Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 4313
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Vài tên tay chân của Tư bản Trường Thành lúc này, cũng cúi đầu khom lưng, trên mặt đều là tất cung tất kính cùng e ngại.Bùi Nguyên Minh phất phất tay, lạnh lùng nói: “Xéo đi.”Kiểu nói như vậy, chẳng khác nào Cao Minh Viễn là con ngựa của anh.Cảnh tượng này, khiến tất cả mọi người Lý gia không thể tiếp nhận, tất cả đều xuất thần, tinh thần hoảng hốt.Trịnh Tuyết Dương vẻ mặt tự nhiên.“Bùi Thiếu, hôm khác xin mời mọi người đi ăn cơm, cáo từ!”Trong lúc nói chuyện, Cao Minh Viễn tất cung tất kính rời đi, sau đó còn để người, đưa mấy bình Mao Đài đem lên.Cử chỉ cung kính này, khiến cả khán phòng lặng đi.Cha mẹ Lý gia mỗi người đều sắc mặt tối sầm, thân hình nóng ran.Vừa mới từ trong lời nói, Bùi Nguyên Minh là đồ phế vật, còn định dùng chuyển gạch công trường để sỉ nhục anh.Nhưng không ngờ, Bùi Nguyên Minh lại trở thành Bùi Thiếu ở tư bản Trường Thành trong nháy mắt.Cao Minh Viễn kính cẩn rót trà, còn đau hơn bị tát vào mặt.Lý Vinh Sơn càng là trong lòng uất ức quá sức chịu đựng.Hôm nay, hắn ta chuẩn bị một cục diện này, chính là muốn để Bùi Nguyên Minh mất hết mặt mũi, nâng cao địa vị của mình trong lòng Trịnh Tuyết Dương.Nhưng là nghĩ không ra, cuối cùng xấu mặt thế mà là chính mình.Điều này, còn khó chịu, đáng xấu hổ hơn lần trước, để xảy ra sự cố thư pháp và tranh.Bởi vì lần này, đã tự làm mình ngốc nghếch trước mặt người thân.Với sự biến mất của Cao Minh Viễn và những người khác, cả căn phòng yên lặng, bầu không khí trở nên vô cùng xấu hổ.Còn mẹ con Lý gia ăn cơm ngượng ngùng, có chút khó chịu.Nhưng Trịnh Tuyết Dương rất ít khi có hứng thú ăn, nên chỉ ăn mấy miếng.Chỉ là nàng tính cách thiện lương, không quay đầu lại chế nhạo Lý gia.“Bùi Nguyên Minh, ngươi đến cùng lừa Cao Minh Viễn như thế nào !?”Trương Lệ Na giờ phút này không kìm lòng được.Làm sao cô có thể trơ mắt nhìn chồng mình mất mặt xấu hổ?
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Vài tên tay chân của Tư bản Trường Thành lúc này, cũng cúi đầu khom lưng, trên mặt đều là tất cung tất kính cùng e ngại.Bùi Nguyên Minh phất phất tay, lạnh lùng nói: “Xéo đi.”Kiểu nói như vậy, chẳng khác nào Cao Minh Viễn là con ngựa của anh.Cảnh tượng này, khiến tất cả mọi người Lý gia không thể tiếp nhận, tất cả đều xuất thần, tinh thần hoảng hốt.Trịnh Tuyết Dương vẻ mặt tự nhiên.“Bùi Thiếu, hôm khác xin mời mọi người đi ăn cơm, cáo từ!”Trong lúc nói chuyện, Cao Minh Viễn tất cung tất kính rời đi, sau đó còn để người, đưa mấy bình Mao Đài đem lên.Cử chỉ cung kính này, khiến cả khán phòng lặng đi.Cha mẹ Lý gia mỗi người đều sắc mặt tối sầm, thân hình nóng ran.Vừa mới từ trong lời nói, Bùi Nguyên Minh là đồ phế vật, còn định dùng chuyển gạch công trường để sỉ nhục anh.Nhưng không ngờ, Bùi Nguyên Minh lại trở thành Bùi Thiếu ở tư bản Trường Thành trong nháy mắt.Cao Minh Viễn kính cẩn rót trà, còn đau hơn bị tát vào mặt.Lý Vinh Sơn càng là trong lòng uất ức quá sức chịu đựng.Hôm nay, hắn ta chuẩn bị một cục diện này, chính là muốn để Bùi Nguyên Minh mất hết mặt mũi, nâng cao địa vị của mình trong lòng Trịnh Tuyết Dương.Nhưng là nghĩ không ra, cuối cùng xấu mặt thế mà là chính mình.Điều này, còn khó chịu, đáng xấu hổ hơn lần trước, để xảy ra sự cố thư pháp và tranh.Bởi vì lần này, đã tự làm mình ngốc nghếch trước mặt người thân.Với sự biến mất của Cao Minh Viễn và những người khác, cả căn phòng yên lặng, bầu không khí trở nên vô cùng xấu hổ.Còn mẹ con Lý gia ăn cơm ngượng ngùng, có chút khó chịu.Nhưng Trịnh Tuyết Dương rất ít khi có hứng thú ăn, nên chỉ ăn mấy miếng.Chỉ là nàng tính cách thiện lương, không quay đầu lại chế nhạo Lý gia.“Bùi Nguyên Minh, ngươi đến cùng lừa Cao Minh Viễn như thế nào !?”Trương Lệ Na giờ phút này không kìm lòng được.Làm sao cô có thể trơ mắt nhìn chồng mình mất mặt xấu hổ?
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Vài tên tay chân của Tư bản Trường Thành lúc này, cũng cúi đầu khom lưng, trên mặt đều là tất cung tất kính cùng e ngại.Bùi Nguyên Minh phất phất tay, lạnh lùng nói: “Xéo đi.”Kiểu nói như vậy, chẳng khác nào Cao Minh Viễn là con ngựa của anh.Cảnh tượng này, khiến tất cả mọi người Lý gia không thể tiếp nhận, tất cả đều xuất thần, tinh thần hoảng hốt.Trịnh Tuyết Dương vẻ mặt tự nhiên.“Bùi Thiếu, hôm khác xin mời mọi người đi ăn cơm, cáo từ!”Trong lúc nói chuyện, Cao Minh Viễn tất cung tất kính rời đi, sau đó còn để người, đưa mấy bình Mao Đài đem lên.Cử chỉ cung kính này, khiến cả khán phòng lặng đi.Cha mẹ Lý gia mỗi người đều sắc mặt tối sầm, thân hình nóng ran.Vừa mới từ trong lời nói, Bùi Nguyên Minh là đồ phế vật, còn định dùng chuyển gạch công trường để sỉ nhục anh.Nhưng không ngờ, Bùi Nguyên Minh lại trở thành Bùi Thiếu ở tư bản Trường Thành trong nháy mắt.Cao Minh Viễn kính cẩn rót trà, còn đau hơn bị tát vào mặt.Lý Vinh Sơn càng là trong lòng uất ức quá sức chịu đựng.Hôm nay, hắn ta chuẩn bị một cục diện này, chính là muốn để Bùi Nguyên Minh mất hết mặt mũi, nâng cao địa vị của mình trong lòng Trịnh Tuyết Dương.Nhưng là nghĩ không ra, cuối cùng xấu mặt thế mà là chính mình.Điều này, còn khó chịu, đáng xấu hổ hơn lần trước, để xảy ra sự cố thư pháp và tranh.Bởi vì lần này, đã tự làm mình ngốc nghếch trước mặt người thân.Với sự biến mất của Cao Minh Viễn và những người khác, cả căn phòng yên lặng, bầu không khí trở nên vô cùng xấu hổ.Còn mẹ con Lý gia ăn cơm ngượng ngùng, có chút khó chịu.Nhưng Trịnh Tuyết Dương rất ít khi có hứng thú ăn, nên chỉ ăn mấy miếng.Chỉ là nàng tính cách thiện lương, không quay đầu lại chế nhạo Lý gia.“Bùi Nguyên Minh, ngươi đến cùng lừa Cao Minh Viễn như thế nào !?”Trương Lệ Na giờ phút này không kìm lòng được.Làm sao cô có thể trơ mắt nhìn chồng mình mất mặt xấu hổ?