Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…

Chương 444 1

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Bùi Nguyên Minh cười khổ một tiếng, được rồi, chuyện đã nói đến nước này, anh không thể giải thích rõ ràng.Lúc này, nhìn thấy vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh, biểu lộ của Trịnh Tuyết Dương có chút ít đắc ý.Cô nheo mắt cười: “Được rồi, anh không nên đập vỡ hũ dấm.”“Em sẽ không vì một người đàn ông mới gặp qua một lần, mà thay người yêu như thay áo .”“Kim Tam Thiếu tối nay, chủ yếu là giới thiệu khách hàng cho em.”“Tuy nhiên, tốt hơn hết anh nên cắt đứt quan hệ với những người phụ nữ lung tung khác.”“Nếu không, để em biết chuyện, anh sẽ gặp rắc rối!”“Rốt cuộc, chúng ta hiện tại vẫn là ly hôn!”Nói xong, Trịnh Tuyết Dương giơ nắm đấm nhỏ với Bùi Nguyên Minh rồi bước vào phòng.Bùi Nguyên Minh nhìn cảnh này, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.Anh có thể đối mặt với bất cứ ai mà không sợ hãi, mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của anh.Nhưng đứng trước người phụ nữ này, anh đôi khi thấy rằng, bản thân không thể kiểm soát được mọi thứ.Hơn nữa, người phụ nữ này, giờ đây rõ ràng muốn dùng cơ hội này để dạy cho mình một bài học, muốn cắt đứt mối quan hệ mập mờ của mình với những người phụ nữ khác.Nghĩ đến đây, vẻ mặt Bùi Nguyên Minh biểu lộ phát khổ.Sáng sớm hôm sau, khi vừa ngủ dậy, Bùi Nguyên Minh muốn cùng Trịnh Tuyết Dương trò chuyện vui vẻ.Nhưng Trịnh Tuyết Dương dường như đã quên chuyện ngày hôm qua, chỉ là hì hì cười một tiếng, liền nói có việc muốn rời khỏi.Trong lúc Bùi Nguyên Minh cau mày, một chiếc Maserati quen thuộc dừng lại, sau đó đưa Trịnh Tuyết Dương nghênh ngang rời đi.Bùi Nguyên Minh xem cảnh này, hơi nhíu mày, cuối cùng chỉ có thể gửi tin nhắn cho Nghiêm Dao, kêu hắn phái vài người nhìn chằm chằm, có chuyện gì ngay lập tức cùng mình liên lạc.Suy cho cùng, đối mặt với một người phụ nữ cứng đầu, nếu có lời nói quá nặng vào lúc này, có trời mới biết hậu quả sẽ như thế nào.Nói không chừng, sẽ bị phản tác dụng.Đúng chín giờ, xe của La Bác Hoa chạy tới.Sau khi Bùi Nguyên Minh lên xe, anh bảo anh ta dẫn đường đến một nhà hàng Nhật Bản trong phố cổ.Nơi này là do Tạ Mộng Dao tìm được, nửa đêm hôm qua gửi địa chỉ cho anh.Nửa giờ sau, Bùi Nguyên Minh xuất hiện trước một nhà hàng Nhật Bản tên là Tập Phúc Đường.Nhà hàng Nhật Bản này, là một tòa nhà cổ kiến trúc Xô Viết, trang nhã và tươm tất. 

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Bùi Nguyên Minh cười khổ một tiếng, được rồi, chuyện đã nói đến nước này, anh không thể giải thích rõ ràng.Lúc này, nhìn thấy vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh, biểu lộ của Trịnh Tuyết Dương có chút ít đắc ý.Cô nheo mắt cười: “Được rồi, anh không nên đập vỡ hũ dấm.”“Em sẽ không vì một người đàn ông mới gặp qua một lần, mà thay người yêu như thay áo .”“Kim Tam Thiếu tối nay, chủ yếu là giới thiệu khách hàng cho em.”“Tuy nhiên, tốt hơn hết anh nên cắt đứt quan hệ với những người phụ nữ lung tung khác.”“Nếu không, để em biết chuyện, anh sẽ gặp rắc rối!”“Rốt cuộc, chúng ta hiện tại vẫn là ly hôn!”Nói xong, Trịnh Tuyết Dương giơ nắm đấm nhỏ với Bùi Nguyên Minh rồi bước vào phòng.Bùi Nguyên Minh nhìn cảnh này, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.Anh có thể đối mặt với bất cứ ai mà không sợ hãi, mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của anh.Nhưng đứng trước người phụ nữ này, anh đôi khi thấy rằng, bản thân không thể kiểm soát được mọi thứ.Hơn nữa, người phụ nữ này, giờ đây rõ ràng muốn dùng cơ hội này để dạy cho mình một bài học, muốn cắt đứt mối quan hệ mập mờ của mình với những người phụ nữ khác.Nghĩ đến đây, vẻ mặt Bùi Nguyên Minh biểu lộ phát khổ.Sáng sớm hôm sau, khi vừa ngủ dậy, Bùi Nguyên Minh muốn cùng Trịnh Tuyết Dương trò chuyện vui vẻ.Nhưng Trịnh Tuyết Dương dường như đã quên chuyện ngày hôm qua, chỉ là hì hì cười một tiếng, liền nói có việc muốn rời khỏi.Trong lúc Bùi Nguyên Minh cau mày, một chiếc Maserati quen thuộc dừng lại, sau đó đưa Trịnh Tuyết Dương nghênh ngang rời đi.Bùi Nguyên Minh xem cảnh này, hơi nhíu mày, cuối cùng chỉ có thể gửi tin nhắn cho Nghiêm Dao, kêu hắn phái vài người nhìn chằm chằm, có chuyện gì ngay lập tức cùng mình liên lạc.Suy cho cùng, đối mặt với một người phụ nữ cứng đầu, nếu có lời nói quá nặng vào lúc này, có trời mới biết hậu quả sẽ như thế nào.Nói không chừng, sẽ bị phản tác dụng.Đúng chín giờ, xe của La Bác Hoa chạy tới.Sau khi Bùi Nguyên Minh lên xe, anh bảo anh ta dẫn đường đến một nhà hàng Nhật Bản trong phố cổ.Nơi này là do Tạ Mộng Dao tìm được, nửa đêm hôm qua gửi địa chỉ cho anh.Nửa giờ sau, Bùi Nguyên Minh xuất hiện trước một nhà hàng Nhật Bản tên là Tập Phúc Đường.Nhà hàng Nhật Bản này, là một tòa nhà cổ kiến trúc Xô Viết, trang nhã và tươm tất. 

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Bùi Nguyên Minh cười khổ một tiếng, được rồi, chuyện đã nói đến nước này, anh không thể giải thích rõ ràng.Lúc này, nhìn thấy vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh, biểu lộ của Trịnh Tuyết Dương có chút ít đắc ý.Cô nheo mắt cười: “Được rồi, anh không nên đập vỡ hũ dấm.”“Em sẽ không vì một người đàn ông mới gặp qua một lần, mà thay người yêu như thay áo .”“Kim Tam Thiếu tối nay, chủ yếu là giới thiệu khách hàng cho em.”“Tuy nhiên, tốt hơn hết anh nên cắt đứt quan hệ với những người phụ nữ lung tung khác.”“Nếu không, để em biết chuyện, anh sẽ gặp rắc rối!”“Rốt cuộc, chúng ta hiện tại vẫn là ly hôn!”Nói xong, Trịnh Tuyết Dương giơ nắm đấm nhỏ với Bùi Nguyên Minh rồi bước vào phòng.Bùi Nguyên Minh nhìn cảnh này, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.Anh có thể đối mặt với bất cứ ai mà không sợ hãi, mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của anh.Nhưng đứng trước người phụ nữ này, anh đôi khi thấy rằng, bản thân không thể kiểm soát được mọi thứ.Hơn nữa, người phụ nữ này, giờ đây rõ ràng muốn dùng cơ hội này để dạy cho mình một bài học, muốn cắt đứt mối quan hệ mập mờ của mình với những người phụ nữ khác.Nghĩ đến đây, vẻ mặt Bùi Nguyên Minh biểu lộ phát khổ.Sáng sớm hôm sau, khi vừa ngủ dậy, Bùi Nguyên Minh muốn cùng Trịnh Tuyết Dương trò chuyện vui vẻ.Nhưng Trịnh Tuyết Dương dường như đã quên chuyện ngày hôm qua, chỉ là hì hì cười một tiếng, liền nói có việc muốn rời khỏi.Trong lúc Bùi Nguyên Minh cau mày, một chiếc Maserati quen thuộc dừng lại, sau đó đưa Trịnh Tuyết Dương nghênh ngang rời đi.Bùi Nguyên Minh xem cảnh này, hơi nhíu mày, cuối cùng chỉ có thể gửi tin nhắn cho Nghiêm Dao, kêu hắn phái vài người nhìn chằm chằm, có chuyện gì ngay lập tức cùng mình liên lạc.Suy cho cùng, đối mặt với một người phụ nữ cứng đầu, nếu có lời nói quá nặng vào lúc này, có trời mới biết hậu quả sẽ như thế nào.Nói không chừng, sẽ bị phản tác dụng.Đúng chín giờ, xe của La Bác Hoa chạy tới.Sau khi Bùi Nguyên Minh lên xe, anh bảo anh ta dẫn đường đến một nhà hàng Nhật Bản trong phố cổ.Nơi này là do Tạ Mộng Dao tìm được, nửa đêm hôm qua gửi địa chỉ cho anh.Nửa giờ sau, Bùi Nguyên Minh xuất hiện trước một nhà hàng Nhật Bản tên là Tập Phúc Đường.Nhà hàng Nhật Bản này, là một tòa nhà cổ kiến trúc Xô Viết, trang nhã và tươm tất. 

Chương 444 1