Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 4252
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Nghiêm Dao cúi đầu khom lưng.” Tài vụ cùng pháp vụ đâu? Đừng để Bùi Thiếu đợi lâu!”Ngay sau đó, một cô gái trẻ rất thời trang bước nhanh vào, uốn éo mông đưa cho Nghiêm Dao một tập hồ sơ.“Bùi Thiếu, đây là tấm chi phiếu 200 triệu, chúng ta nợ tiền công ty Trịnh gia, xin trả lại một lần!”“Ngoài ra, đây là hợp đồng của chúng tôi với Trịnh gia trong năm năm tới.”“Xin mời ngài nhìn qua một chút.”Đang nói chuyện, Nghiêm Dao cung kính mở ra tập hồ sơ trong tay, đặt trước mặt Bùi Nguyên Minh.Bùi Nguyên Minh nhấp một ngụm trà, lạnh lùng nói: “Ngươi nói đây là có ý gì?”Nghiêm Dao cúi đầu khom lưng nói: “Tiền nợ là chúng tôi không đúng, nên hôm nay đã làm phiền Bùi Thiếu ngài, tự mình đi tới đây một chuyến.”“Vì vậy, Tân Soái Thương Hội của chúng tôi, muốn thật tốt đền bù một chút!”“Lần này, ngài không cần phải lo lắng!”“Chúng tôi không những không nợ nữa, mà còn trả trước 300 triệu!”“Đây là tiền tài trợ cho năm đầu tiên hợp tác!”“Hi vọng Bùi Thiếu ngài cho chúng tôi một cơ hội.”“Nói cho cùng, thuốc men và trang thiết bị của tập đoàn Trịnh gia, là thứ cần thiết với chúng tôi.”“Tại Kim Lăng, chỉ có Trịnh gia là muốn hợp tác với chúng tôi.”Đang khi nói chuyện, Nghiêm Dao lấy ra một tấm ngân phiếu khác đặt trước mặt Bùi Nguyên Minh, trên đó có ba trăm triệu.Bùi Nguyên Minh híp mắt nhìn Nghiêm Dao, tuy rằng tên này nhất định không phải là người tốt gì, nhưng anh cũng không có cái gì phải sợ.Rốt cuộc, nếu Nghiêm Dao dám làm con thiêu thân một lần nữa, anh một chân đem hắn giẫm chết là được.” Có thể được, ta sẽ đem chi phiếu và hợp đồng mang về.”Bùi Nguyên Minh đặt tách trà xuống.“Nhưng cuối cùng, có hợp tác với các ngươi hay không, còn tùy thuộc vào ý của vợ ta.”“Đã hiểu, đã hiểu!”Nghiêm Dao xem động tác của Bùi Nguyên Minh, nụ cười càng rạng rỡ.“Chị dâu phải có tiếng nói cuối cùng!”“Chị dâu nói cái gì, chính là làm như vậy!”Trong lúc nói chuyện, do dự một lúc, Nghiêm Dao lại lấy ra một hộp quà khác, cung kính đặt trước mặt Bùi Nguyên Minh, nói: “Bùi Thiếu, đây là một chút tâm ý của tôi!”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Nghiêm Dao cúi đầu khom lưng.” Tài vụ cùng pháp vụ đâu? Đừng để Bùi Thiếu đợi lâu!”Ngay sau đó, một cô gái trẻ rất thời trang bước nhanh vào, uốn éo mông đưa cho Nghiêm Dao một tập hồ sơ.“Bùi Thiếu, đây là tấm chi phiếu 200 triệu, chúng ta nợ tiền công ty Trịnh gia, xin trả lại một lần!”“Ngoài ra, đây là hợp đồng của chúng tôi với Trịnh gia trong năm năm tới.”“Xin mời ngài nhìn qua một chút.”Đang nói chuyện, Nghiêm Dao cung kính mở ra tập hồ sơ trong tay, đặt trước mặt Bùi Nguyên Minh.Bùi Nguyên Minh nhấp một ngụm trà, lạnh lùng nói: “Ngươi nói đây là có ý gì?”Nghiêm Dao cúi đầu khom lưng nói: “Tiền nợ là chúng tôi không đúng, nên hôm nay đã làm phiền Bùi Thiếu ngài, tự mình đi tới đây một chuyến.”“Vì vậy, Tân Soái Thương Hội của chúng tôi, muốn thật tốt đền bù một chút!”“Lần này, ngài không cần phải lo lắng!”“Chúng tôi không những không nợ nữa, mà còn trả trước 300 triệu!”“Đây là tiền tài trợ cho năm đầu tiên hợp tác!”“Hi vọng Bùi Thiếu ngài cho chúng tôi một cơ hội.”“Nói cho cùng, thuốc men và trang thiết bị của tập đoàn Trịnh gia, là thứ cần thiết với chúng tôi.”“Tại Kim Lăng, chỉ có Trịnh gia là muốn hợp tác với chúng tôi.”Đang khi nói chuyện, Nghiêm Dao lấy ra một tấm ngân phiếu khác đặt trước mặt Bùi Nguyên Minh, trên đó có ba trăm triệu.Bùi Nguyên Minh híp mắt nhìn Nghiêm Dao, tuy rằng tên này nhất định không phải là người tốt gì, nhưng anh cũng không có cái gì phải sợ.Rốt cuộc, nếu Nghiêm Dao dám làm con thiêu thân một lần nữa, anh một chân đem hắn giẫm chết là được.” Có thể được, ta sẽ đem chi phiếu và hợp đồng mang về.”Bùi Nguyên Minh đặt tách trà xuống.“Nhưng cuối cùng, có hợp tác với các ngươi hay không, còn tùy thuộc vào ý của vợ ta.”“Đã hiểu, đã hiểu!”Nghiêm Dao xem động tác của Bùi Nguyên Minh, nụ cười càng rạng rỡ.“Chị dâu phải có tiếng nói cuối cùng!”“Chị dâu nói cái gì, chính là làm như vậy!”Trong lúc nói chuyện, do dự một lúc, Nghiêm Dao lại lấy ra một hộp quà khác, cung kính đặt trước mặt Bùi Nguyên Minh, nói: “Bùi Thiếu, đây là một chút tâm ý của tôi!”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Nghiêm Dao cúi đầu khom lưng.” Tài vụ cùng pháp vụ đâu? Đừng để Bùi Thiếu đợi lâu!”Ngay sau đó, một cô gái trẻ rất thời trang bước nhanh vào, uốn éo mông đưa cho Nghiêm Dao một tập hồ sơ.“Bùi Thiếu, đây là tấm chi phiếu 200 triệu, chúng ta nợ tiền công ty Trịnh gia, xin trả lại một lần!”“Ngoài ra, đây là hợp đồng của chúng tôi với Trịnh gia trong năm năm tới.”“Xin mời ngài nhìn qua một chút.”Đang nói chuyện, Nghiêm Dao cung kính mở ra tập hồ sơ trong tay, đặt trước mặt Bùi Nguyên Minh.Bùi Nguyên Minh nhấp một ngụm trà, lạnh lùng nói: “Ngươi nói đây là có ý gì?”Nghiêm Dao cúi đầu khom lưng nói: “Tiền nợ là chúng tôi không đúng, nên hôm nay đã làm phiền Bùi Thiếu ngài, tự mình đi tới đây một chuyến.”“Vì vậy, Tân Soái Thương Hội của chúng tôi, muốn thật tốt đền bù một chút!”“Lần này, ngài không cần phải lo lắng!”“Chúng tôi không những không nợ nữa, mà còn trả trước 300 triệu!”“Đây là tiền tài trợ cho năm đầu tiên hợp tác!”“Hi vọng Bùi Thiếu ngài cho chúng tôi một cơ hội.”“Nói cho cùng, thuốc men và trang thiết bị của tập đoàn Trịnh gia, là thứ cần thiết với chúng tôi.”“Tại Kim Lăng, chỉ có Trịnh gia là muốn hợp tác với chúng tôi.”Đang khi nói chuyện, Nghiêm Dao lấy ra một tấm ngân phiếu khác đặt trước mặt Bùi Nguyên Minh, trên đó có ba trăm triệu.Bùi Nguyên Minh híp mắt nhìn Nghiêm Dao, tuy rằng tên này nhất định không phải là người tốt gì, nhưng anh cũng không có cái gì phải sợ.Rốt cuộc, nếu Nghiêm Dao dám làm con thiêu thân một lần nữa, anh một chân đem hắn giẫm chết là được.” Có thể được, ta sẽ đem chi phiếu và hợp đồng mang về.”Bùi Nguyên Minh đặt tách trà xuống.“Nhưng cuối cùng, có hợp tác với các ngươi hay không, còn tùy thuộc vào ý của vợ ta.”“Đã hiểu, đã hiểu!”Nghiêm Dao xem động tác của Bùi Nguyên Minh, nụ cười càng rạng rỡ.“Chị dâu phải có tiếng nói cuối cùng!”“Chị dâu nói cái gì, chính là làm như vậy!”Trong lúc nói chuyện, do dự một lúc, Nghiêm Dao lại lấy ra một hộp quà khác, cung kính đặt trước mặt Bùi Nguyên Minh, nói: “Bùi Thiếu, đây là một chút tâm ý của tôi!”