Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…

Chương 439 4

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Ngươi không cần phải xin lỗi ta.”“Về phần xử lý sự tình như thế nào, ngươi muốn cho ta một câu trả lời như thế nào.”“Tuỳ ngươi.”” Ta tuyệt đối không có ý kiến.”Bùi Nguyên Minh lời nói nhẹ như mây gió, tựa như tất cả chuyện này, đều không liên quan đến anh.Nhưng nghe giọng điệu hờ hững của anh, khiến người ta lạnh toát sống lưng.Những người định xem buổi diễn hay của Bùi Nguyên Minh, lúc này đều run lên vì sợ hãi, ánh mắt gần như cắm xuống đất.Rốt cuộc là như vậy, càng là không đau không ngứa, càng là nói rõ Bùi Nguyên Minh thục sự tức giận.Và định mệnh, hai người Tôn Mạn cùng Lý Quốc Hưng, sẽ phải trả giá cực đắt cho chuyện này.La Thiên Hữu khẽ mỉm cười nhìn Bùi Nguyên Minh, sau đó hắn duỗi thẳng thắt lưng, ánh mắt quét về phía sau, trong mắt lạnh như băng.Tôn Mạn và Lý Quốc Hưng đều cảm thấy toàn thân cứng đờ, muốn quỳ xuống, nhưng vô luận như thế nào, đều quỳ không được, bởi vì toàn thân đã mất đi khí lực.“Đứng lên!”La Thiên Hữu không có biểu hiện nghiêm khắc nào, cũng không có nặng lời.Hắn chỉ ngoắc ngón tay, ra hiệu cho một nhân viên bảo vệ, đưa ống thép trong tay hắn cho mình, sau đó hắn tự mình ra tay, một người một quất, trực tiếp phế hai chân hai người này.Sau đó, hắn tả hữu khai cung, hết cái tát này đến cái tát khác, thanh âm thanh thúy, rõ nét vô cùng.“Bốp!”Cái tát cuối cùng rơi xuống, La Thiên Hữu một chân đá hai người ra khỏi cổng ngân hàng, lạnh lùng nói: ” Truyền ra cho ta, ta không muốn nhìn thấy hai người này ở Kim Lăng.”“Kẻ nào dám nhận vào hai tên này, là chống lại ta, La Thiên Hữu!”“Ném người ra ngoại ô, để bọn hắn tự sinh tự diệt!”…Trong vỏn vẹn mười phút, khoản vay hai tỷ của Trịnh Tuyết Dương, đã được thương lượng thuận lợi.Không chỉ không lãi suất, mà còn không cần thế chấp.Chẳng qua là các loại thủ tục rườm rà, cho nên Trịnh Tuyết Dương, cần ở trong phòng VIP chậm rãi giải quyết.Về phần Bùi Nguyên Minh, La Thiên Hữu tất cung tất kính mời vào văn phòng chủ tịch.La phu nhân Lâm đại đã ở bên trong đợi từ lâu.Người phụ nữ đã thay sườn xám, mang theo nụ cười dịu dàng, nhìn thấy Bùi Nguyên Minh xuất hiện, lập tức đứng lên, nhẹ giọng nói: “Xin chào Bùi đại sư!”

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Ngươi không cần phải xin lỗi ta.”“Về phần xử lý sự tình như thế nào, ngươi muốn cho ta một câu trả lời như thế nào.”“Tuỳ ngươi.”” Ta tuyệt đối không có ý kiến.”Bùi Nguyên Minh lời nói nhẹ như mây gió, tựa như tất cả chuyện này, đều không liên quan đến anh.Nhưng nghe giọng điệu hờ hững của anh, khiến người ta lạnh toát sống lưng.Những người định xem buổi diễn hay của Bùi Nguyên Minh, lúc này đều run lên vì sợ hãi, ánh mắt gần như cắm xuống đất.Rốt cuộc là như vậy, càng là không đau không ngứa, càng là nói rõ Bùi Nguyên Minh thục sự tức giận.Và định mệnh, hai người Tôn Mạn cùng Lý Quốc Hưng, sẽ phải trả giá cực đắt cho chuyện này.La Thiên Hữu khẽ mỉm cười nhìn Bùi Nguyên Minh, sau đó hắn duỗi thẳng thắt lưng, ánh mắt quét về phía sau, trong mắt lạnh như băng.Tôn Mạn và Lý Quốc Hưng đều cảm thấy toàn thân cứng đờ, muốn quỳ xuống, nhưng vô luận như thế nào, đều quỳ không được, bởi vì toàn thân đã mất đi khí lực.“Đứng lên!”La Thiên Hữu không có biểu hiện nghiêm khắc nào, cũng không có nặng lời.Hắn chỉ ngoắc ngón tay, ra hiệu cho một nhân viên bảo vệ, đưa ống thép trong tay hắn cho mình, sau đó hắn tự mình ra tay, một người một quất, trực tiếp phế hai chân hai người này.Sau đó, hắn tả hữu khai cung, hết cái tát này đến cái tát khác, thanh âm thanh thúy, rõ nét vô cùng.“Bốp!”Cái tát cuối cùng rơi xuống, La Thiên Hữu một chân đá hai người ra khỏi cổng ngân hàng, lạnh lùng nói: ” Truyền ra cho ta, ta không muốn nhìn thấy hai người này ở Kim Lăng.”“Kẻ nào dám nhận vào hai tên này, là chống lại ta, La Thiên Hữu!”“Ném người ra ngoại ô, để bọn hắn tự sinh tự diệt!”…Trong vỏn vẹn mười phút, khoản vay hai tỷ của Trịnh Tuyết Dương, đã được thương lượng thuận lợi.Không chỉ không lãi suất, mà còn không cần thế chấp.Chẳng qua là các loại thủ tục rườm rà, cho nên Trịnh Tuyết Dương, cần ở trong phòng VIP chậm rãi giải quyết.Về phần Bùi Nguyên Minh, La Thiên Hữu tất cung tất kính mời vào văn phòng chủ tịch.La phu nhân Lâm đại đã ở bên trong đợi từ lâu.Người phụ nữ đã thay sườn xám, mang theo nụ cười dịu dàng, nhìn thấy Bùi Nguyên Minh xuất hiện, lập tức đứng lên, nhẹ giọng nói: “Xin chào Bùi đại sư!”

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Ngươi không cần phải xin lỗi ta.”“Về phần xử lý sự tình như thế nào, ngươi muốn cho ta một câu trả lời như thế nào.”“Tuỳ ngươi.”” Ta tuyệt đối không có ý kiến.”Bùi Nguyên Minh lời nói nhẹ như mây gió, tựa như tất cả chuyện này, đều không liên quan đến anh.Nhưng nghe giọng điệu hờ hững của anh, khiến người ta lạnh toát sống lưng.Những người định xem buổi diễn hay của Bùi Nguyên Minh, lúc này đều run lên vì sợ hãi, ánh mắt gần như cắm xuống đất.Rốt cuộc là như vậy, càng là không đau không ngứa, càng là nói rõ Bùi Nguyên Minh thục sự tức giận.Và định mệnh, hai người Tôn Mạn cùng Lý Quốc Hưng, sẽ phải trả giá cực đắt cho chuyện này.La Thiên Hữu khẽ mỉm cười nhìn Bùi Nguyên Minh, sau đó hắn duỗi thẳng thắt lưng, ánh mắt quét về phía sau, trong mắt lạnh như băng.Tôn Mạn và Lý Quốc Hưng đều cảm thấy toàn thân cứng đờ, muốn quỳ xuống, nhưng vô luận như thế nào, đều quỳ không được, bởi vì toàn thân đã mất đi khí lực.“Đứng lên!”La Thiên Hữu không có biểu hiện nghiêm khắc nào, cũng không có nặng lời.Hắn chỉ ngoắc ngón tay, ra hiệu cho một nhân viên bảo vệ, đưa ống thép trong tay hắn cho mình, sau đó hắn tự mình ra tay, một người một quất, trực tiếp phế hai chân hai người này.Sau đó, hắn tả hữu khai cung, hết cái tát này đến cái tát khác, thanh âm thanh thúy, rõ nét vô cùng.“Bốp!”Cái tát cuối cùng rơi xuống, La Thiên Hữu một chân đá hai người ra khỏi cổng ngân hàng, lạnh lùng nói: ” Truyền ra cho ta, ta không muốn nhìn thấy hai người này ở Kim Lăng.”“Kẻ nào dám nhận vào hai tên này, là chống lại ta, La Thiên Hữu!”“Ném người ra ngoại ô, để bọn hắn tự sinh tự diệt!”…Trong vỏn vẹn mười phút, khoản vay hai tỷ của Trịnh Tuyết Dương, đã được thương lượng thuận lợi.Không chỉ không lãi suất, mà còn không cần thế chấp.Chẳng qua là các loại thủ tục rườm rà, cho nên Trịnh Tuyết Dương, cần ở trong phòng VIP chậm rãi giải quyết.Về phần Bùi Nguyên Minh, La Thiên Hữu tất cung tất kính mời vào văn phòng chủ tịch.La phu nhân Lâm đại đã ở bên trong đợi từ lâu.Người phụ nữ đã thay sườn xám, mang theo nụ cười dịu dàng, nhìn thấy Bùi Nguyên Minh xuất hiện, lập tức đứng lên, nhẹ giọng nói: “Xin chào Bùi đại sư!”

Chương 439 4