Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…

Chương 4174

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…  “Tuy nhiên, sòng bạc Cung giải trí ở Thủ Đô của tôi, cô phải giúp tôi nhìn một chút.”“Đó là sản nghiệp của tôi, đừng để nó bị Hòa gia nuốt mất.”Nghe được Bùi Nguyên Minh đùa giỡn như vậy, Bùi Nhã Lan im ắng cười một tiếng.Cho đổ vương Hòa Thanh Phong mười cái lá gan, hắn cũng không dám nuốt cung giải trí Thủ Đô.Mà nếu nàng đoán không lầm, chỉ sợ sắp tới, e rằng Cung Giải Trí Thủ Đô, sẽ thuận lợi thu hồi một khối đổ bài khác.Chẳng qua, nàng cũng lười vạch ra vẻ khiêm tốn của Bùi Nguyên Minh, mà là cười cười, chuyển đề tài: “Nghe nói trên tàu du lịch Diamond Queen, có động tĩnh không nhỏ?”” Đắc tội không ít người ở Kim Lăng?”“Có cần tôi ra mặt giải quyết không?”” Cảng cược Bùi Môn Hồng Kông, tại Kim Lăng cũng có chút mặt mũi.”Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Tôi đã đắc tội không ít người, đả thương Kim Trác Húc, phế bỏ Lục Phi Băng, tát vào mặt Tạ Tiểu Mạn.”“Tây Nam Thiên Môn Trại, Kim Gia Kim Lăng, Tạ Môn Kim Lăng, có thể nói tại Kim Lăng uy lực vô cùng.”” Hiện tại bọn hắn đã bị ta đắc tội, có thể nói là lông gà đầy đất!”” Cho nên, tôi phải tự mình đi Kim Lăng một chuyến.”” Bằng không mà nói, Tuyết Dương bây giờ chạy tới Kim Lăng làm việc, e rằng sẽ bị ức hiếp…”Nghe nói như vậy, lông mày Bùi Nhã Lan khẽ cau lại, nhưng nàng nhanh chóng nhẹ nhàng nói: “Được rồi, Đại sư huynh, tự mình lo liệu mọi chuyện thật tốt!”“Nếu cần tài nguyên gì, cứ trực tiếp mở miệng, tôi sẽ dốc hết sức lực ứng phó.”“Bất cứ khi nào anh cảm thấy mệt mỏi ở Đại lục, anh có thể đến cảng cược hai thành Hong Kong nghỉ ngơi.”“Dù sao nơi này, vĩnh viễn là nhà của anh.”“Tôi sẽ tìm biện pháp thuyết phục trên dưới Bùi Môn.”Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu, sau đó anh liền nhớ tới một chuyện khác, mới nói: “Nói đến, thật sự có một việc cần cô giúp.”“Lần này tôi ở Dương gia Tân Thành, có lẽ 80% là tiến vào Trường Sinh Điện.”” Cảng cược Bùi Môn ở Hồng Kông, vì Đại Hạ trấn giữ biên giới lâu như vậy. Có từng nhận được tin tức gì về tổ chức này không?”“Trường Sinh Điện !?”Bùi Nhã Lan khẽ nhíu mày, thần sắc nháy mắt khó coi.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…  “Tuy nhiên, sòng bạc Cung giải trí ở Thủ Đô của tôi, cô phải giúp tôi nhìn một chút.”“Đó là sản nghiệp của tôi, đừng để nó bị Hòa gia nuốt mất.”Nghe được Bùi Nguyên Minh đùa giỡn như vậy, Bùi Nhã Lan im ắng cười một tiếng.Cho đổ vương Hòa Thanh Phong mười cái lá gan, hắn cũng không dám nuốt cung giải trí Thủ Đô.Mà nếu nàng đoán không lầm, chỉ sợ sắp tới, e rằng Cung Giải Trí Thủ Đô, sẽ thuận lợi thu hồi một khối đổ bài khác.Chẳng qua, nàng cũng lười vạch ra vẻ khiêm tốn của Bùi Nguyên Minh, mà là cười cười, chuyển đề tài: “Nghe nói trên tàu du lịch Diamond Queen, có động tĩnh không nhỏ?”” Đắc tội không ít người ở Kim Lăng?”“Có cần tôi ra mặt giải quyết không?”” Cảng cược Bùi Môn Hồng Kông, tại Kim Lăng cũng có chút mặt mũi.”Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Tôi đã đắc tội không ít người, đả thương Kim Trác Húc, phế bỏ Lục Phi Băng, tát vào mặt Tạ Tiểu Mạn.”“Tây Nam Thiên Môn Trại, Kim Gia Kim Lăng, Tạ Môn Kim Lăng, có thể nói tại Kim Lăng uy lực vô cùng.”” Hiện tại bọn hắn đã bị ta đắc tội, có thể nói là lông gà đầy đất!”” Cho nên, tôi phải tự mình đi Kim Lăng một chuyến.”” Bằng không mà nói, Tuyết Dương bây giờ chạy tới Kim Lăng làm việc, e rằng sẽ bị ức hiếp…”Nghe nói như vậy, lông mày Bùi Nhã Lan khẽ cau lại, nhưng nàng nhanh chóng nhẹ nhàng nói: “Được rồi, Đại sư huynh, tự mình lo liệu mọi chuyện thật tốt!”“Nếu cần tài nguyên gì, cứ trực tiếp mở miệng, tôi sẽ dốc hết sức lực ứng phó.”“Bất cứ khi nào anh cảm thấy mệt mỏi ở Đại lục, anh có thể đến cảng cược hai thành Hong Kong nghỉ ngơi.”“Dù sao nơi này, vĩnh viễn là nhà của anh.”“Tôi sẽ tìm biện pháp thuyết phục trên dưới Bùi Môn.”Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu, sau đó anh liền nhớ tới một chuyện khác, mới nói: “Nói đến, thật sự có một việc cần cô giúp.”“Lần này tôi ở Dương gia Tân Thành, có lẽ 80% là tiến vào Trường Sinh Điện.”” Cảng cược Bùi Môn ở Hồng Kông, vì Đại Hạ trấn giữ biên giới lâu như vậy. Có từng nhận được tin tức gì về tổ chức này không?”“Trường Sinh Điện !?”Bùi Nhã Lan khẽ nhíu mày, thần sắc nháy mắt khó coi.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…  “Tuy nhiên, sòng bạc Cung giải trí ở Thủ Đô của tôi, cô phải giúp tôi nhìn một chút.”“Đó là sản nghiệp của tôi, đừng để nó bị Hòa gia nuốt mất.”Nghe được Bùi Nguyên Minh đùa giỡn như vậy, Bùi Nhã Lan im ắng cười một tiếng.Cho đổ vương Hòa Thanh Phong mười cái lá gan, hắn cũng không dám nuốt cung giải trí Thủ Đô.Mà nếu nàng đoán không lầm, chỉ sợ sắp tới, e rằng Cung Giải Trí Thủ Đô, sẽ thuận lợi thu hồi một khối đổ bài khác.Chẳng qua, nàng cũng lười vạch ra vẻ khiêm tốn của Bùi Nguyên Minh, mà là cười cười, chuyển đề tài: “Nghe nói trên tàu du lịch Diamond Queen, có động tĩnh không nhỏ?”” Đắc tội không ít người ở Kim Lăng?”“Có cần tôi ra mặt giải quyết không?”” Cảng cược Bùi Môn Hồng Kông, tại Kim Lăng cũng có chút mặt mũi.”Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Tôi đã đắc tội không ít người, đả thương Kim Trác Húc, phế bỏ Lục Phi Băng, tát vào mặt Tạ Tiểu Mạn.”“Tây Nam Thiên Môn Trại, Kim Gia Kim Lăng, Tạ Môn Kim Lăng, có thể nói tại Kim Lăng uy lực vô cùng.”” Hiện tại bọn hắn đã bị ta đắc tội, có thể nói là lông gà đầy đất!”” Cho nên, tôi phải tự mình đi Kim Lăng một chuyến.”” Bằng không mà nói, Tuyết Dương bây giờ chạy tới Kim Lăng làm việc, e rằng sẽ bị ức hiếp…”Nghe nói như vậy, lông mày Bùi Nhã Lan khẽ cau lại, nhưng nàng nhanh chóng nhẹ nhàng nói: “Được rồi, Đại sư huynh, tự mình lo liệu mọi chuyện thật tốt!”“Nếu cần tài nguyên gì, cứ trực tiếp mở miệng, tôi sẽ dốc hết sức lực ứng phó.”“Bất cứ khi nào anh cảm thấy mệt mỏi ở Đại lục, anh có thể đến cảng cược hai thành Hong Kong nghỉ ngơi.”“Dù sao nơi này, vĩnh viễn là nhà của anh.”“Tôi sẽ tìm biện pháp thuyết phục trên dưới Bùi Môn.”Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu, sau đó anh liền nhớ tới một chuyện khác, mới nói: “Nói đến, thật sự có một việc cần cô giúp.”“Lần này tôi ở Dương gia Tân Thành, có lẽ 80% là tiến vào Trường Sinh Điện.”” Cảng cược Bùi Môn ở Hồng Kông, vì Đại Hạ trấn giữ biên giới lâu như vậy. Có từng nhận được tin tức gì về tổ chức này không?”“Trường Sinh Điện !?”Bùi Nhã Lan khẽ nhíu mày, thần sắc nháy mắt khó coi.

Chương 4174