Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 443 3
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Các nàng giãy giụa lấy muốn rời khỏi, nhưng phát hiện ra rằng, mình đã bị dính chưởng đến choáng váng, và không có cách nào để rời khỏi khu vực bị bao phủ bởi sương mù của những cái rắm.Lý San cũng kém chút hôn mê bất tỉnh, nàng hai tay che lấy cái chảo, nhưng là vẫn như cũ, không ngăn lại được từng cái rắm hôi thối một mực lao ra.“Tủm tủm tủm… -”” Vương bát đản!”” Tủm tủm tủm!….”“Đồ khốn kiếp!”” Tủm tủm tủm!”” Ta sẽ không bỏ qua ngươi! Tủm–”Bùi Nguyên Minh che miệng, vẻ mặt thành thật nói: “Lý tiểu thư, ta không có lừa ngươi, triệu chứng của ngươi cho thấy, dạ dày của ngươi rất nghiêm trọng!”“Nếu những khí tức này được tống ra ngoài, các triệu chứng của ngươi sẽ tốt hơn nhiều, ít nhất ngươi sẽ không bị ợ hơi nữa!”Nói xong, Bùi Nguyên Minh vỗ vỗ La Bác Hoa, cười nhẹ: “Đi, chúng ta mau rời đi, một lát nữa, sẽ có cái rắm khủng bố vô song…”Nghe vậy, La Bác Hoa không khỏi cười khổ, nhanh chóng đi theo Bùi Nguyên Minh rời đi.Khi những người khác nghe thấy thế, cũng nhanh chóng bịt mũi rút lui.Mấy cái tiểu tỷ muội kia cũng giãy giụa chật vật rời khỏi khu vực bị sương mù bao phủ.Lý San xấu hổ giận dữ đến cực hạn, trực tiếp cầm điện thoại lên: “Lâm Thiếu, ta bị bắt nạt…”“Tủm–”Chẳng mấy chốc, dưới sự sắp xếp của Vương Nguyên Kiệt, Bùi Nguyên Minh và La Bác Hoa đã ngồi xuống.Tuy nhiên, để không làm cho La Bác Hoa cảm thấy căng thẳng, Bùi Nguyên Minh từ chối vào phòng vip, thay vào đó ngồi xuống bên cửa sổ.Đồng thời, anh tự gọi đồ ăn , mở một chai rượu vang đỏ, liền bắt đầu ăn.“Bùi Thiếu, tôi nghĩ, chúng ta rời khỏi đây đi?”La Bác Hoa đang cầm dao nĩa với vẻ mặt do dự.“Không phải tôi không tin vào thực lực của huynh, mà là tôi cho rằng, huynh không cần thiết phải vì người như tôi mà gặp phiền toái!”Lý San tuy rằng tổn thất lớn, cũng làm cho La Bác Hoa xả được cơn giận.Nhưng nghĩ đến Lâm Tiểu Phong sau lưng Lý San, La Bác Hoa lại cảm thấy đau đầu vô cùng.Bởi vì đó là sự tồn tại mà anh ta không thể khiêu khích lúc này.“Cậu đang nói cái gì vậy?”Bùi Nguyên Minh ngồi thẳng người, vẻ mặt bất mãn.“Cậu bây giờ là Huynh Đệ của ta, là bằng hữu của ta.”“Xúc phạm cậu chính là xúc phạm ta!”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Các nàng giãy giụa lấy muốn rời khỏi, nhưng phát hiện ra rằng, mình đã bị dính chưởng đến choáng váng, và không có cách nào để rời khỏi khu vực bị bao phủ bởi sương mù của những cái rắm.Lý San cũng kém chút hôn mê bất tỉnh, nàng hai tay che lấy cái chảo, nhưng là vẫn như cũ, không ngăn lại được từng cái rắm hôi thối một mực lao ra.“Tủm tủm tủm… -”” Vương bát đản!”” Tủm tủm tủm!….”“Đồ khốn kiếp!”” Tủm tủm tủm!”” Ta sẽ không bỏ qua ngươi! Tủm–”Bùi Nguyên Minh che miệng, vẻ mặt thành thật nói: “Lý tiểu thư, ta không có lừa ngươi, triệu chứng của ngươi cho thấy, dạ dày của ngươi rất nghiêm trọng!”“Nếu những khí tức này được tống ra ngoài, các triệu chứng của ngươi sẽ tốt hơn nhiều, ít nhất ngươi sẽ không bị ợ hơi nữa!”Nói xong, Bùi Nguyên Minh vỗ vỗ La Bác Hoa, cười nhẹ: “Đi, chúng ta mau rời đi, một lát nữa, sẽ có cái rắm khủng bố vô song…”Nghe vậy, La Bác Hoa không khỏi cười khổ, nhanh chóng đi theo Bùi Nguyên Minh rời đi.Khi những người khác nghe thấy thế, cũng nhanh chóng bịt mũi rút lui.Mấy cái tiểu tỷ muội kia cũng giãy giụa chật vật rời khỏi khu vực bị sương mù bao phủ.Lý San xấu hổ giận dữ đến cực hạn, trực tiếp cầm điện thoại lên: “Lâm Thiếu, ta bị bắt nạt…”“Tủm–”Chẳng mấy chốc, dưới sự sắp xếp của Vương Nguyên Kiệt, Bùi Nguyên Minh và La Bác Hoa đã ngồi xuống.Tuy nhiên, để không làm cho La Bác Hoa cảm thấy căng thẳng, Bùi Nguyên Minh từ chối vào phòng vip, thay vào đó ngồi xuống bên cửa sổ.Đồng thời, anh tự gọi đồ ăn , mở một chai rượu vang đỏ, liền bắt đầu ăn.“Bùi Thiếu, tôi nghĩ, chúng ta rời khỏi đây đi?”La Bác Hoa đang cầm dao nĩa với vẻ mặt do dự.“Không phải tôi không tin vào thực lực của huynh, mà là tôi cho rằng, huynh không cần thiết phải vì người như tôi mà gặp phiền toái!”Lý San tuy rằng tổn thất lớn, cũng làm cho La Bác Hoa xả được cơn giận.Nhưng nghĩ đến Lâm Tiểu Phong sau lưng Lý San, La Bác Hoa lại cảm thấy đau đầu vô cùng.Bởi vì đó là sự tồn tại mà anh ta không thể khiêu khích lúc này.“Cậu đang nói cái gì vậy?”Bùi Nguyên Minh ngồi thẳng người, vẻ mặt bất mãn.“Cậu bây giờ là Huynh Đệ của ta, là bằng hữu của ta.”“Xúc phạm cậu chính là xúc phạm ta!”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Các nàng giãy giụa lấy muốn rời khỏi, nhưng phát hiện ra rằng, mình đã bị dính chưởng đến choáng váng, và không có cách nào để rời khỏi khu vực bị bao phủ bởi sương mù của những cái rắm.Lý San cũng kém chút hôn mê bất tỉnh, nàng hai tay che lấy cái chảo, nhưng là vẫn như cũ, không ngăn lại được từng cái rắm hôi thối một mực lao ra.“Tủm tủm tủm… -”” Vương bát đản!”” Tủm tủm tủm!….”“Đồ khốn kiếp!”” Tủm tủm tủm!”” Ta sẽ không bỏ qua ngươi! Tủm–”Bùi Nguyên Minh che miệng, vẻ mặt thành thật nói: “Lý tiểu thư, ta không có lừa ngươi, triệu chứng của ngươi cho thấy, dạ dày của ngươi rất nghiêm trọng!”“Nếu những khí tức này được tống ra ngoài, các triệu chứng của ngươi sẽ tốt hơn nhiều, ít nhất ngươi sẽ không bị ợ hơi nữa!”Nói xong, Bùi Nguyên Minh vỗ vỗ La Bác Hoa, cười nhẹ: “Đi, chúng ta mau rời đi, một lát nữa, sẽ có cái rắm khủng bố vô song…”Nghe vậy, La Bác Hoa không khỏi cười khổ, nhanh chóng đi theo Bùi Nguyên Minh rời đi.Khi những người khác nghe thấy thế, cũng nhanh chóng bịt mũi rút lui.Mấy cái tiểu tỷ muội kia cũng giãy giụa chật vật rời khỏi khu vực bị sương mù bao phủ.Lý San xấu hổ giận dữ đến cực hạn, trực tiếp cầm điện thoại lên: “Lâm Thiếu, ta bị bắt nạt…”“Tủm–”Chẳng mấy chốc, dưới sự sắp xếp của Vương Nguyên Kiệt, Bùi Nguyên Minh và La Bác Hoa đã ngồi xuống.Tuy nhiên, để không làm cho La Bác Hoa cảm thấy căng thẳng, Bùi Nguyên Minh từ chối vào phòng vip, thay vào đó ngồi xuống bên cửa sổ.Đồng thời, anh tự gọi đồ ăn , mở một chai rượu vang đỏ, liền bắt đầu ăn.“Bùi Thiếu, tôi nghĩ, chúng ta rời khỏi đây đi?”La Bác Hoa đang cầm dao nĩa với vẻ mặt do dự.“Không phải tôi không tin vào thực lực của huynh, mà là tôi cho rằng, huynh không cần thiết phải vì người như tôi mà gặp phiền toái!”Lý San tuy rằng tổn thất lớn, cũng làm cho La Bác Hoa xả được cơn giận.Nhưng nghĩ đến Lâm Tiểu Phong sau lưng Lý San, La Bác Hoa lại cảm thấy đau đầu vô cùng.Bởi vì đó là sự tồn tại mà anh ta không thể khiêu khích lúc này.“Cậu đang nói cái gì vậy?”Bùi Nguyên Minh ngồi thẳng người, vẻ mặt bất mãn.“Cậu bây giờ là Huynh Đệ của ta, là bằng hữu của ta.”“Xúc phạm cậu chính là xúc phạm ta!”