mười năm này, mình và cậu hẳn là sẽ có những thay đổi rất lớn.”“Mười năm trước, mình có hai ước mơ. Ước mơ đầu tiên là có thể được đóng phim truyền hình cho mọi người xem, ước mơ còn lại chính là...”Phía sau là một chuỗi dấu ba chấm, rồi mới đến ba chữ “... Anh Dư Quang.”“Mình không biết rằng mười năm sau, ước mơ của cậu là gì. Có thật sự muốn đóng phim truyền hình hay không? Nhưng mình nghĩ, mười năm sau, ít nhất có một ước mơ sẽ không thay đổi, đó chính là anh Dư Quang.”“Mình nói nhỏ cho cậu biết chuyện này. Bắt đầu từ năm ngoái, mình đã thầm thích anh Dư Quang, rất thích, rất thích. Nằm mơ mình cũng muốn được làm bạn gái của anh ấy.”“Mình từng nghĩ tỏ tình với anh Dư Quang, nhưng mình không dám. Mình sợ anh ấy không thích mình, nhưng mình nghĩ, anh ấy không hẳn là ghét mình. Bởi vì anh ấy gọi mình là Mãn Mãn, anh ấy từng nói rằng, tên của chúng mình nếu ghép lại sẽ là một câu rất hay “Trong mắt anh tràn ngập hình bóng em.”“Mình định sau lễ tốt nghiệp, cũng là lúc kỳ thi Đại học kết thúc, mình sẽ tỏ tình với anh Dư Quang. Nếu anh ấy không đồng ý, mình sẽ bắt đầu theo đuổi anh ấy. Mình đáng yêu như thế, chắc chắn anh ấy sẽ bị mình làm xiêu lòng. Mười năm sau, nói không chừng, ngoại trừ tên gọi Quý Ức, cậu còn có một cái tên khác... Đó chính là vợ của Hạ Dư Quang.”“À không, có lẽ là trong mười năm này, mình không chỉ gả cho Hạ Dư Quang thôi đâu. Nói không chừng mình còn sinh đứa nhỏ nữa. Bởi vậy, cậu sẽ có thêm một thân phận, đó là làm mẹ.”“Mình đoán là mười năm sau, cậu và anh Dư Quang nhất định sẽ sống rất hạnh phúc, đúng không? Tuy là anh Dư Quang rất chu đáo, nhưng mình vẫn muốn nhắc nhở cậu một chuyện. Sức khỏe của anh ấy không tốt, cậu nên quan tâm đến anh ấy, chăm sóc anh ấy nhiều hơn.”

Nghĩ đến đây, Hạ Quý Thần cúi đầu, mở bưu kiện đã cầm lâu trong tay ra.

Anh rút thứ bên trong ra trong khi vẫn còn đang nghĩ đến cảnh tượng ngôi nhà sau khi thím Trương mua đồ đạc về.

Vừa nghĩ đến khoảng thời gian tới, căn phòng này không chỉ chứa đồ dùng của mỗi mình anh, mà còn có đồ của cô, đồ của cả cô và anh, tim Hạ Quý Thần bất chợt trở nên ấm áp lạ thường. 

Bên trong bưu kiện là một phong thư.

Phong thư có hơi cũ kĩ, kiểu dáng cũng là phong cách của nhiều năm trước.

Hạ Quý Thần thoáng nhíu mày, anh vừa âm thầm nghĩ phong thư này có hơi cũ vừa mở nó ra. 

Trong phong thư có một tờ giấy viết thư màu hồng nhạt. Lúc Hạ Quý Thần rút tờ giấy kia ra, anh không cầm chặt nên tờ giấy kia bị rơi xuống đất.

Giấy viết thư này nhìn có vẻ giống hóa đơn thanh toán, không phải là nhiều năm trước, ai đó đã viết hóa đơn cho anh, nên bây giờ gửi đến nhà anh đó chứ?

Nghĩ đến đó, Hạ Quý Thần khom người nhặt giấy viết thư lên mở ra. 

Hiện ra trước mắt anh là những hàng chữ xinh đẹp nối tiếp nhau.

Cho dù đã qua rất nhiều năm, nhưng Hạ Quý Thần vẫn có thể dễ dàng nhận ra đó là chữ của Quý Ức thời cấp ba.

Vậy ra... phong thư này là Quý Ức viết ư?

Nhưng sao lại gửi cho anh? Chẳng lẽ nhiều năm trước, cô đã viết thư cho anh hay sao?

Nghĩ vậy, Hạ Quý Thần lập tức chăm chú nhìn chữ viết trên bức thư.

“Quý Ức của mười năm sau thân mến!”

“Trước hết, mình xin tự giới thiệu. Mình là Quý Ức của mười năm trước, đang học cấp ba tại Tô Thành, không đến mười tháng nữa là mình sẽ bước vào kỳ thi đại học. Áp lực quả thật có hơi lớn!”

“Mười năm, nói dài cũng không dài, mà nói ngắn cũng không ngắn, mình tin rằng, trong mười năm này, mình và cậu hẳn là sẽ có những thay đổi rất lớn.”

“Mười năm trước, mình có hai ước mơ. Ước mơ đầu tiên là có thể được đóng phim truyền hình cho mọi người xem, ước mơ còn lại chính là...”

Phía sau là một chuỗi dấu ba chấm, rồi mới đến ba chữ “... Anh Dư Quang.”

“Mình không biết rằng mười năm sau, ước mơ của cậu là gì. Có thật sự muốn đóng phim truyền hình hay không? Nhưng mình nghĩ, mười năm sau, ít nhất có một ước mơ sẽ không thay đổi, đó chính là anh Dư Quang.”

“Mình nói nhỏ cho cậu biết chuyện này. Bắt đầu từ năm ngoái, mình đã thầm thích anh Dư Quang, rất thích, rất thích. Nằm mơ mình cũng muốn được làm bạn gái của anh ấy.”

“Mình từng nghĩ tỏ tình với anh Dư Quang, nhưng mình không dám. Mình sợ anh ấy không thích mình, nhưng mình nghĩ, anh ấy không hẳn là ghét mình. Bởi vì anh ấy gọi mình là Mãn Mãn, anh ấy từng nói rằng, tên của chúng mình nếu ghép lại sẽ là một câu rất hay “Trong mắt anh tràn ngập hình bóng em.”

“Mình định sau lễ tốt nghiệp, cũng là lúc kỳ thi Đại học kết thúc, mình sẽ tỏ tình với anh Dư Quang. Nếu anh ấy không đồng ý, mình sẽ bắt đầu theo đuổi anh ấy. Mình đáng yêu như thế, chắc chắn anh ấy sẽ bị mình làm xiêu lòng. Mười năm sau, nói không chừng, ngoại trừ tên gọi Quý Ức, cậu còn có một cái tên khác... Đó chính là vợ của Hạ Dư Quang.”

“À không, có lẽ là trong mười năm này, mình không chỉ gả cho Hạ Dư Quang thôi đâu. Nói không chừng mình còn sinh đứa nhỏ nữa. Bởi vậy, cậu sẽ có thêm một thân phận, đó là làm mẹ.”

“Mình đoán là mười năm sau, cậu và anh Dư Quang nhất định sẽ sống rất hạnh phúc, đúng không? Tuy là anh Dư Quang rất chu đáo, nhưng mình vẫn muốn nhắc nhở cậu một chuyện. Sức khỏe của anh ấy không tốt, cậu nên quan tâm đến anh ấy, chăm sóc anh ấy nhiều hơn.”

Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng EmTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhMười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả… Nghĩ đến đây, Hạ Quý Thần cúi đầu, mở bưu kiện đã cầm lâu trong tay ra.Anh rút thứ bên trong ra trong khi vẫn còn đang nghĩ đến cảnh tượng ngôi nhà sau khi thím Trương mua đồ đạc về.Vừa nghĩ đến khoảng thời gian tới, căn phòng này không chỉ chứa đồ dùng của mỗi mình anh, mà còn có đồ của cô, đồ của cả cô và anh, tim Hạ Quý Thần bất chợt trở nên ấm áp lạ thường. Bên trong bưu kiện là một phong thư.Phong thư có hơi cũ kĩ, kiểu dáng cũng là phong cách của nhiều năm trước.Hạ Quý Thần thoáng nhíu mày, anh vừa âm thầm nghĩ phong thư này có hơi cũ vừa mở nó ra. Trong phong thư có một tờ giấy viết thư màu hồng nhạt. Lúc Hạ Quý Thần rút tờ giấy kia ra, anh không cầm chặt nên tờ giấy kia bị rơi xuống đất.Giấy viết thư này nhìn có vẻ giống hóa đơn thanh toán, không phải là nhiều năm trước, ai đó đã viết hóa đơn cho anh, nên bây giờ gửi đến nhà anh đó chứ?Nghĩ đến đó, Hạ Quý Thần khom người nhặt giấy viết thư lên mở ra. Hiện ra trước mắt anh là những hàng chữ xinh đẹp nối tiếp nhau.Cho dù đã qua rất nhiều năm, nhưng Hạ Quý Thần vẫn có thể dễ dàng nhận ra đó là chữ của Quý Ức thời cấp ba.Vậy ra... phong thư này là Quý Ức viết ư?Nhưng sao lại gửi cho anh? Chẳng lẽ nhiều năm trước, cô đã viết thư cho anh hay sao?Nghĩ vậy, Hạ Quý Thần lập tức chăm chú nhìn chữ viết trên bức thư.“Quý Ức của mười năm sau thân mến!”“Trước hết, mình xin tự giới thiệu. Mình là Quý Ức của mười năm trước, đang học cấp ba tại Tô Thành, không đến mười tháng nữa là mình sẽ bước vào kỳ thi đại học. Áp lực quả thật có hơi lớn!”“Mười năm, nói dài cũng không dài, mà nói ngắn cũng không ngắn, mình tin rằng, trong mười năm này, mình và cậu hẳn là sẽ có những thay đổi rất lớn.”“Mười năm trước, mình có hai ước mơ. Ước mơ đầu tiên là có thể được đóng phim truyền hình cho mọi người xem, ước mơ còn lại chính là...”Phía sau là một chuỗi dấu ba chấm, rồi mới đến ba chữ “... Anh Dư Quang.”“Mình không biết rằng mười năm sau, ước mơ của cậu là gì. Có thật sự muốn đóng phim truyền hình hay không? Nhưng mình nghĩ, mười năm sau, ít nhất có một ước mơ sẽ không thay đổi, đó chính là anh Dư Quang.”“Mình nói nhỏ cho cậu biết chuyện này. Bắt đầu từ năm ngoái, mình đã thầm thích anh Dư Quang, rất thích, rất thích. Nằm mơ mình cũng muốn được làm bạn gái của anh ấy.”“Mình từng nghĩ tỏ tình với anh Dư Quang, nhưng mình không dám. Mình sợ anh ấy không thích mình, nhưng mình nghĩ, anh ấy không hẳn là ghét mình. Bởi vì anh ấy gọi mình là Mãn Mãn, anh ấy từng nói rằng, tên của chúng mình nếu ghép lại sẽ là một câu rất hay “Trong mắt anh tràn ngập hình bóng em.”“Mình định sau lễ tốt nghiệp, cũng là lúc kỳ thi Đại học kết thúc, mình sẽ tỏ tình với anh Dư Quang. Nếu anh ấy không đồng ý, mình sẽ bắt đầu theo đuổi anh ấy. Mình đáng yêu như thế, chắc chắn anh ấy sẽ bị mình làm xiêu lòng. Mười năm sau, nói không chừng, ngoại trừ tên gọi Quý Ức, cậu còn có một cái tên khác... Đó chính là vợ của Hạ Dư Quang.”“À không, có lẽ là trong mười năm này, mình không chỉ gả cho Hạ Dư Quang thôi đâu. Nói không chừng mình còn sinh đứa nhỏ nữa. Bởi vậy, cậu sẽ có thêm một thân phận, đó là làm mẹ.”“Mình đoán là mười năm sau, cậu và anh Dư Quang nhất định sẽ sống rất hạnh phúc, đúng không? Tuy là anh Dư Quang rất chu đáo, nhưng mình vẫn muốn nhắc nhở cậu một chuyện. Sức khỏe của anh ấy không tốt, cậu nên quan tâm đến anh ấy, chăm sóc anh ấy nhiều hơn.”

Chương 831: Dư quang là anh cả đời còn lại cũng là anh (11)