Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 449 1
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… “Chỉ có anh Bùi Nguyên Minh câu cá đại tiểu thư, tôi không thể quen biết mấy soái ca sao?”“Quả thực, Kim Trác Húc chỉ là chi thứ của Kim gia, thân phận cũng không quá cao!”” Nhưng là hắn có tri thức hiểu lễ nghĩa, mười phần cố gắng, mấu chốt nhất là hắn đối với bạn gái trước rất thâm tình!”“Mỗi lần nói về các vấn đề trong mối quan hệ, anh ấy đều thở dài nói rằng, lễ đính hôn của anh ấy với bạn gái cũ, đã bị phá hỏng bởi một tên khốn!”“Nam nhân tốt như vậy, thế nhưng khác với anh!”“Nếu cảm thấy không thoải mái, có thể cút đi!”” Tôi sẽ nhắm mắt làm ngơ!”Nghe nữ nhân nói lời này, Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày.Trịnh Tuyết Dương rất ít khi nói như vậy, hiển nhiên có gì đó nôn nóng không thôi.Lúc này anh nói nhỏ: “Công ty có chuyện vấn đề gì không, nếu là của anh, anh…”“Không! tôi cảm ơn anh rất nhiều!”Trịnh Tuyết Dương gương mặt xinh đẹp phát lạnh.“Hơn nữa, anh không cần phải giả vờ quan tâm đến tôi. Đừng tưởng rằng tôi không biết gần đây anh đang làm gì…”Trong lúc nói chuyện, Trịnh Tuyết Dương rút ra một xấp ảnh, đập xuống đất.Bùi Nguyên Minh vừa nhìn đã thấy, ảnh chụp anh cùng Tạ Mộng Dao ra vào Tập Phúc Đường, trong ảnh hai người nắm tay nhau, Tạ Mộng Dao càng là vẻ mặt hạnh phúc, giống như tiểu nữ nhân.“thế nào?”“Không có gì để nói sao?”“Anh câm điếc rồi sao?”“Mắc mớ gì tới một đại tiểu thư, nên mới nóng nảy muốn đi xem ngày lành tháng tốt(lương thần cát nhật)?”Bùi Nguyên Minh thở dài, một lúc sau mới nói nhỏ: “Nếu anh nói cho em biết, anh và Mộng Dao chỉ là bạn bè bình thường, em có tin không?”Trịnh Tuyết Dương hần sắc băng hàn nói: “Vậy tôi nói cho anh biết, tôi và Kim Trác Húc, chỉ là bạn bè bình thường, anh tin không?”“Chuyện này không giống.” Bùi Nguyên Minh nói.“Có cái gì khác nhau chứ?” Một nụ cười mỏng lạnh hiện lên trên khuôn mặt Trịnh Tuyết Dương.“Lúc Kim Tam Thiếu đưa cho tôi những tấm ảnh này, anh ấy có chút do dự, nói như vậy có thể sẽ phá hủy quan hệ vợ chồng của chúng ta.”“Nhưng đối với tôi bây giờ, nếu không có những bức ảnh này, mối quan hệ của chúng ta, chỉ sợ cũng không có cái gì dễ phá hư!”“Và tôi có thể nói với anh!”“Xe của tôi do thư ký Lý Thi Vận lái đi bảo dưỡng.”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… “Chỉ có anh Bùi Nguyên Minh câu cá đại tiểu thư, tôi không thể quen biết mấy soái ca sao?”“Quả thực, Kim Trác Húc chỉ là chi thứ của Kim gia, thân phận cũng không quá cao!”” Nhưng là hắn có tri thức hiểu lễ nghĩa, mười phần cố gắng, mấu chốt nhất là hắn đối với bạn gái trước rất thâm tình!”“Mỗi lần nói về các vấn đề trong mối quan hệ, anh ấy đều thở dài nói rằng, lễ đính hôn của anh ấy với bạn gái cũ, đã bị phá hỏng bởi một tên khốn!”“Nam nhân tốt như vậy, thế nhưng khác với anh!”“Nếu cảm thấy không thoải mái, có thể cút đi!”” Tôi sẽ nhắm mắt làm ngơ!”Nghe nữ nhân nói lời này, Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày.Trịnh Tuyết Dương rất ít khi nói như vậy, hiển nhiên có gì đó nôn nóng không thôi.Lúc này anh nói nhỏ: “Công ty có chuyện vấn đề gì không, nếu là của anh, anh…”“Không! tôi cảm ơn anh rất nhiều!”Trịnh Tuyết Dương gương mặt xinh đẹp phát lạnh.“Hơn nữa, anh không cần phải giả vờ quan tâm đến tôi. Đừng tưởng rằng tôi không biết gần đây anh đang làm gì…”Trong lúc nói chuyện, Trịnh Tuyết Dương rút ra một xấp ảnh, đập xuống đất.Bùi Nguyên Minh vừa nhìn đã thấy, ảnh chụp anh cùng Tạ Mộng Dao ra vào Tập Phúc Đường, trong ảnh hai người nắm tay nhau, Tạ Mộng Dao càng là vẻ mặt hạnh phúc, giống như tiểu nữ nhân.“thế nào?”“Không có gì để nói sao?”“Anh câm điếc rồi sao?”“Mắc mớ gì tới một đại tiểu thư, nên mới nóng nảy muốn đi xem ngày lành tháng tốt(lương thần cát nhật)?”Bùi Nguyên Minh thở dài, một lúc sau mới nói nhỏ: “Nếu anh nói cho em biết, anh và Mộng Dao chỉ là bạn bè bình thường, em có tin không?”Trịnh Tuyết Dương hần sắc băng hàn nói: “Vậy tôi nói cho anh biết, tôi và Kim Trác Húc, chỉ là bạn bè bình thường, anh tin không?”“Chuyện này không giống.” Bùi Nguyên Minh nói.“Có cái gì khác nhau chứ?” Một nụ cười mỏng lạnh hiện lên trên khuôn mặt Trịnh Tuyết Dương.“Lúc Kim Tam Thiếu đưa cho tôi những tấm ảnh này, anh ấy có chút do dự, nói như vậy có thể sẽ phá hủy quan hệ vợ chồng của chúng ta.”“Nhưng đối với tôi bây giờ, nếu không có những bức ảnh này, mối quan hệ của chúng ta, chỉ sợ cũng không có cái gì dễ phá hư!”“Và tôi có thể nói với anh!”“Xe của tôi do thư ký Lý Thi Vận lái đi bảo dưỡng.”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… “Chỉ có anh Bùi Nguyên Minh câu cá đại tiểu thư, tôi không thể quen biết mấy soái ca sao?”“Quả thực, Kim Trác Húc chỉ là chi thứ của Kim gia, thân phận cũng không quá cao!”” Nhưng là hắn có tri thức hiểu lễ nghĩa, mười phần cố gắng, mấu chốt nhất là hắn đối với bạn gái trước rất thâm tình!”“Mỗi lần nói về các vấn đề trong mối quan hệ, anh ấy đều thở dài nói rằng, lễ đính hôn của anh ấy với bạn gái cũ, đã bị phá hỏng bởi một tên khốn!”“Nam nhân tốt như vậy, thế nhưng khác với anh!”“Nếu cảm thấy không thoải mái, có thể cút đi!”” Tôi sẽ nhắm mắt làm ngơ!”Nghe nữ nhân nói lời này, Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày.Trịnh Tuyết Dương rất ít khi nói như vậy, hiển nhiên có gì đó nôn nóng không thôi.Lúc này anh nói nhỏ: “Công ty có chuyện vấn đề gì không, nếu là của anh, anh…”“Không! tôi cảm ơn anh rất nhiều!”Trịnh Tuyết Dương gương mặt xinh đẹp phát lạnh.“Hơn nữa, anh không cần phải giả vờ quan tâm đến tôi. Đừng tưởng rằng tôi không biết gần đây anh đang làm gì…”Trong lúc nói chuyện, Trịnh Tuyết Dương rút ra một xấp ảnh, đập xuống đất.Bùi Nguyên Minh vừa nhìn đã thấy, ảnh chụp anh cùng Tạ Mộng Dao ra vào Tập Phúc Đường, trong ảnh hai người nắm tay nhau, Tạ Mộng Dao càng là vẻ mặt hạnh phúc, giống như tiểu nữ nhân.“thế nào?”“Không có gì để nói sao?”“Anh câm điếc rồi sao?”“Mắc mớ gì tới một đại tiểu thư, nên mới nóng nảy muốn đi xem ngày lành tháng tốt(lương thần cát nhật)?”Bùi Nguyên Minh thở dài, một lúc sau mới nói nhỏ: “Nếu anh nói cho em biết, anh và Mộng Dao chỉ là bạn bè bình thường, em có tin không?”Trịnh Tuyết Dương hần sắc băng hàn nói: “Vậy tôi nói cho anh biết, tôi và Kim Trác Húc, chỉ là bạn bè bình thường, anh tin không?”“Chuyện này không giống.” Bùi Nguyên Minh nói.“Có cái gì khác nhau chứ?” Một nụ cười mỏng lạnh hiện lên trên khuôn mặt Trịnh Tuyết Dương.“Lúc Kim Tam Thiếu đưa cho tôi những tấm ảnh này, anh ấy có chút do dự, nói như vậy có thể sẽ phá hủy quan hệ vợ chồng của chúng ta.”“Nhưng đối với tôi bây giờ, nếu không có những bức ảnh này, mối quan hệ của chúng ta, chỉ sợ cũng không có cái gì dễ phá hư!”“Và tôi có thể nói với anh!”“Xe của tôi do thư ký Lý Thi Vận lái đi bảo dưỡng.”