Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 436 8
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Nói xong trong vòng một phút, anh liền cúp điện thoại, nhẹ giọng nói với mẹ con dì Tôn: “Xong rồi!”“Giả bộ!”“Tiếp tục giả bộ!”“Một tên con rể cửa, còn giả bộ giá trị của mình như là người đứng đầu Kim Lăng!”Dì Tôn tỏ vẻ khinh thường, hoàn toàn không tin.” Ngươi cú điện thoại này, không phải gọi cho dịch vụ phục vụ khách hàng, thì chính là gọi cho dịch vụ khách hàng di động, đúng không?”“Vẫn giả bộ giống như đúng rồi!”” Ôi ôi ôi, còn thân còn thích? Quả thực là chó má!”“Những ngày này, những người giàu có, không có phẩm chất và không có đạo đức!”“Đi, con gái, chúng ta hãy đi khỏi đây, chúng ta không cầu xin những người bất lương này!”Trong khi nói chuyện, dì Tôn đã đóng gói ấm trà tử sa đem đi, sau đó liền phải kêu nữ nhi rời khỏi.“Tối nay, ta sẽ đến gặp bà con thân thích, để vạch trần bộ mặt xấu xí của họ…”“Reng reng–”Đúng lúc này, điện thoại của Tôn Tiểu Hồng rung lên dữ dội.Nàng vô ý thức nhìn thoáng qua, kinh ngạc nói: “Mẹ, Hình gia Văn Ngoạn gọi cho con …”“Hả? Cái gì? Nghe nhanh lên!”Nghe những gì con gái nói, dì Tôn có vẻ mặt phấn khích và yêu cầu con gái kết nối với điện thoại.Tôn Tiểu Hồng run run kết nối điện thoại, một lúc sau mới lộ ra vẻ kinh ngạc.Dì Tôn vội vàng hỏi: “Con gái, điện thoại nói cái gì?”Thanh Linh cùng Trịnh Quân cũng kỳ quái nhìn Bùi Nguyên Minh, sau đó đi tới, muốn biết chuyện gì xảy ra.“Mẹ, vừa rồi là trưởng phòng nhân sự Văn Ngoạn gọi cho con.”“Người quản lý nhân sự nói rằng, cô ấy đã xem sơ yếu lý lịch mà con gửi, và cô ấy nghĩ rằng con rất ưu tú.”“Cô ấy yêu cầu con báo cáo với Hình gia Văn Ngoạn vào ngày mai!”“Cô ấy còn nói, tiền lương của ba tháng đầu tiên thực tập là 10 triệu, sau khi chuyển qua làm chính thức, sẽ đưa ra mức lương cơ bản 30 triệu, tiền hoa hồng và thành tích cuối năm, sẽ được tính riêng!”Nói xong, Tôn Tiểu Hồng lộ vẻ đắc thắng.Rốt cuộc, Hình gia Văn Ngoạn đã cho cô quá nhiều mặt mũi, và thực sự đã cho cô một cái giá cao như vậy.Theo mức lương này, lương một tỷ một năm, chẳng phải đơn giản như uống nước sao?Dì Tôn cảm thấy có chút khó tin: “Con gái, thật sự là số điện thoại Hình gia Văn Ngoạn, con biết không nhầm, đúng không?”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Nói xong trong vòng một phút, anh liền cúp điện thoại, nhẹ giọng nói với mẹ con dì Tôn: “Xong rồi!”“Giả bộ!”“Tiếp tục giả bộ!”“Một tên con rể cửa, còn giả bộ giá trị của mình như là người đứng đầu Kim Lăng!”Dì Tôn tỏ vẻ khinh thường, hoàn toàn không tin.” Ngươi cú điện thoại này, không phải gọi cho dịch vụ phục vụ khách hàng, thì chính là gọi cho dịch vụ khách hàng di động, đúng không?”“Vẫn giả bộ giống như đúng rồi!”” Ôi ôi ôi, còn thân còn thích? Quả thực là chó má!”“Những ngày này, những người giàu có, không có phẩm chất và không có đạo đức!”“Đi, con gái, chúng ta hãy đi khỏi đây, chúng ta không cầu xin những người bất lương này!”Trong khi nói chuyện, dì Tôn đã đóng gói ấm trà tử sa đem đi, sau đó liền phải kêu nữ nhi rời khỏi.“Tối nay, ta sẽ đến gặp bà con thân thích, để vạch trần bộ mặt xấu xí của họ…”“Reng reng–”Đúng lúc này, điện thoại của Tôn Tiểu Hồng rung lên dữ dội.Nàng vô ý thức nhìn thoáng qua, kinh ngạc nói: “Mẹ, Hình gia Văn Ngoạn gọi cho con …”“Hả? Cái gì? Nghe nhanh lên!”Nghe những gì con gái nói, dì Tôn có vẻ mặt phấn khích và yêu cầu con gái kết nối với điện thoại.Tôn Tiểu Hồng run run kết nối điện thoại, một lúc sau mới lộ ra vẻ kinh ngạc.Dì Tôn vội vàng hỏi: “Con gái, điện thoại nói cái gì?”Thanh Linh cùng Trịnh Quân cũng kỳ quái nhìn Bùi Nguyên Minh, sau đó đi tới, muốn biết chuyện gì xảy ra.“Mẹ, vừa rồi là trưởng phòng nhân sự Văn Ngoạn gọi cho con.”“Người quản lý nhân sự nói rằng, cô ấy đã xem sơ yếu lý lịch mà con gửi, và cô ấy nghĩ rằng con rất ưu tú.”“Cô ấy yêu cầu con báo cáo với Hình gia Văn Ngoạn vào ngày mai!”“Cô ấy còn nói, tiền lương của ba tháng đầu tiên thực tập là 10 triệu, sau khi chuyển qua làm chính thức, sẽ đưa ra mức lương cơ bản 30 triệu, tiền hoa hồng và thành tích cuối năm, sẽ được tính riêng!”Nói xong, Tôn Tiểu Hồng lộ vẻ đắc thắng.Rốt cuộc, Hình gia Văn Ngoạn đã cho cô quá nhiều mặt mũi, và thực sự đã cho cô một cái giá cao như vậy.Theo mức lương này, lương một tỷ một năm, chẳng phải đơn giản như uống nước sao?Dì Tôn cảm thấy có chút khó tin: “Con gái, thật sự là số điện thoại Hình gia Văn Ngoạn, con biết không nhầm, đúng không?”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Nói xong trong vòng một phút, anh liền cúp điện thoại, nhẹ giọng nói với mẹ con dì Tôn: “Xong rồi!”“Giả bộ!”“Tiếp tục giả bộ!”“Một tên con rể cửa, còn giả bộ giá trị của mình như là người đứng đầu Kim Lăng!”Dì Tôn tỏ vẻ khinh thường, hoàn toàn không tin.” Ngươi cú điện thoại này, không phải gọi cho dịch vụ phục vụ khách hàng, thì chính là gọi cho dịch vụ khách hàng di động, đúng không?”“Vẫn giả bộ giống như đúng rồi!”” Ôi ôi ôi, còn thân còn thích? Quả thực là chó má!”“Những ngày này, những người giàu có, không có phẩm chất và không có đạo đức!”“Đi, con gái, chúng ta hãy đi khỏi đây, chúng ta không cầu xin những người bất lương này!”Trong khi nói chuyện, dì Tôn đã đóng gói ấm trà tử sa đem đi, sau đó liền phải kêu nữ nhi rời khỏi.“Tối nay, ta sẽ đến gặp bà con thân thích, để vạch trần bộ mặt xấu xí của họ…”“Reng reng–”Đúng lúc này, điện thoại của Tôn Tiểu Hồng rung lên dữ dội.Nàng vô ý thức nhìn thoáng qua, kinh ngạc nói: “Mẹ, Hình gia Văn Ngoạn gọi cho con …”“Hả? Cái gì? Nghe nhanh lên!”Nghe những gì con gái nói, dì Tôn có vẻ mặt phấn khích và yêu cầu con gái kết nối với điện thoại.Tôn Tiểu Hồng run run kết nối điện thoại, một lúc sau mới lộ ra vẻ kinh ngạc.Dì Tôn vội vàng hỏi: “Con gái, điện thoại nói cái gì?”Thanh Linh cùng Trịnh Quân cũng kỳ quái nhìn Bùi Nguyên Minh, sau đó đi tới, muốn biết chuyện gì xảy ra.“Mẹ, vừa rồi là trưởng phòng nhân sự Văn Ngoạn gọi cho con.”“Người quản lý nhân sự nói rằng, cô ấy đã xem sơ yếu lý lịch mà con gửi, và cô ấy nghĩ rằng con rất ưu tú.”“Cô ấy yêu cầu con báo cáo với Hình gia Văn Ngoạn vào ngày mai!”“Cô ấy còn nói, tiền lương của ba tháng đầu tiên thực tập là 10 triệu, sau khi chuyển qua làm chính thức, sẽ đưa ra mức lương cơ bản 30 triệu, tiền hoa hồng và thành tích cuối năm, sẽ được tính riêng!”Nói xong, Tôn Tiểu Hồng lộ vẻ đắc thắng.Rốt cuộc, Hình gia Văn Ngoạn đã cho cô quá nhiều mặt mũi, và thực sự đã cho cô một cái giá cao như vậy.Theo mức lương này, lương một tỷ một năm, chẳng phải đơn giản như uống nước sao?Dì Tôn cảm thấy có chút khó tin: “Con gái, thật sự là số điện thoại Hình gia Văn Ngoạn, con biết không nhầm, đúng không?”