Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…

Chương 443 0

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…  ” Lão bà nói cho ngươi, ngươi chết chắc!”Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: ” Ngươi cảm thấy, liền ngươi dạng vớ va vớ vẩn này, đáng để ta lợi dụng sao?”“ngươi có tư cách đó sao?”“Ngươi! ?”Sau khi bị Bùi Nguyên Minh buông một câu khá đau, khuôn mặt thanh tú của Lý San tràn đầy tức giận.Cô muốn tát Bùi Nguyên Minh, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Bùi Nguyên Minh làm cho kinh hãi.Trong khoảnh khắc tiếp theo, nàng kịp phản ứng, âm thầm cắn răng, cảm thấy mình tại sao, lại sợ một tên nói nhảm.Lý San lúc này mới châm chọc cố ý nói: “Hai người các ngươi, không phải muốn vào tới dùng cơm sao?”” Có bản lĩnh liền tiến vào!”” Để ta xem các ngươi bao nhiêu bá đạo!”Lễ tân đón ở cửa cảnh giác nhìn La Bác Hoa, lo lắng hắn sẽ cùng Bùi Nguyên Minh bước vào khách sạn.“Lý San, ngươi đừng khinh người quá đáng!”La Bác Hoa cười lạnh một tiếng.“Ngươi thật sự cho rằng, ta không có gì sao?”“Lão tử ba năm trước, là hội viên ở đây!”Trong lúc nói chuyện, La Bác Hoa lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho lễ tân đón khách.Lễ tân đón khách lấy thẻ và quét một cái, sau đó một mặt cổ quái nói: “Thưa ông, xin lỗi, thẻ của ông đã hết hạn.”La Bác Hoa sửng sốt trong chốc lát, sắc mặt sau một khắc trở nên xấu xí.Anh ta nhớ rõ, thẻ hội viên ở nơi này, mỗi năm đóng mấy trăm ngàn hội phí.Nhưng kể từ khi tài sản của anh ta bị đóng băng, anh ta không có tiền để trả cái gọi là phí thành viên.Nghe được lễ tân đón khách có chút mỉa mai, Lý San bọn người càng là cười đến ngã nghiêng.“Thẻ hết hạn sao?”” La đại thiếu, ngươi thế nào mà nghèo túng đến nước này?”“Bộ dạng như ngươi, tại sao lại không biết xấu hổ, đến ăn cơm ở đây?”“Mập mạp chết bầm, ngươi liền cửa đều vào không được, còn không biết nhục mà đến nơi đây?”“Một tên mập mạp chết bầm bị phá sản, không đi bên ngoài ăn xin, còn giả bộ cái gì phú nhị đại, đại lão bản, ngươi thật sự là mặt dày xuyên biên giới!”La Bác Hoa mí mắt giật giật, lúc này nắm chặt tay vô cùng tức giận, đồng thời cũng cảm thấy rất bi thương.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…  ” Lão bà nói cho ngươi, ngươi chết chắc!”Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: ” Ngươi cảm thấy, liền ngươi dạng vớ va vớ vẩn này, đáng để ta lợi dụng sao?”“ngươi có tư cách đó sao?”“Ngươi! ?”Sau khi bị Bùi Nguyên Minh buông một câu khá đau, khuôn mặt thanh tú của Lý San tràn đầy tức giận.Cô muốn tát Bùi Nguyên Minh, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Bùi Nguyên Minh làm cho kinh hãi.Trong khoảnh khắc tiếp theo, nàng kịp phản ứng, âm thầm cắn răng, cảm thấy mình tại sao, lại sợ một tên nói nhảm.Lý San lúc này mới châm chọc cố ý nói: “Hai người các ngươi, không phải muốn vào tới dùng cơm sao?”” Có bản lĩnh liền tiến vào!”” Để ta xem các ngươi bao nhiêu bá đạo!”Lễ tân đón ở cửa cảnh giác nhìn La Bác Hoa, lo lắng hắn sẽ cùng Bùi Nguyên Minh bước vào khách sạn.“Lý San, ngươi đừng khinh người quá đáng!”La Bác Hoa cười lạnh một tiếng.“Ngươi thật sự cho rằng, ta không có gì sao?”“Lão tử ba năm trước, là hội viên ở đây!”Trong lúc nói chuyện, La Bác Hoa lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho lễ tân đón khách.Lễ tân đón khách lấy thẻ và quét một cái, sau đó một mặt cổ quái nói: “Thưa ông, xin lỗi, thẻ của ông đã hết hạn.”La Bác Hoa sửng sốt trong chốc lát, sắc mặt sau một khắc trở nên xấu xí.Anh ta nhớ rõ, thẻ hội viên ở nơi này, mỗi năm đóng mấy trăm ngàn hội phí.Nhưng kể từ khi tài sản của anh ta bị đóng băng, anh ta không có tiền để trả cái gọi là phí thành viên.Nghe được lễ tân đón khách có chút mỉa mai, Lý San bọn người càng là cười đến ngã nghiêng.“Thẻ hết hạn sao?”” La đại thiếu, ngươi thế nào mà nghèo túng đến nước này?”“Bộ dạng như ngươi, tại sao lại không biết xấu hổ, đến ăn cơm ở đây?”“Mập mạp chết bầm, ngươi liền cửa đều vào không được, còn không biết nhục mà đến nơi đây?”“Một tên mập mạp chết bầm bị phá sản, không đi bên ngoài ăn xin, còn giả bộ cái gì phú nhị đại, đại lão bản, ngươi thật sự là mặt dày xuyên biên giới!”La Bác Hoa mí mắt giật giật, lúc này nắm chặt tay vô cùng tức giận, đồng thời cũng cảm thấy rất bi thương.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…  ” Lão bà nói cho ngươi, ngươi chết chắc!”Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: ” Ngươi cảm thấy, liền ngươi dạng vớ va vớ vẩn này, đáng để ta lợi dụng sao?”“ngươi có tư cách đó sao?”“Ngươi! ?”Sau khi bị Bùi Nguyên Minh buông một câu khá đau, khuôn mặt thanh tú của Lý San tràn đầy tức giận.Cô muốn tát Bùi Nguyên Minh, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Bùi Nguyên Minh làm cho kinh hãi.Trong khoảnh khắc tiếp theo, nàng kịp phản ứng, âm thầm cắn răng, cảm thấy mình tại sao, lại sợ một tên nói nhảm.Lý San lúc này mới châm chọc cố ý nói: “Hai người các ngươi, không phải muốn vào tới dùng cơm sao?”” Có bản lĩnh liền tiến vào!”” Để ta xem các ngươi bao nhiêu bá đạo!”Lễ tân đón ở cửa cảnh giác nhìn La Bác Hoa, lo lắng hắn sẽ cùng Bùi Nguyên Minh bước vào khách sạn.“Lý San, ngươi đừng khinh người quá đáng!”La Bác Hoa cười lạnh một tiếng.“Ngươi thật sự cho rằng, ta không có gì sao?”“Lão tử ba năm trước, là hội viên ở đây!”Trong lúc nói chuyện, La Bác Hoa lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho lễ tân đón khách.Lễ tân đón khách lấy thẻ và quét một cái, sau đó một mặt cổ quái nói: “Thưa ông, xin lỗi, thẻ của ông đã hết hạn.”La Bác Hoa sửng sốt trong chốc lát, sắc mặt sau một khắc trở nên xấu xí.Anh ta nhớ rõ, thẻ hội viên ở nơi này, mỗi năm đóng mấy trăm ngàn hội phí.Nhưng kể từ khi tài sản của anh ta bị đóng băng, anh ta không có tiền để trả cái gọi là phí thành viên.Nghe được lễ tân đón khách có chút mỉa mai, Lý San bọn người càng là cười đến ngã nghiêng.“Thẻ hết hạn sao?”” La đại thiếu, ngươi thế nào mà nghèo túng đến nước này?”“Bộ dạng như ngươi, tại sao lại không biết xấu hổ, đến ăn cơm ở đây?”“Mập mạp chết bầm, ngươi liền cửa đều vào không được, còn không biết nhục mà đến nơi đây?”“Một tên mập mạp chết bầm bị phá sản, không đi bên ngoài ăn xin, còn giả bộ cái gì phú nhị đại, đại lão bản, ngươi thật sự là mặt dày xuyên biên giới!”La Bác Hoa mí mắt giật giật, lúc này nắm chặt tay vô cùng tức giận, đồng thời cũng cảm thấy rất bi thương.

Chương 443 0