Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 438 0
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Khi Bùi Nguyên Minh đang than thở trong lòng, Hình Lam trong giọng điệu có chút muốn khóc.“Tôi không muốn làm người thực vật, tôi thà chết còn hơn nằm trên giường không nhúc nhích!”Bùi Nguyên Minh trán đều là hắc tuyến: “Có thể nói là được rồi, cô làm động tác chống đẩy này, là có ý gì?”“Tôi là loại người như vậy sao?”“Bùi Nguyên Minh, anh không phải muốn giúp tôi trị liệu sao?”Hình Lam giải thích, vẻ mặt thẹn thùng.“Không phải tôi đã chủ động làm dáng, để cho anh tùy tiện trị liệu sao?”” Tóm lại, chỉ cần anh có thể chữa trị dứt điểm cho tôi, anh đánh tôi như thế nào cũng được.”“Anh càng đánh mạnh, tôi càng thích.”“Cô…”“Không phải cô ta có khuynh hướng bạo râm sao?”Bùi Nguyên Minh vẻ mặt nghi hoặc, chẳng qua vẫn là không nhịn được “Bốp” một tiếng đánh tới.“Ai nói với cô rằng, tôi cần phải xử lý cho cô như thế này?”“Lần trước tôi giúp cô khai thông khí huyết, làm dịu đau đầu của cô.”“Để giải quyết triệt để vấn đề của cô lần này, tôi phải giải quyết nó từ gốc rễ, việc thực hành công pháp của cô.”” Tôi chỉ cần cô đem tâm pháp Tu luyện Võ Học nói cho tôi, để tôi xem vấn đề nằm ở chỗ nào mà thôi.”Nghe thấy Bùi Nguyên Minh, Hình Lam lập tức mặt đỏ như đèn giao thông.Cô nhanh chóng rụt eo thu mông lại, sau đó run rẩy từ trong ngăn kéo, lấy ra một cuốn cổ tịch có bìa màu vàng đưa cho Bùi Nguyên Minh.Bùi Nguyên Minh liếc nhìn vài lần, trên đó viết mấy chữ “Vịnh Xuân”.Là một người từng tu luyện Nội Gia Quyền, anh biết, Vịnh Xuân thực sự phù hợp với nữ nhân Tu luyện.Chẳng qua thứ này, cơ bản xem như bí truyền của năm mai đạo quán(năm ngôi chùa của Đạo giáo), Thánh địa Võ Học, mà Hình Lam lấy ra bản này, xem như đã bị phân mảnh(công pháp không đầy đủ).Nàng cũng là bởi vì Tu luyện phân mảnh Vịnh Xuân, mà gặp rắc rối với khí tức của mình.Bùi Nguyên Minh cau mày liếc mắt nhìn vài lần, sau đó liền điền vào vài phần thiếu sót.Lúc này, Bùi Nguyên Minh mới đem cổ tịch này, ném lại cho Hình Lam, nói: “Được rồi, cổ tịch của cô, chỉ là phần trên của Vịnh Xuân, nên tôi chỉ hoàn thành nửa phần trên cho cô mà thôi. Cô chiếu vào phía trên, vận khí luyện công liền không sao.”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Khi Bùi Nguyên Minh đang than thở trong lòng, Hình Lam trong giọng điệu có chút muốn khóc.“Tôi không muốn làm người thực vật, tôi thà chết còn hơn nằm trên giường không nhúc nhích!”Bùi Nguyên Minh trán đều là hắc tuyến: “Có thể nói là được rồi, cô làm động tác chống đẩy này, là có ý gì?”“Tôi là loại người như vậy sao?”“Bùi Nguyên Minh, anh không phải muốn giúp tôi trị liệu sao?”Hình Lam giải thích, vẻ mặt thẹn thùng.“Không phải tôi đã chủ động làm dáng, để cho anh tùy tiện trị liệu sao?”” Tóm lại, chỉ cần anh có thể chữa trị dứt điểm cho tôi, anh đánh tôi như thế nào cũng được.”“Anh càng đánh mạnh, tôi càng thích.”“Cô…”“Không phải cô ta có khuynh hướng bạo râm sao?”Bùi Nguyên Minh vẻ mặt nghi hoặc, chẳng qua vẫn là không nhịn được “Bốp” một tiếng đánh tới.“Ai nói với cô rằng, tôi cần phải xử lý cho cô như thế này?”“Lần trước tôi giúp cô khai thông khí huyết, làm dịu đau đầu của cô.”“Để giải quyết triệt để vấn đề của cô lần này, tôi phải giải quyết nó từ gốc rễ, việc thực hành công pháp của cô.”” Tôi chỉ cần cô đem tâm pháp Tu luyện Võ Học nói cho tôi, để tôi xem vấn đề nằm ở chỗ nào mà thôi.”Nghe thấy Bùi Nguyên Minh, Hình Lam lập tức mặt đỏ như đèn giao thông.Cô nhanh chóng rụt eo thu mông lại, sau đó run rẩy từ trong ngăn kéo, lấy ra một cuốn cổ tịch có bìa màu vàng đưa cho Bùi Nguyên Minh.Bùi Nguyên Minh liếc nhìn vài lần, trên đó viết mấy chữ “Vịnh Xuân”.Là một người từng tu luyện Nội Gia Quyền, anh biết, Vịnh Xuân thực sự phù hợp với nữ nhân Tu luyện.Chẳng qua thứ này, cơ bản xem như bí truyền của năm mai đạo quán(năm ngôi chùa của Đạo giáo), Thánh địa Võ Học, mà Hình Lam lấy ra bản này, xem như đã bị phân mảnh(công pháp không đầy đủ).Nàng cũng là bởi vì Tu luyện phân mảnh Vịnh Xuân, mà gặp rắc rối với khí tức của mình.Bùi Nguyên Minh cau mày liếc mắt nhìn vài lần, sau đó liền điền vào vài phần thiếu sót.Lúc này, Bùi Nguyên Minh mới đem cổ tịch này, ném lại cho Hình Lam, nói: “Được rồi, cổ tịch của cô, chỉ là phần trên của Vịnh Xuân, nên tôi chỉ hoàn thành nửa phần trên cho cô mà thôi. Cô chiếu vào phía trên, vận khí luyện công liền không sao.”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Khi Bùi Nguyên Minh đang than thở trong lòng, Hình Lam trong giọng điệu có chút muốn khóc.“Tôi không muốn làm người thực vật, tôi thà chết còn hơn nằm trên giường không nhúc nhích!”Bùi Nguyên Minh trán đều là hắc tuyến: “Có thể nói là được rồi, cô làm động tác chống đẩy này, là có ý gì?”“Tôi là loại người như vậy sao?”“Bùi Nguyên Minh, anh không phải muốn giúp tôi trị liệu sao?”Hình Lam giải thích, vẻ mặt thẹn thùng.“Không phải tôi đã chủ động làm dáng, để cho anh tùy tiện trị liệu sao?”” Tóm lại, chỉ cần anh có thể chữa trị dứt điểm cho tôi, anh đánh tôi như thế nào cũng được.”“Anh càng đánh mạnh, tôi càng thích.”“Cô…”“Không phải cô ta có khuynh hướng bạo râm sao?”Bùi Nguyên Minh vẻ mặt nghi hoặc, chẳng qua vẫn là không nhịn được “Bốp” một tiếng đánh tới.“Ai nói với cô rằng, tôi cần phải xử lý cho cô như thế này?”“Lần trước tôi giúp cô khai thông khí huyết, làm dịu đau đầu của cô.”“Để giải quyết triệt để vấn đề của cô lần này, tôi phải giải quyết nó từ gốc rễ, việc thực hành công pháp của cô.”” Tôi chỉ cần cô đem tâm pháp Tu luyện Võ Học nói cho tôi, để tôi xem vấn đề nằm ở chỗ nào mà thôi.”Nghe thấy Bùi Nguyên Minh, Hình Lam lập tức mặt đỏ như đèn giao thông.Cô nhanh chóng rụt eo thu mông lại, sau đó run rẩy từ trong ngăn kéo, lấy ra một cuốn cổ tịch có bìa màu vàng đưa cho Bùi Nguyên Minh.Bùi Nguyên Minh liếc nhìn vài lần, trên đó viết mấy chữ “Vịnh Xuân”.Là một người từng tu luyện Nội Gia Quyền, anh biết, Vịnh Xuân thực sự phù hợp với nữ nhân Tu luyện.Chẳng qua thứ này, cơ bản xem như bí truyền của năm mai đạo quán(năm ngôi chùa của Đạo giáo), Thánh địa Võ Học, mà Hình Lam lấy ra bản này, xem như đã bị phân mảnh(công pháp không đầy đủ).Nàng cũng là bởi vì Tu luyện phân mảnh Vịnh Xuân, mà gặp rắc rối với khí tức của mình.Bùi Nguyên Minh cau mày liếc mắt nhìn vài lần, sau đó liền điền vào vài phần thiếu sót.Lúc này, Bùi Nguyên Minh mới đem cổ tịch này, ném lại cho Hình Lam, nói: “Được rồi, cổ tịch của cô, chỉ là phần trên của Vịnh Xuân, nên tôi chỉ hoàn thành nửa phần trên cho cô mà thôi. Cô chiếu vào phía trên, vận khí luyện công liền không sao.”