Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…

Chương 437 5

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Bùi Nguyên Minh cất bước, vừa vặn tránh được tay Tôn Tiểu Hồng.Không phải anh sợ cô ấy, mà là ghê tởm.Và anh thực sự không thèm quan tâm đến loại người không ra người này.Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh dám né tránh, Tôn Tiểu Hồng cảm thấy tôn nghiêm của mình bị sỉ nhục.Lúc này, cô chỉ vào quầy lễ tân và nhân viên bảo vệ, gào to: “Hai người các ngươi đang làm gì vậy?”“Công ty chúng ta, hàng tháng trả tiền cho các ngươi, là để các ngươi xem trò vui sao?”” Nhanh lên, đem người không có phận sự ném ra bên ngoài!”“Bằng không một hồi, ta cùng Vũ quản lý nói mấy câu, các ngươi sẽ chịu không nổi!”Lễ tân và bảo vệ tròn mắt nhìn nhau.Đó cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy, một người đến báo cáo thử việc, lại kiêu ngạo như vậy.Chẳng lẽ, tiểu cô nương này, thật sự là thân nhân của Hình gia ẩn thế?Nhưng vấn đề là, người thân của Hình gia ẩn thế, trên cơ bản đều là người trên người, bọn họ cũng chưa từng thấy chuyện như thế này bao giờ.Mặc dù hai mẹ con, trông tướng mạo coi như xinh đẹp, nhưng vấn đề là, loại đàn bà khí chất đanh đá cùng chanh chua của hai con chuột chù này, không thể che giấu được!Bùi Nguyên Minh cũng không thèm liếc nhìn hai mẹ con, mà đi đến tiếp tân thản nhiên nói: “Tôi đang tìm Hình Lam.”Mỹ nữ tiếp tân hơi sững sờ: “Vị tiên sinh này, ngươi biết Hình tổng chúng ta sao?”Dì tôn nghe nói như thế, một mặt khịt mũi coi thường: “Giả bộ, tới đây tìm Hình tổng, ngươi cho mình là đại nhân vật sao?”“Ngươi là họ Kim hay họ Tạ !?”“Ngay cả chúng ta, đều không gặp được Hình tiểu thư, ngươi một tên ở rể, nghĩ cái gì thế?”“Ta nghĩ ngươi chỉ muốn tìm cái rắm!”Tôn Tiểu Hồng lúc này cũng giễu cợt: “Đúng vậy, con rể cửa, thật là nực cười.”Nghe được hai mẹ con, mở miệng phế vật, ngậm miệng ở rể, mỹ nữ tiếp tân, tự nhiên cũng thấy chướng mắt với Bùi Nguyên Minh.Nàng trên dưới dò xét Bùi Nguyên Minh, có chút giễu cợt nói: ” Vị tiên sinh này, ngươi có chỗ không biết, Hình tổng không phải muốn gặp liền có thể gặp, ngươi muốn gặp nàng, phải hẹn trước một tháng ”.“Nói cho Hình Lam, tôi là Bùi Nguyên Minh.”Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói.“Tôi sẽ cho cô ấy ba phút, và nếu cô ấy không xuống, tôi sẽ đi.”Lễ tân tỏ vẻ khinh thường nói: “Thưa ngài, chúng tôi ở đây là một công ty lớn, chúng tôi chú ý đến phép lịch sự và văn minh.”

Bùi Nguyên Minh cất bước, vừa vặn tránh được tay Tôn Tiểu Hồng.

Không phải anh sợ cô ấy, mà là ghê tởm.

Và anh thực sự không thèm quan tâm đến loại người không ra người này.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh dám né tránh, Tôn Tiểu Hồng cảm thấy tôn nghiêm của mình bị sỉ nhục.

Lúc này, cô chỉ vào quầy lễ tân và nhân viên bảo vệ, gào to: “Hai người các ngươi đang làm gì vậy?”

“Công ty chúng ta, hàng tháng trả tiền cho các ngươi, là để các ngươi xem trò vui sao?”

” Nhanh lên, đem người không có phận sự ném ra bên ngoài!”

“Bằng không một hồi, ta cùng Vũ quản lý nói mấy câu, các ngươi sẽ chịu không nổi!”

Lễ tân và bảo vệ tròn mắt nhìn nhau.

Đó cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy, một người đến báo cáo thử việc, lại kiêu ngạo như vậy.

Chẳng lẽ, tiểu cô nương này, thật sự là thân nhân của Hình gia ẩn thế?

Nhưng vấn đề là, người thân của Hình gia ẩn thế, trên cơ bản đều là người trên người, bọn họ cũng chưa từng thấy chuyện như thế này bao giờ.

Mặc dù hai mẹ con, trông tướng mạo coi như xinh đẹp, nhưng vấn đề là, loại đàn bà khí chất đanh đá cùng chanh chua của hai con chuột chù này, không thể che giấu được!

Bùi Nguyên Minh cũng không thèm liếc nhìn hai mẹ con, mà đi đến tiếp tân thản nhiên nói: “Tôi đang tìm Hình Lam.”

Mỹ nữ tiếp tân hơi sững sờ: “Vị tiên sinh này, ngươi biết Hình tổng chúng ta sao?”

Dì tôn nghe nói như thế, một mặt khịt mũi coi thường: “Giả bộ, tới đây tìm Hình tổng, ngươi cho mình là đại nhân vật sao?”

“Ngươi là họ Kim hay họ Tạ !?”

“Ngay cả chúng ta, đều không gặp được Hình tiểu thư, ngươi một tên ở rể, nghĩ cái gì thế?”

“Ta nghĩ ngươi chỉ muốn tìm cái rắm!”

Tôn Tiểu Hồng lúc này cũng giễu cợt: “Đúng vậy, con rể cửa, thật là nực cười.”

Nghe được hai mẹ con, mở miệng phế vật, ngậm miệng ở rể, mỹ nữ tiếp tân, tự nhiên cũng thấy chướng mắt với Bùi Nguyên Minh.

Nàng trên dưới dò xét Bùi Nguyên Minh, có chút giễu cợt nói: ” Vị tiên sinh này, ngươi có chỗ không biết, Hình tổng không phải muốn gặp liền có thể gặp, ngươi muốn gặp nàng, phải hẹn trước một tháng ”.

“Nói cho Hình Lam, tôi là Bùi Nguyên Minh.”

Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói.

“Tôi sẽ cho cô ấy ba phút, và nếu cô ấy không xuống, tôi sẽ đi.”

Lễ tân tỏ vẻ khinh thường nói: “Thưa ngài, chúng tôi ở đây là một công ty lớn, chúng tôi chú ý đến phép lịch sự và văn minh.”

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Bùi Nguyên Minh cất bước, vừa vặn tránh được tay Tôn Tiểu Hồng.Không phải anh sợ cô ấy, mà là ghê tởm.Và anh thực sự không thèm quan tâm đến loại người không ra người này.Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh dám né tránh, Tôn Tiểu Hồng cảm thấy tôn nghiêm của mình bị sỉ nhục.Lúc này, cô chỉ vào quầy lễ tân và nhân viên bảo vệ, gào to: “Hai người các ngươi đang làm gì vậy?”“Công ty chúng ta, hàng tháng trả tiền cho các ngươi, là để các ngươi xem trò vui sao?”” Nhanh lên, đem người không có phận sự ném ra bên ngoài!”“Bằng không một hồi, ta cùng Vũ quản lý nói mấy câu, các ngươi sẽ chịu không nổi!”Lễ tân và bảo vệ tròn mắt nhìn nhau.Đó cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy, một người đến báo cáo thử việc, lại kiêu ngạo như vậy.Chẳng lẽ, tiểu cô nương này, thật sự là thân nhân của Hình gia ẩn thế?Nhưng vấn đề là, người thân của Hình gia ẩn thế, trên cơ bản đều là người trên người, bọn họ cũng chưa từng thấy chuyện như thế này bao giờ.Mặc dù hai mẹ con, trông tướng mạo coi như xinh đẹp, nhưng vấn đề là, loại đàn bà khí chất đanh đá cùng chanh chua của hai con chuột chù này, không thể che giấu được!Bùi Nguyên Minh cũng không thèm liếc nhìn hai mẹ con, mà đi đến tiếp tân thản nhiên nói: “Tôi đang tìm Hình Lam.”Mỹ nữ tiếp tân hơi sững sờ: “Vị tiên sinh này, ngươi biết Hình tổng chúng ta sao?”Dì tôn nghe nói như thế, một mặt khịt mũi coi thường: “Giả bộ, tới đây tìm Hình tổng, ngươi cho mình là đại nhân vật sao?”“Ngươi là họ Kim hay họ Tạ !?”“Ngay cả chúng ta, đều không gặp được Hình tiểu thư, ngươi một tên ở rể, nghĩ cái gì thế?”“Ta nghĩ ngươi chỉ muốn tìm cái rắm!”Tôn Tiểu Hồng lúc này cũng giễu cợt: “Đúng vậy, con rể cửa, thật là nực cười.”Nghe được hai mẹ con, mở miệng phế vật, ngậm miệng ở rể, mỹ nữ tiếp tân, tự nhiên cũng thấy chướng mắt với Bùi Nguyên Minh.Nàng trên dưới dò xét Bùi Nguyên Minh, có chút giễu cợt nói: ” Vị tiên sinh này, ngươi có chỗ không biết, Hình tổng không phải muốn gặp liền có thể gặp, ngươi muốn gặp nàng, phải hẹn trước một tháng ”.“Nói cho Hình Lam, tôi là Bùi Nguyên Minh.”Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói.“Tôi sẽ cho cô ấy ba phút, và nếu cô ấy không xuống, tôi sẽ đi.”Lễ tân tỏ vẻ khinh thường nói: “Thưa ngài, chúng tôi ở đây là một công ty lớn, chúng tôi chú ý đến phép lịch sự và văn minh.”

Chương 437 5