Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 443 8
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… “Tại sao dám cùng Bùi Thiếu nói chuyện như thế này?”“Còn dám ra lệnh ta đối phó Bùi Thiếu sao?”” Ngươi là muốn chết phải không?”Đang khi nói chuyện, hắn lại giơ chân đá Lý San.Hắn thấy, nếu như không phải là vì nữ nhân này, hắn thế nào sẽ đắc tội đến Bùi Nguyên Minh?Bây giờ, nếu không cẩn thận, hắn sẽ chết không có chỗ chôn, tai họa muôn đời!Bùi Thiếu?Lý San lúc này khuôn mặt đỏ bừng sưng chù vù, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.Nàng vô luận như thế nào, đều nghĩ mãi mà không rõ, Bùi Nguyên Minh rốt cuộc, là thần thánh phương nào?.Mà La Bác Hoa, đã trèo được lên cành cao như vậy, cũng là mệnh sẽ lên như diều gặp gió!Lúc này, một cảm giác ân hận trào dâng trong lòng Lý San, làm cho nàng đau khổ không thôi.“Bùi Thiếu, đêm nay đều là lỗi của tôi, tôi làm sai rồi!”“Đó là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn!”” Chúng ta cũng coi là không đánh nhau thì không quen biết!”“Mong Bùi Nguyên Minh ngài, cho tôi một cơ hội xin lỗi!”Trong lúc nói chuyện, Lâm Tiểu Phong nặn ra một nụ cười, lại kêu người lấy một chai 82 tuổi Mao Đài khác, trực tiếp rót cho mình ba ly.“Hôm nay, Bùi Thiếu cùng tôi không đánh nhau thì không quen biết, tôi tự phạt chính mình ba ly, tôi uống trước kính mong ngài tha thứ!”Nhìn thấy cảnh này, những nữ bạn gái xung quanh đều sững sờ trợn mắt hốc mồm.Không ai có thể nghĩ rằng, Lâm Tiểu Phong cần phải hèn mọn đến mức này.Địa vị của Bùi Nguyên Minh này là cái gì?Ngay cả Lâm gia, cũng có thể động thủ?Đây quả thực đáng sợ, đúng không?“choang!”Bùi Nguyên Minh không cho Lâm Tiểu Phong mặt mũi, trực tiếp quét ba ly rượu vỡ tan trên mặt đất.” Các ngươi không có việc gì, liền một chân giẫm lên Huynh Đệ của ta. Bây giờ gặp ta, ngươi muốn uống rượu sao?”“Ngươi nghĩ rằng, ta đang làm từ thiện sao?”Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm.Lâm Tiểu Phong mí mắt giật giật, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Kẻ hèn mọn không biết Bùi Thiếu gia chuẩn bị như thế nào?”“Chỉ cần hôm nay, Bùi Thiếu không quy trách nhiệm cho tôi, vậy thì tôi sẽ cung kính làm theo lời ngài.”” Được.”Bùi Nguyên Minh cười nhạt.
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… “Tại sao dám cùng Bùi Thiếu nói chuyện như thế này?”“Còn dám ra lệnh ta đối phó Bùi Thiếu sao?”” Ngươi là muốn chết phải không?”Đang khi nói chuyện, hắn lại giơ chân đá Lý San.Hắn thấy, nếu như không phải là vì nữ nhân này, hắn thế nào sẽ đắc tội đến Bùi Nguyên Minh?Bây giờ, nếu không cẩn thận, hắn sẽ chết không có chỗ chôn, tai họa muôn đời!Bùi Thiếu?Lý San lúc này khuôn mặt đỏ bừng sưng chù vù, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.Nàng vô luận như thế nào, đều nghĩ mãi mà không rõ, Bùi Nguyên Minh rốt cuộc, là thần thánh phương nào?.Mà La Bác Hoa, đã trèo được lên cành cao như vậy, cũng là mệnh sẽ lên như diều gặp gió!Lúc này, một cảm giác ân hận trào dâng trong lòng Lý San, làm cho nàng đau khổ không thôi.“Bùi Thiếu, đêm nay đều là lỗi của tôi, tôi làm sai rồi!”“Đó là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn!”” Chúng ta cũng coi là không đánh nhau thì không quen biết!”“Mong Bùi Nguyên Minh ngài, cho tôi một cơ hội xin lỗi!”Trong lúc nói chuyện, Lâm Tiểu Phong nặn ra một nụ cười, lại kêu người lấy một chai 82 tuổi Mao Đài khác, trực tiếp rót cho mình ba ly.“Hôm nay, Bùi Thiếu cùng tôi không đánh nhau thì không quen biết, tôi tự phạt chính mình ba ly, tôi uống trước kính mong ngài tha thứ!”Nhìn thấy cảnh này, những nữ bạn gái xung quanh đều sững sờ trợn mắt hốc mồm.Không ai có thể nghĩ rằng, Lâm Tiểu Phong cần phải hèn mọn đến mức này.Địa vị của Bùi Nguyên Minh này là cái gì?Ngay cả Lâm gia, cũng có thể động thủ?Đây quả thực đáng sợ, đúng không?“choang!”Bùi Nguyên Minh không cho Lâm Tiểu Phong mặt mũi, trực tiếp quét ba ly rượu vỡ tan trên mặt đất.” Các ngươi không có việc gì, liền một chân giẫm lên Huynh Đệ của ta. Bây giờ gặp ta, ngươi muốn uống rượu sao?”“Ngươi nghĩ rằng, ta đang làm từ thiện sao?”Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm.Lâm Tiểu Phong mí mắt giật giật, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Kẻ hèn mọn không biết Bùi Thiếu gia chuẩn bị như thế nào?”“Chỉ cần hôm nay, Bùi Thiếu không quy trách nhiệm cho tôi, vậy thì tôi sẽ cung kính làm theo lời ngài.”” Được.”Bùi Nguyên Minh cười nhạt.
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… “Tại sao dám cùng Bùi Thiếu nói chuyện như thế này?”“Còn dám ra lệnh ta đối phó Bùi Thiếu sao?”” Ngươi là muốn chết phải không?”Đang khi nói chuyện, hắn lại giơ chân đá Lý San.Hắn thấy, nếu như không phải là vì nữ nhân này, hắn thế nào sẽ đắc tội đến Bùi Nguyên Minh?Bây giờ, nếu không cẩn thận, hắn sẽ chết không có chỗ chôn, tai họa muôn đời!Bùi Thiếu?Lý San lúc này khuôn mặt đỏ bừng sưng chù vù, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.Nàng vô luận như thế nào, đều nghĩ mãi mà không rõ, Bùi Nguyên Minh rốt cuộc, là thần thánh phương nào?.Mà La Bác Hoa, đã trèo được lên cành cao như vậy, cũng là mệnh sẽ lên như diều gặp gió!Lúc này, một cảm giác ân hận trào dâng trong lòng Lý San, làm cho nàng đau khổ không thôi.“Bùi Thiếu, đêm nay đều là lỗi của tôi, tôi làm sai rồi!”“Đó là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn!”” Chúng ta cũng coi là không đánh nhau thì không quen biết!”“Mong Bùi Nguyên Minh ngài, cho tôi một cơ hội xin lỗi!”Trong lúc nói chuyện, Lâm Tiểu Phong nặn ra một nụ cười, lại kêu người lấy một chai 82 tuổi Mao Đài khác, trực tiếp rót cho mình ba ly.“Hôm nay, Bùi Thiếu cùng tôi không đánh nhau thì không quen biết, tôi tự phạt chính mình ba ly, tôi uống trước kính mong ngài tha thứ!”Nhìn thấy cảnh này, những nữ bạn gái xung quanh đều sững sờ trợn mắt hốc mồm.Không ai có thể nghĩ rằng, Lâm Tiểu Phong cần phải hèn mọn đến mức này.Địa vị của Bùi Nguyên Minh này là cái gì?Ngay cả Lâm gia, cũng có thể động thủ?Đây quả thực đáng sợ, đúng không?“choang!”Bùi Nguyên Minh không cho Lâm Tiểu Phong mặt mũi, trực tiếp quét ba ly rượu vỡ tan trên mặt đất.” Các ngươi không có việc gì, liền một chân giẫm lên Huynh Đệ của ta. Bây giờ gặp ta, ngươi muốn uống rượu sao?”“Ngươi nghĩ rằng, ta đang làm từ thiện sao?”Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm.Lâm Tiểu Phong mí mắt giật giật, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Kẻ hèn mọn không biết Bùi Thiếu gia chuẩn bị như thế nào?”“Chỉ cần hôm nay, Bùi Thiếu không quy trách nhiệm cho tôi, vậy thì tôi sẽ cung kính làm theo lời ngài.”” Được.”Bùi Nguyên Minh cười nhạt.