Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…

Chương 4222

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…  “Không biết chúng ta đây là đại gia tộc sao? Một điểm phép tắc đều không có!”Đúng lúc này, Thanh Linh và Trịnh Tuấn cùng nhau bước ra.Tuy nhiên, so với sự chật vật của Thanh Linh khi ở Vũ Thành, thì giờ xuân phong đắc ý gấp bấy nhiêu lần.Nhưng đây cũng là chuyện bình thường, sau khi Trịnh Tuyết Dương đến Kim Lăng, cô liền đem bà ta dàn xếp ổn thỏa.Đồng thời, còn đem Trịnh Tuấn cũng từ Lĩnh Nam gọi tới.Mấy ngày nay, hai vợ chồng đều ở trong giới thượng lưu ở Kim Lăng, có thể nói là vui vẻ sung sướng.Thậm chí tại không ít trường hợp, bọn hắn đều thổi mình là tiếng nói quyết định phòng thứ chín của Chân gia Thủ Đô, chỉ bất quá vì muốn hưởng phúc, mới để cho Trịnh Tuyết Dương thượng vị.Những người không biết, đều bị lời thề son sắt của Thanh Linh thuyết phục.Cùng với Trịnh Tuyết Dương, xác thực là phòng đầu thứ chín của Chân gia Thủ Đô, cho nên không ai nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của Thanh Linh .Vì vậy, Thanh Linh và Trịnh Tuấn đã có một cuộc sống tốt đẹp ở Kim Lăng.Thậm chí còn có mấy phần cao cao tại thượng, dáng vẻ người thượng đẳng.Ngay cả Trịnh Tuấn, cũng đã quên mất mình từng chật vật ở trước mặt Bùi Nguyên Minh.Đúng lúc này, nhìn thấy Thanh Linh cùng Trịnh Tuấn xuất hiện, Lý Vinh Sơn lập tức liền một mặt ủy khuất, chỉ vào Bùi Nguyên Minh tố cáo.“Mẹ, không phải con muốn cãi nhau, mà là Bùi Nguyên Minh tên con rể cửa này, dám chất vấn bức tranh thư pháp, con chuẩn bị cho cha mẹ là tranh giả!”“Đây không phải là đang vu khống thanh danh của con sao !?”“Con coi hai vị lão nhân gia xem như chí thân để hiếu thuận!”“Sao hắn ta có thể vu khống con, bằng cách nói những điều như vậy !?”Nói đến đây, Lý Vinh Sơn trên mặt lộ ra vẻ ủy khuất.Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Vì nó, vốn chính là giả!”Thanh Linh nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, con ngươi trong tiềm thức co rút lại.Sau đó, bà ta một mặt ghét bỏ, đi đến ghế bành chính giữa đại sảnh ngồi xuống, rồi chỉ vào Lý Vinh Sơn: “Con ngoan, con hãy mang bức tranh tới đây.”” Ta và ngươi cha thật tốt đánh giá một chút.”

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…  “Không biết chúng ta đây là đại gia tộc sao? Một điểm phép tắc đều không có!”Đúng lúc này, Thanh Linh và Trịnh Tuấn cùng nhau bước ra.Tuy nhiên, so với sự chật vật của Thanh Linh khi ở Vũ Thành, thì giờ xuân phong đắc ý gấp bấy nhiêu lần.Nhưng đây cũng là chuyện bình thường, sau khi Trịnh Tuyết Dương đến Kim Lăng, cô liền đem bà ta dàn xếp ổn thỏa.Đồng thời, còn đem Trịnh Tuấn cũng từ Lĩnh Nam gọi tới.Mấy ngày nay, hai vợ chồng đều ở trong giới thượng lưu ở Kim Lăng, có thể nói là vui vẻ sung sướng.Thậm chí tại không ít trường hợp, bọn hắn đều thổi mình là tiếng nói quyết định phòng thứ chín của Chân gia Thủ Đô, chỉ bất quá vì muốn hưởng phúc, mới để cho Trịnh Tuyết Dương thượng vị.Những người không biết, đều bị lời thề son sắt của Thanh Linh thuyết phục.Cùng với Trịnh Tuyết Dương, xác thực là phòng đầu thứ chín của Chân gia Thủ Đô, cho nên không ai nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của Thanh Linh .Vì vậy, Thanh Linh và Trịnh Tuấn đã có một cuộc sống tốt đẹp ở Kim Lăng.Thậm chí còn có mấy phần cao cao tại thượng, dáng vẻ người thượng đẳng.Ngay cả Trịnh Tuấn, cũng đã quên mất mình từng chật vật ở trước mặt Bùi Nguyên Minh.Đúng lúc này, nhìn thấy Thanh Linh cùng Trịnh Tuấn xuất hiện, Lý Vinh Sơn lập tức liền một mặt ủy khuất, chỉ vào Bùi Nguyên Minh tố cáo.“Mẹ, không phải con muốn cãi nhau, mà là Bùi Nguyên Minh tên con rể cửa này, dám chất vấn bức tranh thư pháp, con chuẩn bị cho cha mẹ là tranh giả!”“Đây không phải là đang vu khống thanh danh của con sao !?”“Con coi hai vị lão nhân gia xem như chí thân để hiếu thuận!”“Sao hắn ta có thể vu khống con, bằng cách nói những điều như vậy !?”Nói đến đây, Lý Vinh Sơn trên mặt lộ ra vẻ ủy khuất.Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Vì nó, vốn chính là giả!”Thanh Linh nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, con ngươi trong tiềm thức co rút lại.Sau đó, bà ta một mặt ghét bỏ, đi đến ghế bành chính giữa đại sảnh ngồi xuống, rồi chỉ vào Lý Vinh Sơn: “Con ngoan, con hãy mang bức tranh tới đây.”” Ta và ngươi cha thật tốt đánh giá một chút.”

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…  “Không biết chúng ta đây là đại gia tộc sao? Một điểm phép tắc đều không có!”Đúng lúc này, Thanh Linh và Trịnh Tuấn cùng nhau bước ra.Tuy nhiên, so với sự chật vật của Thanh Linh khi ở Vũ Thành, thì giờ xuân phong đắc ý gấp bấy nhiêu lần.Nhưng đây cũng là chuyện bình thường, sau khi Trịnh Tuyết Dương đến Kim Lăng, cô liền đem bà ta dàn xếp ổn thỏa.Đồng thời, còn đem Trịnh Tuấn cũng từ Lĩnh Nam gọi tới.Mấy ngày nay, hai vợ chồng đều ở trong giới thượng lưu ở Kim Lăng, có thể nói là vui vẻ sung sướng.Thậm chí tại không ít trường hợp, bọn hắn đều thổi mình là tiếng nói quyết định phòng thứ chín của Chân gia Thủ Đô, chỉ bất quá vì muốn hưởng phúc, mới để cho Trịnh Tuyết Dương thượng vị.Những người không biết, đều bị lời thề son sắt của Thanh Linh thuyết phục.Cùng với Trịnh Tuyết Dương, xác thực là phòng đầu thứ chín của Chân gia Thủ Đô, cho nên không ai nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của Thanh Linh .Vì vậy, Thanh Linh và Trịnh Tuấn đã có một cuộc sống tốt đẹp ở Kim Lăng.Thậm chí còn có mấy phần cao cao tại thượng, dáng vẻ người thượng đẳng.Ngay cả Trịnh Tuấn, cũng đã quên mất mình từng chật vật ở trước mặt Bùi Nguyên Minh.Đúng lúc này, nhìn thấy Thanh Linh cùng Trịnh Tuấn xuất hiện, Lý Vinh Sơn lập tức liền một mặt ủy khuất, chỉ vào Bùi Nguyên Minh tố cáo.“Mẹ, không phải con muốn cãi nhau, mà là Bùi Nguyên Minh tên con rể cửa này, dám chất vấn bức tranh thư pháp, con chuẩn bị cho cha mẹ là tranh giả!”“Đây không phải là đang vu khống thanh danh của con sao !?”“Con coi hai vị lão nhân gia xem như chí thân để hiếu thuận!”“Sao hắn ta có thể vu khống con, bằng cách nói những điều như vậy !?”Nói đến đây, Lý Vinh Sơn trên mặt lộ ra vẻ ủy khuất.Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Vì nó, vốn chính là giả!”Thanh Linh nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, con ngươi trong tiềm thức co rút lại.Sau đó, bà ta một mặt ghét bỏ, đi đến ghế bành chính giữa đại sảnh ngồi xuống, rồi chỉ vào Lý Vinh Sơn: “Con ngoan, con hãy mang bức tranh tới đây.”” Ta và ngươi cha thật tốt đánh giá một chút.”

Chương 4222