Mười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả…
Chương 981: Nhượng bộ (6)
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng EmTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhMười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả… Hàn Tri Phản như rơi vào sự vướng mắc không biết phải giải quyết thế nào, hắn cau mày, đứng bất động một chỗ rất lâu rất lâu, đến khi điện thoại trong túi reo lên, hắn mới giật mình và chậm chạp lấy điện thoại ra nhìn, phát hiện ra thấm thoát đã 10 giờ đêm rồi.Là quản gia gọi tới, chuông điện thoại reo mấy tiếng rồi Hàn Tri Phản mới phản ứng và bấm nghe.“Cậu Hàn, khi nào cậu qua?” Hàn Tri Phản nghĩ rằng Trình Hàm đã xảy ra chuyện gì khẩn cấp, sốt ruột hỏi: “Sao thế? Hàm Hàm xảy ra chuyện gì à?”“Không phải…” - Quản gia vội lên tiếng giải thích: “… Tôi thấy cậu về nhà từ trưa rồi nhưng đến giờ vẫn chưa thấy quay lại, nên muốn hỏi cậu xem lát nữa cậu có qua không?”“Qua…” - Hàn Tri Phản bất giác lên tiếng, hắn trả lời xong chữ đó thì dừng lại. ----Mặc dù quản gia nói rất khéo, không để người khác tìm ra bất cứ sơ hở gì, nhưng chắc hắn có thể đoán ra được, là Trình Vị Vãn bảo quản gia gọi cho hắn để dò xét…Bệnh của Hàm Hàm bây giờ nặng như vậy, tính mạng có thể bị cướp đi bất cứ lúc nào, phía bác sĩ La vẫn chưa đưa ra kết luận chính xác, nói không chừng có thể cứu được Hàm Hàm, cô sợ là như vậy nên rất muốn ở lại bệnh viện chăm sóc Hàm Hàm. Nếu lát nữa hắn tới bệnh viện, mà ngày mai cô lại muốn qua đây, thì nhất định sẽ giống như tối qua, cô làm một cuộc giao dịch với hắn.Hắn không ngốc, có thể nhìn ra được là cô không muốn.“Cậu Hàn?” - Ở đầu dây bên kia, quản gia thấy Hàn Tri Phản chỉ trả lời một tiếng rồi im, không nhịn được nên lên tiếng gọi. Nghe thấy giọng của Quản Gia, Hàn Tri Phản dẹp hết những suy nghĩ đã đi quá xa, “Ừ” nhẹ một tiếng, sau đó mới bình tĩnh lại trả lời: “Công ty có việc gấp cần xử lí, chắc là tôi không qua được, Hàm Hàm nhờ bà chăm sóc giùm, có chuyện gì cứ việc gọi cho tôi hoặc tìm bác sĩ La…”Hàn Tri Phản chưa nói dứt lời thì hắn bỗng dừng lại.Hắn đang nghĩ xem tiếp theo phải nói như thế nào thì đầu dây bên kia quản gia lại nói: “Cậu Hàn, tiểu thiếu gia không được khoẻ, tâm trạng không ổn định, lúc chiều tỉnh dậy, vừa khóc vừa làm ầm ĩ… Chỉ chịu một mình cô Trình thôi, nếu bây giờ cậu không qua bệnh viện được, tôi và bảo mẫu có thể là không quản xuể, cậu xem, có nên để cô Trình…” Những lời quản gia định nói phía sau, Hàn Tri Phản có thể đoán ra được.Ý mà hắn muốn nói với quản gia cũng tương tự như vậy, hắn cũng muốn để Trình Vị Vãn ở lại bệnh viện chăm sóc con trai…Quản gia sợ hắn tức giận, trong điện thoại cứ ấp a ấp úng, thậm chí nói đến nửa chừng còn dừng lại, qua một hồi lâu mới lại nói tiếp: “… Cô Trình, ở lại bệnh viện lâu hơn được không?” Hàn Tri Phản đợi quản gia nói xong, im lặng mấy giây rồi mới trả lời: “Tuỳ bà.”Có thể là lúc gọi điện thoại cho hắn, quản gia đã rất lo lắng, nên khi nghe thấy hắn đồng ý đã thở dài một hơi nhẹ nhõm, giọng phấn khởi hơn rất nhiều: “Cậu Hàn, cậu làm việc của mình đi, nếu không còn chuyện gì thì tôi không làm phiền cậu nữa.”Hàn Tri Phản không nói gì, bỏ điện thoại xuống, cúp máy. ----Ba ngày sau, Hàn Tri Phản nhận được điện thoại của bác sĩ La mới chạy tới bệnh viện.Trong ba ngày qua, Trình Vị Vãn luôn ở bên cạnh của Trình Hàm, không rời nửa bước.
Hàn Tri Phản như rơi vào sự vướng mắc không biết phải giải quyết thế nào, hắn cau mày, đứng bất động một chỗ rất lâu rất lâu, đến khi điện thoại trong túi reo lên, hắn mới giật mình và chậm chạp lấy điện thoại ra nhìn, phát hiện ra thấm thoát đã 10 giờ đêm rồi.
Là quản gia gọi tới, chuông điện thoại reo mấy tiếng rồi Hàn Tri Phản mới phản ứng và bấm nghe.
“Cậu Hàn, khi nào cậu qua?”
Hàn Tri Phản nghĩ rằng Trình Hàm đã xảy ra chuyện gì khẩn cấp, sốt ruột hỏi: “Sao thế? Hàm Hàm xảy ra chuyện gì à?”
“Không phải…” - Quản gia vội lên tiếng giải thích: “… Tôi thấy cậu về nhà từ trưa rồi nhưng đến giờ vẫn chưa thấy quay lại, nên muốn hỏi cậu xem lát nữa cậu có qua không?”
“Qua…” - Hàn Tri Phản bất giác lên tiếng, hắn trả lời xong chữ đó thì dừng lại.
----
Mặc dù quản gia nói rất khéo, không để người khác tìm ra bất cứ sơ hở gì, nhưng chắc hắn có thể đoán ra được, là Trình Vị Vãn bảo quản gia gọi cho hắn để dò xét…
Bệnh của Hàm Hàm bây giờ nặng như vậy, tính mạng có thể bị cướp đi bất cứ lúc nào, phía bác sĩ La vẫn chưa đưa ra kết luận chính xác, nói không chừng có thể cứu được Hàm Hàm, cô sợ là như vậy nên rất muốn ở lại bệnh viện chăm sóc Hàm Hàm.
Nếu lát nữa hắn tới bệnh viện, mà ngày mai cô lại muốn qua đây, thì nhất định sẽ giống như tối qua, cô làm một cuộc giao dịch với hắn.
Hắn không ngốc, có thể nhìn ra được là cô không muốn.
“Cậu Hàn?” - Ở đầu dây bên kia, quản gia thấy Hàn Tri Phản chỉ trả lời một tiếng rồi im, không nhịn được nên lên tiếng gọi.
Nghe thấy giọng của Quản Gia, Hàn Tri Phản dẹp hết những suy nghĩ đã đi quá xa, “Ừ” nhẹ một tiếng, sau đó mới bình tĩnh lại trả lời: “Công ty có việc gấp cần xử lí, chắc là tôi không qua được, Hàm Hàm nhờ bà chăm sóc giùm, có chuyện gì cứ việc gọi cho tôi hoặc tìm bác sĩ La…”
Hàn Tri Phản chưa nói dứt lời thì hắn bỗng dừng lại.
Hắn đang nghĩ xem tiếp theo phải nói như thế nào thì đầu dây bên kia quản gia lại nói: “Cậu Hàn, tiểu thiếu gia không được khoẻ, tâm trạng không ổn định, lúc chiều tỉnh dậy, vừa khóc vừa làm ầm ĩ… Chỉ chịu một mình cô Trình thôi, nếu bây giờ cậu không qua bệnh viện được, tôi và bảo mẫu có thể là không quản xuể, cậu xem, có nên để cô Trình…”
Những lời quản gia định nói phía sau, Hàn Tri Phản có thể đoán ra được.
Ý mà hắn muốn nói với quản gia cũng tương tự như vậy, hắn cũng muốn để Trình Vị Vãn ở lại bệnh viện chăm sóc con trai…
Quản gia sợ hắn tức giận, trong điện thoại cứ ấp a ấp úng, thậm chí nói đến nửa chừng còn dừng lại, qua một hồi lâu mới lại nói tiếp: “… Cô Trình, ở lại bệnh viện lâu hơn được không?”
Hàn Tri Phản đợi quản gia nói xong, im lặng mấy giây rồi mới trả lời: “Tuỳ bà.”
Có thể là lúc gọi điện thoại cho hắn, quản gia đã rất lo lắng, nên khi nghe thấy hắn đồng ý đã thở dài một hơi nhẹ nhõm, giọng phấn khởi hơn rất nhiều: “Cậu Hàn, cậu làm việc của mình đi, nếu không còn chuyện gì thì tôi không làm phiền cậu nữa.”
Hàn Tri Phản không nói gì, bỏ điện thoại xuống, cúp máy.
----
Ba ngày sau, Hàn Tri Phản nhận được điện thoại của bác sĩ La mới chạy tới bệnh viện.
Trong ba ngày qua, Trình Vị Vãn luôn ở bên cạnh của Trình Hàm, không rời nửa bước.
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng EmTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhMười bảy tuổi, Quý Ức có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “ Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?” Hạ Quý Thần rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Quý Ức, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng. Nếu không phải Quý Ức nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?” Sau khi Quý Ức hỏi hai lần, Hạ Quý Thần rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả… Hàn Tri Phản như rơi vào sự vướng mắc không biết phải giải quyết thế nào, hắn cau mày, đứng bất động một chỗ rất lâu rất lâu, đến khi điện thoại trong túi reo lên, hắn mới giật mình và chậm chạp lấy điện thoại ra nhìn, phát hiện ra thấm thoát đã 10 giờ đêm rồi.Là quản gia gọi tới, chuông điện thoại reo mấy tiếng rồi Hàn Tri Phản mới phản ứng và bấm nghe.“Cậu Hàn, khi nào cậu qua?” Hàn Tri Phản nghĩ rằng Trình Hàm đã xảy ra chuyện gì khẩn cấp, sốt ruột hỏi: “Sao thế? Hàm Hàm xảy ra chuyện gì à?”“Không phải…” - Quản gia vội lên tiếng giải thích: “… Tôi thấy cậu về nhà từ trưa rồi nhưng đến giờ vẫn chưa thấy quay lại, nên muốn hỏi cậu xem lát nữa cậu có qua không?”“Qua…” - Hàn Tri Phản bất giác lên tiếng, hắn trả lời xong chữ đó thì dừng lại. ----Mặc dù quản gia nói rất khéo, không để người khác tìm ra bất cứ sơ hở gì, nhưng chắc hắn có thể đoán ra được, là Trình Vị Vãn bảo quản gia gọi cho hắn để dò xét…Bệnh của Hàm Hàm bây giờ nặng như vậy, tính mạng có thể bị cướp đi bất cứ lúc nào, phía bác sĩ La vẫn chưa đưa ra kết luận chính xác, nói không chừng có thể cứu được Hàm Hàm, cô sợ là như vậy nên rất muốn ở lại bệnh viện chăm sóc Hàm Hàm. Nếu lát nữa hắn tới bệnh viện, mà ngày mai cô lại muốn qua đây, thì nhất định sẽ giống như tối qua, cô làm một cuộc giao dịch với hắn.Hắn không ngốc, có thể nhìn ra được là cô không muốn.“Cậu Hàn?” - Ở đầu dây bên kia, quản gia thấy Hàn Tri Phản chỉ trả lời một tiếng rồi im, không nhịn được nên lên tiếng gọi. Nghe thấy giọng của Quản Gia, Hàn Tri Phản dẹp hết những suy nghĩ đã đi quá xa, “Ừ” nhẹ một tiếng, sau đó mới bình tĩnh lại trả lời: “Công ty có việc gấp cần xử lí, chắc là tôi không qua được, Hàm Hàm nhờ bà chăm sóc giùm, có chuyện gì cứ việc gọi cho tôi hoặc tìm bác sĩ La…”Hàn Tri Phản chưa nói dứt lời thì hắn bỗng dừng lại.Hắn đang nghĩ xem tiếp theo phải nói như thế nào thì đầu dây bên kia quản gia lại nói: “Cậu Hàn, tiểu thiếu gia không được khoẻ, tâm trạng không ổn định, lúc chiều tỉnh dậy, vừa khóc vừa làm ầm ĩ… Chỉ chịu một mình cô Trình thôi, nếu bây giờ cậu không qua bệnh viện được, tôi và bảo mẫu có thể là không quản xuể, cậu xem, có nên để cô Trình…” Những lời quản gia định nói phía sau, Hàn Tri Phản có thể đoán ra được.Ý mà hắn muốn nói với quản gia cũng tương tự như vậy, hắn cũng muốn để Trình Vị Vãn ở lại bệnh viện chăm sóc con trai…Quản gia sợ hắn tức giận, trong điện thoại cứ ấp a ấp úng, thậm chí nói đến nửa chừng còn dừng lại, qua một hồi lâu mới lại nói tiếp: “… Cô Trình, ở lại bệnh viện lâu hơn được không?” Hàn Tri Phản đợi quản gia nói xong, im lặng mấy giây rồi mới trả lời: “Tuỳ bà.”Có thể là lúc gọi điện thoại cho hắn, quản gia đã rất lo lắng, nên khi nghe thấy hắn đồng ý đã thở dài một hơi nhẹ nhõm, giọng phấn khởi hơn rất nhiều: “Cậu Hàn, cậu làm việc của mình đi, nếu không còn chuyện gì thì tôi không làm phiền cậu nữa.”Hàn Tri Phản không nói gì, bỏ điện thoại xuống, cúp máy. ----Ba ngày sau, Hàn Tri Phản nhận được điện thoại của bác sĩ La mới chạy tới bệnh viện.Trong ba ngày qua, Trình Vị Vãn luôn ở bên cạnh của Trình Hàm, không rời nửa bước.