Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 3714
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Đây rốt cuộc là nghé con mới đẻ, không sợ cọp sao?Thực sự là có sức mạnh này !?“Hồ Hồng! Hồ Hồng! họ Bùi tiểu bối này muốn làm cái gì!?”Công Tôn Nghiêm Minh vểnh râu trừng mắt, rõ ràng bị chọc tức đến nổi tim nhói đau.Âu Dương Niên mí mắt cũng nhảy loạn lên, thật lâu sau mới chậm rãi nói: ” Phó môn chủ, ý tứ của Bùi Nguyên Minh rất rõ ràng!”“Cậu ấy muốn một mình, đánh toàn bộ!”“To mồm! To mồm!”Công Tôn Nghiêm Minh vỗ mạnh một cái cái bàn, nghiêm nghị mở miệng: “Đùa gì thế!?”“Đây là quốc chiến!”“Một cuộc chiến quốc gia theo đúng nghĩa!”“Tiểu bối họ Bùi nghĩ đây là cái gì? Trò trẻ con sao?”“Cậu ta nghĩ mình là ai?”“Cậu ta có thể chịu được hậu quả của việc nói ra điều này không?”” Vương bát đản!”“Cuồng ngôn!”Công Tôn Nghiêm Minh toàn thân đều giận đến run rẩy, bây giờ Bùi Nguyên Minh không ở trước mặt ông ta.Nếu không, ông ta nhất định một bàn tay chụp chết tên tiểu bối tùy ý làm bậy, ăn nói linh tinh!” Phó môn chủ!”” Chuyện cho tới bây giờ, cậu ấy lời nói đã nói hết ra, muốn thu lại cũng không được!”“Chúng ta không có lựa chọn nào khác!”Âu Dương Niên đột ngột đứng lên, vẻ mặt đầy kiên định.“Một thí sinh cấp tỉnh, mà dám thách đấu với người Thiên Trúc.”“Nếu chúng ta là người bề trên, còn làm con rùa đen rút đầu, về sau đi ra ngoài sẽ bị người đập gãy cột sống!”“Thiết trưởng lão, ta đề nghị, để tam đại Thiên Kiêu nội môn cùng nhau xuất thủ, hợp sức cùng Bùi Nguyên Minh!”” Tử chiến người Thiên Trúc!”“Hãy ra sức bảo vệ tên tuổi của đất nước!”” Ra sức bảo vệ quốc danh!”” Đồng thời đối ngoại tuyên bố!”“Chiến!”“Long Môn và người Thiên Trúc một trận chiến đến cùng!”Nhìn thấy Âu Dương Niên giờ phút này nhiệt huyết dâng trào Thiết trưởng lão do dự một hồi, vỗ bàn nói lớn: “Mẹ nó, người trẻ tuổi đã gan dạ như vậy, chúng ta còn thế nào làm con rùa đen rút đầu!?”“Chiến!”“Lão Tử quyết định chiến đến cùng!”Công Tôn Nghiêm Minh sắc mặt thay đổi, cùng đám trưởng lão nhìn nhau một lát, rốt cục thở dài một hơi.Mọi chuyện đã phát triển đến mức này, bọn hắn không chiến cũng phải chiến!
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Đây rốt cuộc là nghé con mới đẻ, không sợ cọp sao?Thực sự là có sức mạnh này !?“Hồ Hồng! Hồ Hồng! họ Bùi tiểu bối này muốn làm cái gì!?”Công Tôn Nghiêm Minh vểnh râu trừng mắt, rõ ràng bị chọc tức đến nổi tim nhói đau.Âu Dương Niên mí mắt cũng nhảy loạn lên, thật lâu sau mới chậm rãi nói: ” Phó môn chủ, ý tứ của Bùi Nguyên Minh rất rõ ràng!”“Cậu ấy muốn một mình, đánh toàn bộ!”“To mồm! To mồm!”Công Tôn Nghiêm Minh vỗ mạnh một cái cái bàn, nghiêm nghị mở miệng: “Đùa gì thế!?”“Đây là quốc chiến!”“Một cuộc chiến quốc gia theo đúng nghĩa!”“Tiểu bối họ Bùi nghĩ đây là cái gì? Trò trẻ con sao?”“Cậu ta nghĩ mình là ai?”“Cậu ta có thể chịu được hậu quả của việc nói ra điều này không?”” Vương bát đản!”“Cuồng ngôn!”Công Tôn Nghiêm Minh toàn thân đều giận đến run rẩy, bây giờ Bùi Nguyên Minh không ở trước mặt ông ta.Nếu không, ông ta nhất định một bàn tay chụp chết tên tiểu bối tùy ý làm bậy, ăn nói linh tinh!” Phó môn chủ!”” Chuyện cho tới bây giờ, cậu ấy lời nói đã nói hết ra, muốn thu lại cũng không được!”“Chúng ta không có lựa chọn nào khác!”Âu Dương Niên đột ngột đứng lên, vẻ mặt đầy kiên định.“Một thí sinh cấp tỉnh, mà dám thách đấu với người Thiên Trúc.”“Nếu chúng ta là người bề trên, còn làm con rùa đen rút đầu, về sau đi ra ngoài sẽ bị người đập gãy cột sống!”“Thiết trưởng lão, ta đề nghị, để tam đại Thiên Kiêu nội môn cùng nhau xuất thủ, hợp sức cùng Bùi Nguyên Minh!”” Tử chiến người Thiên Trúc!”“Hãy ra sức bảo vệ tên tuổi của đất nước!”” Ra sức bảo vệ quốc danh!”” Đồng thời đối ngoại tuyên bố!”“Chiến!”“Long Môn và người Thiên Trúc một trận chiến đến cùng!”Nhìn thấy Âu Dương Niên giờ phút này nhiệt huyết dâng trào Thiết trưởng lão do dự một hồi, vỗ bàn nói lớn: “Mẹ nó, người trẻ tuổi đã gan dạ như vậy, chúng ta còn thế nào làm con rùa đen rút đầu!?”“Chiến!”“Lão Tử quyết định chiến đến cùng!”Công Tôn Nghiêm Minh sắc mặt thay đổi, cùng đám trưởng lão nhìn nhau một lát, rốt cục thở dài một hơi.Mọi chuyện đã phát triển đến mức này, bọn hắn không chiến cũng phải chiến!
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Đây rốt cuộc là nghé con mới đẻ, không sợ cọp sao?Thực sự là có sức mạnh này !?“Hồ Hồng! Hồ Hồng! họ Bùi tiểu bối này muốn làm cái gì!?”Công Tôn Nghiêm Minh vểnh râu trừng mắt, rõ ràng bị chọc tức đến nổi tim nhói đau.Âu Dương Niên mí mắt cũng nhảy loạn lên, thật lâu sau mới chậm rãi nói: ” Phó môn chủ, ý tứ của Bùi Nguyên Minh rất rõ ràng!”“Cậu ấy muốn một mình, đánh toàn bộ!”“To mồm! To mồm!”Công Tôn Nghiêm Minh vỗ mạnh một cái cái bàn, nghiêm nghị mở miệng: “Đùa gì thế!?”“Đây là quốc chiến!”“Một cuộc chiến quốc gia theo đúng nghĩa!”“Tiểu bối họ Bùi nghĩ đây là cái gì? Trò trẻ con sao?”“Cậu ta nghĩ mình là ai?”“Cậu ta có thể chịu được hậu quả của việc nói ra điều này không?”” Vương bát đản!”“Cuồng ngôn!”Công Tôn Nghiêm Minh toàn thân đều giận đến run rẩy, bây giờ Bùi Nguyên Minh không ở trước mặt ông ta.Nếu không, ông ta nhất định một bàn tay chụp chết tên tiểu bối tùy ý làm bậy, ăn nói linh tinh!” Phó môn chủ!”” Chuyện cho tới bây giờ, cậu ấy lời nói đã nói hết ra, muốn thu lại cũng không được!”“Chúng ta không có lựa chọn nào khác!”Âu Dương Niên đột ngột đứng lên, vẻ mặt đầy kiên định.“Một thí sinh cấp tỉnh, mà dám thách đấu với người Thiên Trúc.”“Nếu chúng ta là người bề trên, còn làm con rùa đen rút đầu, về sau đi ra ngoài sẽ bị người đập gãy cột sống!”“Thiết trưởng lão, ta đề nghị, để tam đại Thiên Kiêu nội môn cùng nhau xuất thủ, hợp sức cùng Bùi Nguyên Minh!”” Tử chiến người Thiên Trúc!”“Hãy ra sức bảo vệ tên tuổi của đất nước!”” Ra sức bảo vệ quốc danh!”” Đồng thời đối ngoại tuyên bố!”“Chiến!”“Long Môn và người Thiên Trúc một trận chiến đến cùng!”Nhìn thấy Âu Dương Niên giờ phút này nhiệt huyết dâng trào Thiết trưởng lão do dự một hồi, vỗ bàn nói lớn: “Mẹ nó, người trẻ tuổi đã gan dạ như vậy, chúng ta còn thế nào làm con rùa đen rút đầu!?”“Chiến!”“Lão Tử quyết định chiến đến cùng!”Công Tôn Nghiêm Minh sắc mặt thay đổi, cùng đám trưởng lão nhìn nhau một lát, rốt cục thở dài một hơi.Mọi chuyện đã phát triển đến mức này, bọn hắn không chiến cũng phải chiến!