Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…

Chương 3915

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…  Bùi Nguyên Minh khẽ cười, nghiêng đầu về phía Giang Ngọc Hạ nói: “Trước tiên cô đưa Nguyễn Khả Khả đến bệnh viện gần nhất. Một lát nữa chúng ta sẽ tới.”Nói xong, Bùi Nguyên Minh vỗ vỗ mặt Lý Tiểu Bảo, nhẹ nói: “Ừm, vì ngươi tự tin như vậy, ta liền cho ngươi một cơ hội!”“Cửu Phong và ta chờ ngươi trên bãi biển nửa giờ.”” Ngươi cứ việc lấy điện thoại gọi người!”“Nếu người mà ngươi gọi tới, có thể hù ngã ta, ta không cần ngươi động thủ, ta liền phế bỏ hai tay hai chân của mình.”” Nhưng là, nếu như dọa không ngã ta, ngươi liền xong đời!”Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh thuận tay tát Lý Tiểu Bảo một cái chúi nhủi, sau đó đưa đám người Bùi Cửu Phong nghênh ngang rời đi.Cảnh tượng này, khiến Lý Tiểu Bảo và những người khác chết lặng ngây ra như phỗng.Bởi vì đây là lần đầu tiên, hắn nhìn thấy một người kiêu ngạo như vậy ở Tân Thành.Bất kể hậu quả như thế nào, Bùi Nguyên Minh lại dám động tới người của Lý gia như vậy, đều vượt qua nhận thức của đám người.Một lúc sau, Lý Tiểu Bảo mới run rẩy đứng lên, lớn tiếng hét: “Gọi người, gọi người cho ta!”” Hôm nay ta không chơi chết tên vương bát đản kia, ta sẽ mang họ của hắn!”Một tên thuộc hạ thận trọng nghiêng người nói: “Lý Thiếu, chúng ta có nên báo cáo cảnh sát hay không, để cho cảnh sát bắt những người đó đi!”“Muốn thu thập thế nào cũng được!”” Báo cảnh sát!?”Lý Tiểu Bảo nhe răng cười xấu một tiếng, sau đó một bàn tay đem thủ hạ kia đập bay.“Nói nhảm nhí!”“Lão Tử sao có thể báo cảnh sát mất mặt xấu hổ như vậy!”” Mà lại báo cảnh sát, chẳng phải là tiện nghi cho tên vương bát đản kia!”“Lão Tử muốn đem người đều gọi tới, cho tên khốn đó biết, xúc phạm Lão Tử rốt cuộc là như thế nào!”“Để tên khốn đó hiểu rằng, ở Tân Thành, họ là Nguyễn, hoặc họ Lý, hoặc họ Dương!”” Bằng không mà nói, ai đều không có tư cách đi ngang!”Mặc dù Lý Tiểu Bảo không phải là đại thiếu cấp cao nhất của Lý gia, nhưng cái tên Lý gia tam thiếu, cũng đủ để hắn tỏa sáng, diễu võ giương oai.Từ nhỏ đến lớn, hắn đã khi nào ăn bạt tai đâu?Đặc biệt, một số cái gọi là đại thiếu không có mắt, từ nơi khác tới du lịch, đều không phải cả đám, bị hắn dẫm đến kêu cha gọi mẹ sao?Hắn ta đã sợ ai bao giờ?Hôm nay, sự không biết tự lượng sức mình của Bùi Nguyên Minh, đã khiến Lý Tiểu Bảo tức điên.Hôm nay không chơi chết Bùi Nguyên Minh, hắn khẳng định là thề không làm người!Trên bãi biển, Bùi Nguyên Minh đang cầm trong tay một ít trái cây đặc trưng Nam Dương, vừa ăn vừa thản nhiên chờ đợi.“Tôi có tư liệu của Lý Tiểu Bảo, Bùi Thiếu xem qua đi.”Bùi Cửu Phong lấy điện thoại ra, mở lên một phần tư liệu.“Tuy rằng không phải là thiếu gia đứng đầu trong tam đại gia tộc của Nam Dương, nhưng tại Lý Gia ít nhiều có chút phân lượng.”” Tại tân thành, mặc dù không tính là nhất hô bách ứng, nhưng là bằng hữu trên đường của hắn rất nhiều.”” Chúng ta chỉ có hai người, sẽ có chút gì thua thiệt hay không? Anh có muốn tôi gọi người đến hay không?”Rõ ràng, Bùi Nguyên Minh không thèm quan tâm tới nhân mạch(quan hệ) của Lý Tiểu Bảo, điều này khiến Bùi Cửu Phong có chút lo lắng.Dù có thể chiến đấu, nhưng anh ta cho rằng song quyền nan địch tứ thủ.Trường hợp Lý Tiểu Bảo gọi tới hàng nghìn người, thật sự sẽ không đánh nổi.Bùi Nguyên Minh thản nhiên ném vỏ trái cây trong tay vào sọt rác, sau đó rút khăn giấy ướt ra lau lòng bàn tay, cười nhạt: “Không cần, nếu như ta chỉ giẫm có một Lý Tiểu Bảo, mà phải gọi điện cho ai đó, ta về sau còn đi lại tại tân thành thế nào?”“Làm sao hỗ trợ Dương Huyền Trân làm chỗ dựa?”

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…  Bùi Nguyên Minh khẽ cười, nghiêng đầu về phía Giang Ngọc Hạ nói: “Trước tiên cô đưa Nguyễn Khả Khả đến bệnh viện gần nhất. Một lát nữa chúng ta sẽ tới.”Nói xong, Bùi Nguyên Minh vỗ vỗ mặt Lý Tiểu Bảo, nhẹ nói: “Ừm, vì ngươi tự tin như vậy, ta liền cho ngươi một cơ hội!”“Cửu Phong và ta chờ ngươi trên bãi biển nửa giờ.”” Ngươi cứ việc lấy điện thoại gọi người!”“Nếu người mà ngươi gọi tới, có thể hù ngã ta, ta không cần ngươi động thủ, ta liền phế bỏ hai tay hai chân của mình.”” Nhưng là, nếu như dọa không ngã ta, ngươi liền xong đời!”Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh thuận tay tát Lý Tiểu Bảo một cái chúi nhủi, sau đó đưa đám người Bùi Cửu Phong nghênh ngang rời đi.Cảnh tượng này, khiến Lý Tiểu Bảo và những người khác chết lặng ngây ra như phỗng.Bởi vì đây là lần đầu tiên, hắn nhìn thấy một người kiêu ngạo như vậy ở Tân Thành.Bất kể hậu quả như thế nào, Bùi Nguyên Minh lại dám động tới người của Lý gia như vậy, đều vượt qua nhận thức của đám người.Một lúc sau, Lý Tiểu Bảo mới run rẩy đứng lên, lớn tiếng hét: “Gọi người, gọi người cho ta!”” Hôm nay ta không chơi chết tên vương bát đản kia, ta sẽ mang họ của hắn!”Một tên thuộc hạ thận trọng nghiêng người nói: “Lý Thiếu, chúng ta có nên báo cáo cảnh sát hay không, để cho cảnh sát bắt những người đó đi!”“Muốn thu thập thế nào cũng được!”” Báo cảnh sát!?”Lý Tiểu Bảo nhe răng cười xấu một tiếng, sau đó một bàn tay đem thủ hạ kia đập bay.“Nói nhảm nhí!”“Lão Tử sao có thể báo cảnh sát mất mặt xấu hổ như vậy!”” Mà lại báo cảnh sát, chẳng phải là tiện nghi cho tên vương bát đản kia!”“Lão Tử muốn đem người đều gọi tới, cho tên khốn đó biết, xúc phạm Lão Tử rốt cuộc là như thế nào!”“Để tên khốn đó hiểu rằng, ở Tân Thành, họ là Nguyễn, hoặc họ Lý, hoặc họ Dương!”” Bằng không mà nói, ai đều không có tư cách đi ngang!”Mặc dù Lý Tiểu Bảo không phải là đại thiếu cấp cao nhất của Lý gia, nhưng cái tên Lý gia tam thiếu, cũng đủ để hắn tỏa sáng, diễu võ giương oai.Từ nhỏ đến lớn, hắn đã khi nào ăn bạt tai đâu?Đặc biệt, một số cái gọi là đại thiếu không có mắt, từ nơi khác tới du lịch, đều không phải cả đám, bị hắn dẫm đến kêu cha gọi mẹ sao?Hắn ta đã sợ ai bao giờ?Hôm nay, sự không biết tự lượng sức mình của Bùi Nguyên Minh, đã khiến Lý Tiểu Bảo tức điên.Hôm nay không chơi chết Bùi Nguyên Minh, hắn khẳng định là thề không làm người!Trên bãi biển, Bùi Nguyên Minh đang cầm trong tay một ít trái cây đặc trưng Nam Dương, vừa ăn vừa thản nhiên chờ đợi.“Tôi có tư liệu của Lý Tiểu Bảo, Bùi Thiếu xem qua đi.”Bùi Cửu Phong lấy điện thoại ra, mở lên một phần tư liệu.“Tuy rằng không phải là thiếu gia đứng đầu trong tam đại gia tộc của Nam Dương, nhưng tại Lý Gia ít nhiều có chút phân lượng.”” Tại tân thành, mặc dù không tính là nhất hô bách ứng, nhưng là bằng hữu trên đường của hắn rất nhiều.”” Chúng ta chỉ có hai người, sẽ có chút gì thua thiệt hay không? Anh có muốn tôi gọi người đến hay không?”Rõ ràng, Bùi Nguyên Minh không thèm quan tâm tới nhân mạch(quan hệ) của Lý Tiểu Bảo, điều này khiến Bùi Cửu Phong có chút lo lắng.Dù có thể chiến đấu, nhưng anh ta cho rằng song quyền nan địch tứ thủ.Trường hợp Lý Tiểu Bảo gọi tới hàng nghìn người, thật sự sẽ không đánh nổi.Bùi Nguyên Minh thản nhiên ném vỏ trái cây trong tay vào sọt rác, sau đó rút khăn giấy ướt ra lau lòng bàn tay, cười nhạt: “Không cần, nếu như ta chỉ giẫm có một Lý Tiểu Bảo, mà phải gọi điện cho ai đó, ta về sau còn đi lại tại tân thành thế nào?”“Làm sao hỗ trợ Dương Huyền Trân làm chỗ dựa?”

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…  Bùi Nguyên Minh khẽ cười, nghiêng đầu về phía Giang Ngọc Hạ nói: “Trước tiên cô đưa Nguyễn Khả Khả đến bệnh viện gần nhất. Một lát nữa chúng ta sẽ tới.”Nói xong, Bùi Nguyên Minh vỗ vỗ mặt Lý Tiểu Bảo, nhẹ nói: “Ừm, vì ngươi tự tin như vậy, ta liền cho ngươi một cơ hội!”“Cửu Phong và ta chờ ngươi trên bãi biển nửa giờ.”” Ngươi cứ việc lấy điện thoại gọi người!”“Nếu người mà ngươi gọi tới, có thể hù ngã ta, ta không cần ngươi động thủ, ta liền phế bỏ hai tay hai chân của mình.”” Nhưng là, nếu như dọa không ngã ta, ngươi liền xong đời!”Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh thuận tay tát Lý Tiểu Bảo một cái chúi nhủi, sau đó đưa đám người Bùi Cửu Phong nghênh ngang rời đi.Cảnh tượng này, khiến Lý Tiểu Bảo và những người khác chết lặng ngây ra như phỗng.Bởi vì đây là lần đầu tiên, hắn nhìn thấy một người kiêu ngạo như vậy ở Tân Thành.Bất kể hậu quả như thế nào, Bùi Nguyên Minh lại dám động tới người của Lý gia như vậy, đều vượt qua nhận thức của đám người.Một lúc sau, Lý Tiểu Bảo mới run rẩy đứng lên, lớn tiếng hét: “Gọi người, gọi người cho ta!”” Hôm nay ta không chơi chết tên vương bát đản kia, ta sẽ mang họ của hắn!”Một tên thuộc hạ thận trọng nghiêng người nói: “Lý Thiếu, chúng ta có nên báo cáo cảnh sát hay không, để cho cảnh sát bắt những người đó đi!”“Muốn thu thập thế nào cũng được!”” Báo cảnh sát!?”Lý Tiểu Bảo nhe răng cười xấu một tiếng, sau đó một bàn tay đem thủ hạ kia đập bay.“Nói nhảm nhí!”“Lão Tử sao có thể báo cảnh sát mất mặt xấu hổ như vậy!”” Mà lại báo cảnh sát, chẳng phải là tiện nghi cho tên vương bát đản kia!”“Lão Tử muốn đem người đều gọi tới, cho tên khốn đó biết, xúc phạm Lão Tử rốt cuộc là như thế nào!”“Để tên khốn đó hiểu rằng, ở Tân Thành, họ là Nguyễn, hoặc họ Lý, hoặc họ Dương!”” Bằng không mà nói, ai đều không có tư cách đi ngang!”Mặc dù Lý Tiểu Bảo không phải là đại thiếu cấp cao nhất của Lý gia, nhưng cái tên Lý gia tam thiếu, cũng đủ để hắn tỏa sáng, diễu võ giương oai.Từ nhỏ đến lớn, hắn đã khi nào ăn bạt tai đâu?Đặc biệt, một số cái gọi là đại thiếu không có mắt, từ nơi khác tới du lịch, đều không phải cả đám, bị hắn dẫm đến kêu cha gọi mẹ sao?Hắn ta đã sợ ai bao giờ?Hôm nay, sự không biết tự lượng sức mình của Bùi Nguyên Minh, đã khiến Lý Tiểu Bảo tức điên.Hôm nay không chơi chết Bùi Nguyên Minh, hắn khẳng định là thề không làm người!Trên bãi biển, Bùi Nguyên Minh đang cầm trong tay một ít trái cây đặc trưng Nam Dương, vừa ăn vừa thản nhiên chờ đợi.“Tôi có tư liệu của Lý Tiểu Bảo, Bùi Thiếu xem qua đi.”Bùi Cửu Phong lấy điện thoại ra, mở lên một phần tư liệu.“Tuy rằng không phải là thiếu gia đứng đầu trong tam đại gia tộc của Nam Dương, nhưng tại Lý Gia ít nhiều có chút phân lượng.”” Tại tân thành, mặc dù không tính là nhất hô bách ứng, nhưng là bằng hữu trên đường của hắn rất nhiều.”” Chúng ta chỉ có hai người, sẽ có chút gì thua thiệt hay không? Anh có muốn tôi gọi người đến hay không?”Rõ ràng, Bùi Nguyên Minh không thèm quan tâm tới nhân mạch(quan hệ) của Lý Tiểu Bảo, điều này khiến Bùi Cửu Phong có chút lo lắng.Dù có thể chiến đấu, nhưng anh ta cho rằng song quyền nan địch tứ thủ.Trường hợp Lý Tiểu Bảo gọi tới hàng nghìn người, thật sự sẽ không đánh nổi.Bùi Nguyên Minh thản nhiên ném vỏ trái cây trong tay vào sọt rác, sau đó rút khăn giấy ướt ra lau lòng bàn tay, cười nhạt: “Không cần, nếu như ta chỉ giẫm có một Lý Tiểu Bảo, mà phải gọi điện cho ai đó, ta về sau còn đi lại tại tân thành thế nào?”“Làm sao hỗ trợ Dương Huyền Trân làm chỗ dựa?”

Chương 3915