Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…

Chương 4191

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Và sau mấy tiếng đồng hồ giao tiếp, Bùi Nguyên Minh phải thừa nhận, khí chất của cô tựa như gió xuân tháng ba, khiến người ta không khỏi mê mẩn.Nhưng khi ngửi được mùi chai giấm (ghen tuông) lật úp trong không khí, Bùi Nguyên Minh lúc này mới nghiêm mặt nói: ” Không thể không thừa nhận, Tạ Mộng Dao là có ba phần mỹ lệ.”“Nhưng so ra vẫn kém hơn em.”Nghe đến đây, vẻ lạnh lẽo trên khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Tuyết Dương dịu đi một chút.“Reng reng reng–”Đúng lúc này, điện thoại của Bùi Nguyên Minh đột nhiên rung lên dữ dội.Anh nhấn nút trả lời, rất nhanh đối diện truyền đến giọng Trịnh Khánh Vân mang theo mấy phần ủy khuất.“Anh rể, anh đến Kim Lăng chưa?”“Bữa tiệc sinh nhật của em là tối nay.”“Nếu anh không đến, không tặng quà cho em, em sẽ rất tức giận!”“Đến đến liền.” Bùi Nguyên Minh vội vàng nói, “Tôi và chị cô lập tức liền đi đến.”.Sau khi Bùi Nguyên Minh an ủi Trịnh Khánh Vân xong liền cúp máy.Nghe được sự ân cần của Bùi Nguyên Minh với Trịnh Khánh Vân, vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương trở nên dịu dàng hơn.Tuy rằng cảnh tượng vừa rồi, khiến cho phổi của Trịnh Tuyết Dương gần như muốn nổ tung, nhưng Bùi Nguyên Minh đối xử tốt với hai chị em của bọn họ, trong lòng cô vẫn là nghĩ không ra.“Anh mới từ Cảng Thành tới, cũng không mang quà gì cho Khánh Vân phải không?”” Tiểu nha đầu tổ chức sinh nhật, coi trọng nhất chính là cái này.”“Nếu anh không mang theo bất cứ thứ gì, một hồi những bạn học của nàng, khẳng định sẽ châm chọc nàng.”“Anh là anh rể, từng cho nàng nhiều mặt mũi, không nên làm cho nàng khó xử.”Trịnh Tuyết Dương tận tình khuyên bảo vài câu, vì cô sợ Bùi Nguyên Minh không hiểu chuyện này.Bùi Nguyên Minh cười nói: “Vậy chúng ta hiện tại đi mua quà đi?”” Ăn cơm trước đã!”Trịnh Tuyết Dương mặt lạnh lùng lái xe.Bùi Nguyên Minh khẽ cười, anh cảm nhận được tâm trạng thay đổi thất thường của Trịnh Tuyết Dương, sau một thời gian dài xa cách, tín hiệu này đói với anh thật sự rất tốt.Sáu giờ tối, đối diện trung tâm thương mại Kim Lăng, quán ăn Kim Lăng.Tuy gọi là quán ăn nhưng nơi đây thực sự là một trong những quán ăn nổi tiếng nhất Kim Lăng, nghe nói mỗi ngày nơi này, sắp xếp số để được ngồi ăn, có thể lên tới mấy ngàn.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Và sau mấy tiếng đồng hồ giao tiếp, Bùi Nguyên Minh phải thừa nhận, khí chất của cô tựa như gió xuân tháng ba, khiến người ta không khỏi mê mẩn.Nhưng khi ngửi được mùi chai giấm (ghen tuông) lật úp trong không khí, Bùi Nguyên Minh lúc này mới nghiêm mặt nói: ” Không thể không thừa nhận, Tạ Mộng Dao là có ba phần mỹ lệ.”“Nhưng so ra vẫn kém hơn em.”Nghe đến đây, vẻ lạnh lẽo trên khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Tuyết Dương dịu đi một chút.“Reng reng reng–”Đúng lúc này, điện thoại của Bùi Nguyên Minh đột nhiên rung lên dữ dội.Anh nhấn nút trả lời, rất nhanh đối diện truyền đến giọng Trịnh Khánh Vân mang theo mấy phần ủy khuất.“Anh rể, anh đến Kim Lăng chưa?”“Bữa tiệc sinh nhật của em là tối nay.”“Nếu anh không đến, không tặng quà cho em, em sẽ rất tức giận!”“Đến đến liền.” Bùi Nguyên Minh vội vàng nói, “Tôi và chị cô lập tức liền đi đến.”.Sau khi Bùi Nguyên Minh an ủi Trịnh Khánh Vân xong liền cúp máy.Nghe được sự ân cần của Bùi Nguyên Minh với Trịnh Khánh Vân, vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương trở nên dịu dàng hơn.Tuy rằng cảnh tượng vừa rồi, khiến cho phổi của Trịnh Tuyết Dương gần như muốn nổ tung, nhưng Bùi Nguyên Minh đối xử tốt với hai chị em của bọn họ, trong lòng cô vẫn là nghĩ không ra.“Anh mới từ Cảng Thành tới, cũng không mang quà gì cho Khánh Vân phải không?”” Tiểu nha đầu tổ chức sinh nhật, coi trọng nhất chính là cái này.”“Nếu anh không mang theo bất cứ thứ gì, một hồi những bạn học của nàng, khẳng định sẽ châm chọc nàng.”“Anh là anh rể, từng cho nàng nhiều mặt mũi, không nên làm cho nàng khó xử.”Trịnh Tuyết Dương tận tình khuyên bảo vài câu, vì cô sợ Bùi Nguyên Minh không hiểu chuyện này.Bùi Nguyên Minh cười nói: “Vậy chúng ta hiện tại đi mua quà đi?”” Ăn cơm trước đã!”Trịnh Tuyết Dương mặt lạnh lùng lái xe.Bùi Nguyên Minh khẽ cười, anh cảm nhận được tâm trạng thay đổi thất thường của Trịnh Tuyết Dương, sau một thời gian dài xa cách, tín hiệu này đói với anh thật sự rất tốt.Sáu giờ tối, đối diện trung tâm thương mại Kim Lăng, quán ăn Kim Lăng.Tuy gọi là quán ăn nhưng nơi đây thực sự là một trong những quán ăn nổi tiếng nhất Kim Lăng, nghe nói mỗi ngày nơi này, sắp xếp số để được ngồi ăn, có thể lên tới mấy ngàn.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Và sau mấy tiếng đồng hồ giao tiếp, Bùi Nguyên Minh phải thừa nhận, khí chất của cô tựa như gió xuân tháng ba, khiến người ta không khỏi mê mẩn.Nhưng khi ngửi được mùi chai giấm (ghen tuông) lật úp trong không khí, Bùi Nguyên Minh lúc này mới nghiêm mặt nói: ” Không thể không thừa nhận, Tạ Mộng Dao là có ba phần mỹ lệ.”“Nhưng so ra vẫn kém hơn em.”Nghe đến đây, vẻ lạnh lẽo trên khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Tuyết Dương dịu đi một chút.“Reng reng reng–”Đúng lúc này, điện thoại của Bùi Nguyên Minh đột nhiên rung lên dữ dội.Anh nhấn nút trả lời, rất nhanh đối diện truyền đến giọng Trịnh Khánh Vân mang theo mấy phần ủy khuất.“Anh rể, anh đến Kim Lăng chưa?”“Bữa tiệc sinh nhật của em là tối nay.”“Nếu anh không đến, không tặng quà cho em, em sẽ rất tức giận!”“Đến đến liền.” Bùi Nguyên Minh vội vàng nói, “Tôi và chị cô lập tức liền đi đến.”.Sau khi Bùi Nguyên Minh an ủi Trịnh Khánh Vân xong liền cúp máy.Nghe được sự ân cần của Bùi Nguyên Minh với Trịnh Khánh Vân, vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương trở nên dịu dàng hơn.Tuy rằng cảnh tượng vừa rồi, khiến cho phổi của Trịnh Tuyết Dương gần như muốn nổ tung, nhưng Bùi Nguyên Minh đối xử tốt với hai chị em của bọn họ, trong lòng cô vẫn là nghĩ không ra.“Anh mới từ Cảng Thành tới, cũng không mang quà gì cho Khánh Vân phải không?”” Tiểu nha đầu tổ chức sinh nhật, coi trọng nhất chính là cái này.”“Nếu anh không mang theo bất cứ thứ gì, một hồi những bạn học của nàng, khẳng định sẽ châm chọc nàng.”“Anh là anh rể, từng cho nàng nhiều mặt mũi, không nên làm cho nàng khó xử.”Trịnh Tuyết Dương tận tình khuyên bảo vài câu, vì cô sợ Bùi Nguyên Minh không hiểu chuyện này.Bùi Nguyên Minh cười nói: “Vậy chúng ta hiện tại đi mua quà đi?”” Ăn cơm trước đã!”Trịnh Tuyết Dương mặt lạnh lùng lái xe.Bùi Nguyên Minh khẽ cười, anh cảm nhận được tâm trạng thay đổi thất thường của Trịnh Tuyết Dương, sau một thời gian dài xa cách, tín hiệu này đói với anh thật sự rất tốt.Sáu giờ tối, đối diện trung tâm thương mại Kim Lăng, quán ăn Kim Lăng.Tuy gọi là quán ăn nhưng nơi đây thực sự là một trong những quán ăn nổi tiếng nhất Kim Lăng, nghe nói mỗi ngày nơi này, sắp xếp số để được ngồi ăn, có thể lên tới mấy ngàn.

Chương 4191