Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 437 8
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… “Thật xin lỗi, xét theo quá trình, ngươi không thể tham gia công việc.”“Hy vọng, chúng ta có cơ hội hợp tác trong tương lai.”Đang khi nói chuyện, Vũ quản lý xé hợp đồng tuyển dụng đã chuẩn bị từ lâu, trước mặt dì Tôn và Tôn Tiểu Hồng.Dì Tôn và Tôn Tiểu Hồng đồng thời sửng sờ.Nháy mắt sau đó, hai người đều là mặt xám như tro, cả hai đều xấu hổ và hối hận, muốn đập đầu vào tường.Nếu không phải bọn họ nhiều lần chế nhạo Bùi Nguyên Minh, không phải nhiều lần muốn đánh vào mặt Bùi Nguyên Minh, làm sao có thể rơi vào kết cục như thế này?Nghĩ đến việc, bị mất việc làm với mức lương một tỷ hàng năm, Tôn Tiểu Hồng một chút cũng không gượng dậy nổi, nháy mắt sau đó, hai mắt khẽ đảo liền hôn mê bất tỉnh.“120! Mau gọi 120!”Dì tôn vẻ mặt bối rối, nhưng lại không nỡ tự mình gọi cú điện thoại này vì sợ tốn tiền, thay vào đó, bà ấy hét toáng lên …“Họ Bùi! Chuyện này còn chưa kết thúc!”Đáng tiếc là lúc này, Bùi Nguyên Minh đã bước vào văn phòng Tổng giám đốc, không biết bên dưới đang xảy ra chuyện gì, đương nhiên dù anh có biết, cũng không quan tâm.Trong văn phòng trên tầng cao nhất của đồ cổ Hình gia, những chiếc ghế sofa cổ tinh xảo được đặt khắp nơi, trong đó có nhiều chiếc là gỗ trầm hương.Xung quanh còn có các giá sách, là đồ cổ hoặc đồ sứ, hoặc đồ trang sức bằng ngọc bích và đồ trang sức tinh xảo, mỗi thứ đều rất quý giá.Phía sau chiếc bàn làm việc khổng lồ, vẫn còn sót lại một vài bút tích thực của Đường Dần.Điều này hoàn toàn khác với Lý Vinh Sơn, không biết đã lấy hàng từ đâu.Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh thưởng thức phẩm vị của chính mình, Hình Lam nhẹ nhàng cười: “Bùi Nguyên Minh, anh muốn uống chút gì không?”Bùi Nguyên Minh vừa nghe xong liền quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn Hình Lam.Phải công nhận rằng, người phụ nữ này nhìn trưởng thành và vững vàng hơn rất nhiều, so với khi đang ở nhà.Mặc dù cô ấy, vẫn là một cô gái trẻ đẹp, nhưng vấn đề là cô ấy có tính khí khéo léo hơn, sẽ không thể tùy tiện động thủ động cước.Bùi Nguyên Minh nhìn một hồi, sau đó lắc đầu nói: ” Không cần, để tôi xem qua tình huống của cô một chút.”” Xử lý xong, tôi còn phải đi tìm cửa hàng mặt tiền.”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… “Thật xin lỗi, xét theo quá trình, ngươi không thể tham gia công việc.”“Hy vọng, chúng ta có cơ hội hợp tác trong tương lai.”Đang khi nói chuyện, Vũ quản lý xé hợp đồng tuyển dụng đã chuẩn bị từ lâu, trước mặt dì Tôn và Tôn Tiểu Hồng.Dì Tôn và Tôn Tiểu Hồng đồng thời sửng sờ.Nháy mắt sau đó, hai người đều là mặt xám như tro, cả hai đều xấu hổ và hối hận, muốn đập đầu vào tường.Nếu không phải bọn họ nhiều lần chế nhạo Bùi Nguyên Minh, không phải nhiều lần muốn đánh vào mặt Bùi Nguyên Minh, làm sao có thể rơi vào kết cục như thế này?Nghĩ đến việc, bị mất việc làm với mức lương một tỷ hàng năm, Tôn Tiểu Hồng một chút cũng không gượng dậy nổi, nháy mắt sau đó, hai mắt khẽ đảo liền hôn mê bất tỉnh.“120! Mau gọi 120!”Dì tôn vẻ mặt bối rối, nhưng lại không nỡ tự mình gọi cú điện thoại này vì sợ tốn tiền, thay vào đó, bà ấy hét toáng lên …“Họ Bùi! Chuyện này còn chưa kết thúc!”Đáng tiếc là lúc này, Bùi Nguyên Minh đã bước vào văn phòng Tổng giám đốc, không biết bên dưới đang xảy ra chuyện gì, đương nhiên dù anh có biết, cũng không quan tâm.Trong văn phòng trên tầng cao nhất của đồ cổ Hình gia, những chiếc ghế sofa cổ tinh xảo được đặt khắp nơi, trong đó có nhiều chiếc là gỗ trầm hương.Xung quanh còn có các giá sách, là đồ cổ hoặc đồ sứ, hoặc đồ trang sức bằng ngọc bích và đồ trang sức tinh xảo, mỗi thứ đều rất quý giá.Phía sau chiếc bàn làm việc khổng lồ, vẫn còn sót lại một vài bút tích thực của Đường Dần.Điều này hoàn toàn khác với Lý Vinh Sơn, không biết đã lấy hàng từ đâu.Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh thưởng thức phẩm vị của chính mình, Hình Lam nhẹ nhàng cười: “Bùi Nguyên Minh, anh muốn uống chút gì không?”Bùi Nguyên Minh vừa nghe xong liền quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn Hình Lam.Phải công nhận rằng, người phụ nữ này nhìn trưởng thành và vững vàng hơn rất nhiều, so với khi đang ở nhà.Mặc dù cô ấy, vẫn là một cô gái trẻ đẹp, nhưng vấn đề là cô ấy có tính khí khéo léo hơn, sẽ không thể tùy tiện động thủ động cước.Bùi Nguyên Minh nhìn một hồi, sau đó lắc đầu nói: ” Không cần, để tôi xem qua tình huống của cô một chút.”” Xử lý xong, tôi còn phải đi tìm cửa hàng mặt tiền.”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… “Thật xin lỗi, xét theo quá trình, ngươi không thể tham gia công việc.”“Hy vọng, chúng ta có cơ hội hợp tác trong tương lai.”Đang khi nói chuyện, Vũ quản lý xé hợp đồng tuyển dụng đã chuẩn bị từ lâu, trước mặt dì Tôn và Tôn Tiểu Hồng.Dì Tôn và Tôn Tiểu Hồng đồng thời sửng sờ.Nháy mắt sau đó, hai người đều là mặt xám như tro, cả hai đều xấu hổ và hối hận, muốn đập đầu vào tường.Nếu không phải bọn họ nhiều lần chế nhạo Bùi Nguyên Minh, không phải nhiều lần muốn đánh vào mặt Bùi Nguyên Minh, làm sao có thể rơi vào kết cục như thế này?Nghĩ đến việc, bị mất việc làm với mức lương một tỷ hàng năm, Tôn Tiểu Hồng một chút cũng không gượng dậy nổi, nháy mắt sau đó, hai mắt khẽ đảo liền hôn mê bất tỉnh.“120! Mau gọi 120!”Dì tôn vẻ mặt bối rối, nhưng lại không nỡ tự mình gọi cú điện thoại này vì sợ tốn tiền, thay vào đó, bà ấy hét toáng lên …“Họ Bùi! Chuyện này còn chưa kết thúc!”Đáng tiếc là lúc này, Bùi Nguyên Minh đã bước vào văn phòng Tổng giám đốc, không biết bên dưới đang xảy ra chuyện gì, đương nhiên dù anh có biết, cũng không quan tâm.Trong văn phòng trên tầng cao nhất của đồ cổ Hình gia, những chiếc ghế sofa cổ tinh xảo được đặt khắp nơi, trong đó có nhiều chiếc là gỗ trầm hương.Xung quanh còn có các giá sách, là đồ cổ hoặc đồ sứ, hoặc đồ trang sức bằng ngọc bích và đồ trang sức tinh xảo, mỗi thứ đều rất quý giá.Phía sau chiếc bàn làm việc khổng lồ, vẫn còn sót lại một vài bút tích thực của Đường Dần.Điều này hoàn toàn khác với Lý Vinh Sơn, không biết đã lấy hàng từ đâu.Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh thưởng thức phẩm vị của chính mình, Hình Lam nhẹ nhàng cười: “Bùi Nguyên Minh, anh muốn uống chút gì không?”Bùi Nguyên Minh vừa nghe xong liền quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn Hình Lam.Phải công nhận rằng, người phụ nữ này nhìn trưởng thành và vững vàng hơn rất nhiều, so với khi đang ở nhà.Mặc dù cô ấy, vẫn là một cô gái trẻ đẹp, nhưng vấn đề là cô ấy có tính khí khéo léo hơn, sẽ không thể tùy tiện động thủ động cước.Bùi Nguyên Minh nhìn một hồi, sau đó lắc đầu nói: ” Không cần, để tôi xem qua tình huống của cô một chút.”” Xử lý xong, tôi còn phải đi tìm cửa hàng mặt tiền.”