Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 447 0
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… “Có chuyện gì vậy?”“Ngươi nghĩ ta ở đây làm gì?”“Đến đây hù dọa ta, quấy rầy lịch trình của ta, còn đùa bỡn xong thì phủi đít rời đi vậy sao?”“Ngươi coi ta như cục bột, các ngươi thích thì đùa giỡn sao?”Bùi Nguyên Minh cười nhạt.“Vậy thì ngươi muốn gì?”Chung Lệ Quân nghiến răng nghiến lợi.” Đi qua bên kia, móc phân cho ta ba ngày, chuyện này sẽ đi qua.”“Ta là một người rất dễ nói chuyện, tất cả các bữa ăn và chỗ ở đều được bao, mỗi ngày càn đủ mười sáu giờ là được.”Bùi Nguyên Minh cười tủm tỉm.Nghe vậy, Chung Lệ Quân vốn có tính sạch sẽ, suýt chút nữa bật khóc.Lúc này, cô nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, nghiêm giọng nói: ” Vương bát đản, ngươi đừng tưởng rằng, hù dọa được mấy tên tay chân trên đường, liền có thể hù dọa Chung Lệ Quâ ta n!”“Ta đến từ Vật liệu xây dựng Lâm thị!”” Ta cho ngươi biết, ngươi tốt nhất hiện tại, trực tiếp để chúng ta rời đi!”” Bằng không mà nói, ngươi có thể không gánh nổi hậu quả!”” Hậu quả?”Bùi Nguyên Minh cười cười, vung tay lên.Chỉ nhìn thấy Cao Minh Viễn đã chuẩn bị từ lâu, cùng mấy người đi về phía trước, dùng búa đập nát chiếc xe thương mại.” Vương bát đản! Ngươi dám!”“Lâm Tiểu Phong Lâm Thiếu sẽ không buông tha ngươi!”Chung Lệ Quân tuy rằng sửng sốt giật nảy mình, nhưng vẫn là nghiến răng nghiến lợi.“Lâm Thiếu? Thật đáng sợ!”Bùi Nguyên Minh cười nhẹ, lấy điện thoại ra bấm một dãy số.“Lâm Tiểu Phong? Qua đây bốc gạch cho ta.”Chung Lệ Quân đối với Bùi Nguyên Minh khịt mũi coi thường, cảm thấy gia hỏa này chỉ đang giả vờ.Một người mở quán phong thủy, sao có thể để cho một đại nhân vật như Lâm Tiểu Phong đi qua, chuyển gạch?Nằm mơ đi!Thật cho là mình rất có bản lĩnh sao?Kết quả là chưa đến mười phút, một chiếc Mercedes G gào thét dừng ở cửa Tập Phúc Đường.Cửa xe vừa mở ra, liền thấy Lâm Tiểu Phong vội vàng bò tới, lớn tiếng nói: “Bùi Thiếu, cần tôi chuyển gạch phải không? Đừng nói dời gạch, ngài để tôi dọn phân tôi đều lành nghề.” .. ”Nghe Lâm Tiểu Phong nói vậy, Chung Lệ Quân đám người lập tức trợn mắt hốc mồm, thật lâu nói không ra lời.
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… “Có chuyện gì vậy?”“Ngươi nghĩ ta ở đây làm gì?”“Đến đây hù dọa ta, quấy rầy lịch trình của ta, còn đùa bỡn xong thì phủi đít rời đi vậy sao?”“Ngươi coi ta như cục bột, các ngươi thích thì đùa giỡn sao?”Bùi Nguyên Minh cười nhạt.“Vậy thì ngươi muốn gì?”Chung Lệ Quân nghiến răng nghiến lợi.” Đi qua bên kia, móc phân cho ta ba ngày, chuyện này sẽ đi qua.”“Ta là một người rất dễ nói chuyện, tất cả các bữa ăn và chỗ ở đều được bao, mỗi ngày càn đủ mười sáu giờ là được.”Bùi Nguyên Minh cười tủm tỉm.Nghe vậy, Chung Lệ Quân vốn có tính sạch sẽ, suýt chút nữa bật khóc.Lúc này, cô nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, nghiêm giọng nói: ” Vương bát đản, ngươi đừng tưởng rằng, hù dọa được mấy tên tay chân trên đường, liền có thể hù dọa Chung Lệ Quâ ta n!”“Ta đến từ Vật liệu xây dựng Lâm thị!”” Ta cho ngươi biết, ngươi tốt nhất hiện tại, trực tiếp để chúng ta rời đi!”” Bằng không mà nói, ngươi có thể không gánh nổi hậu quả!”” Hậu quả?”Bùi Nguyên Minh cười cười, vung tay lên.Chỉ nhìn thấy Cao Minh Viễn đã chuẩn bị từ lâu, cùng mấy người đi về phía trước, dùng búa đập nát chiếc xe thương mại.” Vương bát đản! Ngươi dám!”“Lâm Tiểu Phong Lâm Thiếu sẽ không buông tha ngươi!”Chung Lệ Quân tuy rằng sửng sốt giật nảy mình, nhưng vẫn là nghiến răng nghiến lợi.“Lâm Thiếu? Thật đáng sợ!”Bùi Nguyên Minh cười nhẹ, lấy điện thoại ra bấm một dãy số.“Lâm Tiểu Phong? Qua đây bốc gạch cho ta.”Chung Lệ Quân đối với Bùi Nguyên Minh khịt mũi coi thường, cảm thấy gia hỏa này chỉ đang giả vờ.Một người mở quán phong thủy, sao có thể để cho một đại nhân vật như Lâm Tiểu Phong đi qua, chuyển gạch?Nằm mơ đi!Thật cho là mình rất có bản lĩnh sao?Kết quả là chưa đến mười phút, một chiếc Mercedes G gào thét dừng ở cửa Tập Phúc Đường.Cửa xe vừa mở ra, liền thấy Lâm Tiểu Phong vội vàng bò tới, lớn tiếng nói: “Bùi Thiếu, cần tôi chuyển gạch phải không? Đừng nói dời gạch, ngài để tôi dọn phân tôi đều lành nghề.” .. ”Nghe Lâm Tiểu Phong nói vậy, Chung Lệ Quân đám người lập tức trợn mắt hốc mồm, thật lâu nói không ra lời.
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… “Có chuyện gì vậy?”“Ngươi nghĩ ta ở đây làm gì?”“Đến đây hù dọa ta, quấy rầy lịch trình của ta, còn đùa bỡn xong thì phủi đít rời đi vậy sao?”“Ngươi coi ta như cục bột, các ngươi thích thì đùa giỡn sao?”Bùi Nguyên Minh cười nhạt.“Vậy thì ngươi muốn gì?”Chung Lệ Quân nghiến răng nghiến lợi.” Đi qua bên kia, móc phân cho ta ba ngày, chuyện này sẽ đi qua.”“Ta là một người rất dễ nói chuyện, tất cả các bữa ăn và chỗ ở đều được bao, mỗi ngày càn đủ mười sáu giờ là được.”Bùi Nguyên Minh cười tủm tỉm.Nghe vậy, Chung Lệ Quân vốn có tính sạch sẽ, suýt chút nữa bật khóc.Lúc này, cô nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, nghiêm giọng nói: ” Vương bát đản, ngươi đừng tưởng rằng, hù dọa được mấy tên tay chân trên đường, liền có thể hù dọa Chung Lệ Quâ ta n!”“Ta đến từ Vật liệu xây dựng Lâm thị!”” Ta cho ngươi biết, ngươi tốt nhất hiện tại, trực tiếp để chúng ta rời đi!”” Bằng không mà nói, ngươi có thể không gánh nổi hậu quả!”” Hậu quả?”Bùi Nguyên Minh cười cười, vung tay lên.Chỉ nhìn thấy Cao Minh Viễn đã chuẩn bị từ lâu, cùng mấy người đi về phía trước, dùng búa đập nát chiếc xe thương mại.” Vương bát đản! Ngươi dám!”“Lâm Tiểu Phong Lâm Thiếu sẽ không buông tha ngươi!”Chung Lệ Quân tuy rằng sửng sốt giật nảy mình, nhưng vẫn là nghiến răng nghiến lợi.“Lâm Thiếu? Thật đáng sợ!”Bùi Nguyên Minh cười nhẹ, lấy điện thoại ra bấm một dãy số.“Lâm Tiểu Phong? Qua đây bốc gạch cho ta.”Chung Lệ Quân đối với Bùi Nguyên Minh khịt mũi coi thường, cảm thấy gia hỏa này chỉ đang giả vờ.Một người mở quán phong thủy, sao có thể để cho một đại nhân vật như Lâm Tiểu Phong đi qua, chuyển gạch?Nằm mơ đi!Thật cho là mình rất có bản lĩnh sao?Kết quả là chưa đến mười phút, một chiếc Mercedes G gào thét dừng ở cửa Tập Phúc Đường.Cửa xe vừa mở ra, liền thấy Lâm Tiểu Phong vội vàng bò tới, lớn tiếng nói: “Bùi Thiếu, cần tôi chuyển gạch phải không? Đừng nói dời gạch, ngài để tôi dọn phân tôi đều lành nghề.” .. ”Nghe Lâm Tiểu Phong nói vậy, Chung Lệ Quân đám người lập tức trợn mắt hốc mồm, thật lâu nói không ra lời.