Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 4168
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… ” Công khai tranh đoạt không được, những người này liền chuẩn bị ngầm đoạt lấy.”” Người Đảo quốc tặc tâm bất tử, người Thiên Trúc tự cho là đúng. ”“Ngươi dám nói, những chuyện này ngươi không liên quan đến những người đó sao?”Dương gia mí mắt giật giật, sau đó cười lạnh nói: “Người trẻ tuổi, ngươi cùng ta nói những điều này, ta nghe cũng không hiểu!”“Nghe không hiểu?” Bùi Nguyên Minh mỉm cười, nhàn nhạt nói, ” không có việc gì, vậy chúng ta đổi đề tài đi.”” Ta nghe nói, Dương Lão năm đó trúng độc tàn phế, cũng là vì đi thăm dò cổ mộ.”“Và có thể khiến một đời chiến thần, tự mình tìm kiếm một ngôi mộ cổ, khẳng định phải có người mà ông ấy tin tưởng, đưa ra manh mối rất chính xác, phải không?”“Và những thứ khiến một đời chiến thần quan tâm, không thể là vàng bạc trang sức, chỉ có hai thứ.”“Thứ nhất là quy luật hòa hợp giữa con người và thiên nhiên(thiên nhân hợp nhất chi pháp), và thứ hai là quy luật trường tồn(trường sinh chi pháp)!”“Nhưng trên thực tế, trong võ đạo, thiên nhân hợp nhất cùng trường sinh, có sự liên quan mật thiết!”“Nói trắng ra, chính là chuyện này!”“Cho nên, Dương Lão ngày đó truy tầm, chính là muốn trường sinh!”Nói đến đây, Bùi Nguyên Minh vỗ tay, tự mình uống thêm một ly rượu, chậc chậc ra tiếng rồi nói: “Lão thái quân, ngươi có cảm thấy hay không, Dương Gia các ngươi, trăm năm qua một mực tồn tại như vậy cùng một tổ chức, phải chăng có sự liên quan, sự liên lạc nào đó hay không?”Dương Gia lão thái quân sắc mặt càng đen, nhưng bà ta vẫn là không nói lời nào.“Thật tiếc khi lần tìm kiếm đó của Dương Lão thất bại, sau khi trở về, cũng không nói gì về quá trình và những gì cuối cùng đã nhận được!”“Tổ chức đó nghi ngờ rằng, Dương Lão đã có được công pháp trường sinh.”” Vì bức bách Dương Lão cam tâm tình nguyện giao ra trường sinh chi pháp, liền sau đó, có lúc Dương Gia liên tục biến cố.”“Thật đáng tiếc khi người tính không bằng trời tính, cuối cùng tất cả chuyện này đều thất bại.”“Còn Lão thái quân ngươi, sau khi chuẩn bị xong toan tính cuối cùng, ngươi cũng chuẩn bị trốn đi Mỹ.”“Một mặt, ngươi muốn trốn tránh ta.”” Một mặt khác, ngươi muốn trốn tránh cái tổ chức kia?”“Bởi vì ngươi biết, sau những thất bại liên tiếp, nếu ngươi không trốn đi, ngươi sẽ chết rất xấu xí.”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… ” Công khai tranh đoạt không được, những người này liền chuẩn bị ngầm đoạt lấy.”” Người Đảo quốc tặc tâm bất tử, người Thiên Trúc tự cho là đúng. ”“Ngươi dám nói, những chuyện này ngươi không liên quan đến những người đó sao?”Dương gia mí mắt giật giật, sau đó cười lạnh nói: “Người trẻ tuổi, ngươi cùng ta nói những điều này, ta nghe cũng không hiểu!”“Nghe không hiểu?” Bùi Nguyên Minh mỉm cười, nhàn nhạt nói, ” không có việc gì, vậy chúng ta đổi đề tài đi.”” Ta nghe nói, Dương Lão năm đó trúng độc tàn phế, cũng là vì đi thăm dò cổ mộ.”“Và có thể khiến một đời chiến thần, tự mình tìm kiếm một ngôi mộ cổ, khẳng định phải có người mà ông ấy tin tưởng, đưa ra manh mối rất chính xác, phải không?”“Và những thứ khiến một đời chiến thần quan tâm, không thể là vàng bạc trang sức, chỉ có hai thứ.”“Thứ nhất là quy luật hòa hợp giữa con người và thiên nhiên(thiên nhân hợp nhất chi pháp), và thứ hai là quy luật trường tồn(trường sinh chi pháp)!”“Nhưng trên thực tế, trong võ đạo, thiên nhân hợp nhất cùng trường sinh, có sự liên quan mật thiết!”“Nói trắng ra, chính là chuyện này!”“Cho nên, Dương Lão ngày đó truy tầm, chính là muốn trường sinh!”Nói đến đây, Bùi Nguyên Minh vỗ tay, tự mình uống thêm một ly rượu, chậc chậc ra tiếng rồi nói: “Lão thái quân, ngươi có cảm thấy hay không, Dương Gia các ngươi, trăm năm qua một mực tồn tại như vậy cùng một tổ chức, phải chăng có sự liên quan, sự liên lạc nào đó hay không?”Dương Gia lão thái quân sắc mặt càng đen, nhưng bà ta vẫn là không nói lời nào.“Thật tiếc khi lần tìm kiếm đó của Dương Lão thất bại, sau khi trở về, cũng không nói gì về quá trình và những gì cuối cùng đã nhận được!”“Tổ chức đó nghi ngờ rằng, Dương Lão đã có được công pháp trường sinh.”” Vì bức bách Dương Lão cam tâm tình nguyện giao ra trường sinh chi pháp, liền sau đó, có lúc Dương Gia liên tục biến cố.”“Thật đáng tiếc khi người tính không bằng trời tính, cuối cùng tất cả chuyện này đều thất bại.”“Còn Lão thái quân ngươi, sau khi chuẩn bị xong toan tính cuối cùng, ngươi cũng chuẩn bị trốn đi Mỹ.”“Một mặt, ngươi muốn trốn tránh ta.”” Một mặt khác, ngươi muốn trốn tránh cái tổ chức kia?”“Bởi vì ngươi biết, sau những thất bại liên tiếp, nếu ngươi không trốn đi, ngươi sẽ chết rất xấu xí.”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… ” Công khai tranh đoạt không được, những người này liền chuẩn bị ngầm đoạt lấy.”” Người Đảo quốc tặc tâm bất tử, người Thiên Trúc tự cho là đúng. ”“Ngươi dám nói, những chuyện này ngươi không liên quan đến những người đó sao?”Dương gia mí mắt giật giật, sau đó cười lạnh nói: “Người trẻ tuổi, ngươi cùng ta nói những điều này, ta nghe cũng không hiểu!”“Nghe không hiểu?” Bùi Nguyên Minh mỉm cười, nhàn nhạt nói, ” không có việc gì, vậy chúng ta đổi đề tài đi.”” Ta nghe nói, Dương Lão năm đó trúng độc tàn phế, cũng là vì đi thăm dò cổ mộ.”“Và có thể khiến một đời chiến thần, tự mình tìm kiếm một ngôi mộ cổ, khẳng định phải có người mà ông ấy tin tưởng, đưa ra manh mối rất chính xác, phải không?”“Và những thứ khiến một đời chiến thần quan tâm, không thể là vàng bạc trang sức, chỉ có hai thứ.”“Thứ nhất là quy luật hòa hợp giữa con người và thiên nhiên(thiên nhân hợp nhất chi pháp), và thứ hai là quy luật trường tồn(trường sinh chi pháp)!”“Nhưng trên thực tế, trong võ đạo, thiên nhân hợp nhất cùng trường sinh, có sự liên quan mật thiết!”“Nói trắng ra, chính là chuyện này!”“Cho nên, Dương Lão ngày đó truy tầm, chính là muốn trường sinh!”Nói đến đây, Bùi Nguyên Minh vỗ tay, tự mình uống thêm một ly rượu, chậc chậc ra tiếng rồi nói: “Lão thái quân, ngươi có cảm thấy hay không, Dương Gia các ngươi, trăm năm qua một mực tồn tại như vậy cùng một tổ chức, phải chăng có sự liên quan, sự liên lạc nào đó hay không?”Dương Gia lão thái quân sắc mặt càng đen, nhưng bà ta vẫn là không nói lời nào.“Thật tiếc khi lần tìm kiếm đó của Dương Lão thất bại, sau khi trở về, cũng không nói gì về quá trình và những gì cuối cùng đã nhận được!”“Tổ chức đó nghi ngờ rằng, Dương Lão đã có được công pháp trường sinh.”” Vì bức bách Dương Lão cam tâm tình nguyện giao ra trường sinh chi pháp, liền sau đó, có lúc Dương Gia liên tục biến cố.”“Thật đáng tiếc khi người tính không bằng trời tính, cuối cùng tất cả chuyện này đều thất bại.”“Còn Lão thái quân ngươi, sau khi chuẩn bị xong toan tính cuối cùng, ngươi cũng chuẩn bị trốn đi Mỹ.”“Một mặt, ngươi muốn trốn tránh ta.”” Một mặt khác, ngươi muốn trốn tránh cái tổ chức kia?”“Bởi vì ngươi biết, sau những thất bại liên tiếp, nếu ngươi không trốn đi, ngươi sẽ chết rất xấu xí.”