Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 3571
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Hắn biết, đối thủ của Long Thiên Chiến không đơn giản, nhưng không ngờ đối thủ lại khó chơi như vậy.“Thằng khốn, tưởng Phi Ngư bang chúng ta ăn chay sao !?”Nhìn thấy thái độ kiêu ngạo và độc đoán của Bùi Nguyên Minh, tên côn đồ trên chiếc Mercedes G thứ ba trực tiếp mở cửa trời, sau đó giơ súng trong tay lên, nhắm ngay ghế lái của Bùi Nguyên Minh bóp cò.Bùi Nguyên Minh trực tiếp bẻ gãy cần điều khiển của cần gạt nước, dùng tay phải hất mạnh, đánh trúng cổ tay tên côn đồ kia.Tên côn đồ hét lên, và khẩu súng trong tay hắn rơi vào trong xe, nháy mắt cướp cò.Sau đó, nghe thấy hàng loạt tiếng ” rầm, rầm”, chiếc Mercedes G này mất lái lao vào một cây đại thụ lớn bên đường.Hai chiếc Mercedes G duy nhất còn lại, tại thời điểm này phanh gấp theo bản năng.Còn nhóm người không thắt dây an toàn, trực tiếp làm vỡ kính văng ra ngoài, ngã lăn xuống đường.Cảnh tượng này vô cùng chật vật, xấu hổ vô cùng.Ngô Phi Phàm, người luôn bất khả chiến bại dưới trướng Long Thiên Chiến, hôm nay một chút tác dụng đều không thể phát huy.Hắn run rẩy đứng dậy, đưa tay lau vết máu trên trán, vẻ mặt xấu hổ.Nhìn thấy Toyota bá đạo phía trước đã dừng lại, Ngô Phi Phàm nhịn đau quát lên: “Khai hỏa, chơi chết hắn!”Trong lúc nói chuyện, bản thân hắn cũng nhanh chóng lùi về phía sau, muốn tìm một chỗ gọi điện thoại tìm kiếm chi viện.Bởi vì hắn có loại dự cảm, mình hôm nay nói không chừng, một chân đá vào trên miếng sắt.Bảy tám tên Phi Ngư bang bò lên, đều muốn bóp cò.Nhưng trước khi những tên này nổ súng, Bùi Nguyên Minh đã thờ ơ nhặt khẩu súng dưới đất bóp cò.“Bang bang bang ——”Một loạt tiếng động vang lên, từng tên côn đồ run rẩy ngã xuống vũng máu, co quắp chân tay, không rõ sống chết.Hai bên giờ phút này ở vào tình trạng ngươi không chết thì ta vong, phần lớn là do Long Thiên Chiến ra lệnh, cho nên Bùi Nguyên Minh tự nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình.“Bang——”Với âm vang cuối cùng, Ngô Phi Phàm vừa định gọi điện thoại, chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói, điện thoại trực tiếp rơi xuống đất.Hắn phớt lờ nỗi đau bản thân và tiếng la hét xung quanh, vào lúc này trong tiềm thức quay lại.
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Hắn biết, đối thủ của Long Thiên Chiến không đơn giản, nhưng không ngờ đối thủ lại khó chơi như vậy.“Thằng khốn, tưởng Phi Ngư bang chúng ta ăn chay sao !?”Nhìn thấy thái độ kiêu ngạo và độc đoán của Bùi Nguyên Minh, tên côn đồ trên chiếc Mercedes G thứ ba trực tiếp mở cửa trời, sau đó giơ súng trong tay lên, nhắm ngay ghế lái của Bùi Nguyên Minh bóp cò.Bùi Nguyên Minh trực tiếp bẻ gãy cần điều khiển của cần gạt nước, dùng tay phải hất mạnh, đánh trúng cổ tay tên côn đồ kia.Tên côn đồ hét lên, và khẩu súng trong tay hắn rơi vào trong xe, nháy mắt cướp cò.Sau đó, nghe thấy hàng loạt tiếng ” rầm, rầm”, chiếc Mercedes G này mất lái lao vào một cây đại thụ lớn bên đường.Hai chiếc Mercedes G duy nhất còn lại, tại thời điểm này phanh gấp theo bản năng.Còn nhóm người không thắt dây an toàn, trực tiếp làm vỡ kính văng ra ngoài, ngã lăn xuống đường.Cảnh tượng này vô cùng chật vật, xấu hổ vô cùng.Ngô Phi Phàm, người luôn bất khả chiến bại dưới trướng Long Thiên Chiến, hôm nay một chút tác dụng đều không thể phát huy.Hắn run rẩy đứng dậy, đưa tay lau vết máu trên trán, vẻ mặt xấu hổ.Nhìn thấy Toyota bá đạo phía trước đã dừng lại, Ngô Phi Phàm nhịn đau quát lên: “Khai hỏa, chơi chết hắn!”Trong lúc nói chuyện, bản thân hắn cũng nhanh chóng lùi về phía sau, muốn tìm một chỗ gọi điện thoại tìm kiếm chi viện.Bởi vì hắn có loại dự cảm, mình hôm nay nói không chừng, một chân đá vào trên miếng sắt.Bảy tám tên Phi Ngư bang bò lên, đều muốn bóp cò.Nhưng trước khi những tên này nổ súng, Bùi Nguyên Minh đã thờ ơ nhặt khẩu súng dưới đất bóp cò.“Bang bang bang ——”Một loạt tiếng động vang lên, từng tên côn đồ run rẩy ngã xuống vũng máu, co quắp chân tay, không rõ sống chết.Hai bên giờ phút này ở vào tình trạng ngươi không chết thì ta vong, phần lớn là do Long Thiên Chiến ra lệnh, cho nên Bùi Nguyên Minh tự nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình.“Bang——”Với âm vang cuối cùng, Ngô Phi Phàm vừa định gọi điện thoại, chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói, điện thoại trực tiếp rơi xuống đất.Hắn phớt lờ nỗi đau bản thân và tiếng la hét xung quanh, vào lúc này trong tiềm thức quay lại.
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Hắn biết, đối thủ của Long Thiên Chiến không đơn giản, nhưng không ngờ đối thủ lại khó chơi như vậy.“Thằng khốn, tưởng Phi Ngư bang chúng ta ăn chay sao !?”Nhìn thấy thái độ kiêu ngạo và độc đoán của Bùi Nguyên Minh, tên côn đồ trên chiếc Mercedes G thứ ba trực tiếp mở cửa trời, sau đó giơ súng trong tay lên, nhắm ngay ghế lái của Bùi Nguyên Minh bóp cò.Bùi Nguyên Minh trực tiếp bẻ gãy cần điều khiển của cần gạt nước, dùng tay phải hất mạnh, đánh trúng cổ tay tên côn đồ kia.Tên côn đồ hét lên, và khẩu súng trong tay hắn rơi vào trong xe, nháy mắt cướp cò.Sau đó, nghe thấy hàng loạt tiếng ” rầm, rầm”, chiếc Mercedes G này mất lái lao vào một cây đại thụ lớn bên đường.Hai chiếc Mercedes G duy nhất còn lại, tại thời điểm này phanh gấp theo bản năng.Còn nhóm người không thắt dây an toàn, trực tiếp làm vỡ kính văng ra ngoài, ngã lăn xuống đường.Cảnh tượng này vô cùng chật vật, xấu hổ vô cùng.Ngô Phi Phàm, người luôn bất khả chiến bại dưới trướng Long Thiên Chiến, hôm nay một chút tác dụng đều không thể phát huy.Hắn run rẩy đứng dậy, đưa tay lau vết máu trên trán, vẻ mặt xấu hổ.Nhìn thấy Toyota bá đạo phía trước đã dừng lại, Ngô Phi Phàm nhịn đau quát lên: “Khai hỏa, chơi chết hắn!”Trong lúc nói chuyện, bản thân hắn cũng nhanh chóng lùi về phía sau, muốn tìm một chỗ gọi điện thoại tìm kiếm chi viện.Bởi vì hắn có loại dự cảm, mình hôm nay nói không chừng, một chân đá vào trên miếng sắt.Bảy tám tên Phi Ngư bang bò lên, đều muốn bóp cò.Nhưng trước khi những tên này nổ súng, Bùi Nguyên Minh đã thờ ơ nhặt khẩu súng dưới đất bóp cò.“Bang bang bang ——”Một loạt tiếng động vang lên, từng tên côn đồ run rẩy ngã xuống vũng máu, co quắp chân tay, không rõ sống chết.Hai bên giờ phút này ở vào tình trạng ngươi không chết thì ta vong, phần lớn là do Long Thiên Chiến ra lệnh, cho nên Bùi Nguyên Minh tự nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình.“Bang——”Với âm vang cuối cùng, Ngô Phi Phàm vừa định gọi điện thoại, chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói, điện thoại trực tiếp rơi xuống đất.Hắn phớt lờ nỗi đau bản thân và tiếng la hét xung quanh, vào lúc này trong tiềm thức quay lại.