Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 457 8
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Một bàn tay đập bay, đơn giản vậy sao?Một bàn tay, phá cục diện sao ?Đùa gì thế!Bao gồm cả Hắc Quả Phụ, người đã ngất đi, cũng không thể tin được, lại có thể có một người, có thể mạnh như vậy sao?Mình thậm chí, không thể ngăn chặn cái tát của hắn!Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh một lần nữa, một tát đập bay đối phương, Lữ Tiểu Bộ cùng những người khác bị dọa đến run một cái, toàn thân toát ra một cỗ ớn lạnh.Bùi Nguyên Minh lợi hại như vậy, mà bọn hắn vừa rồi, còn xúc phạm đến anh ta!Đây là muốn tìm chết sao?Bùi Nguyên Minh mặc kệ Lữ Tiểu Bộ đang sợ hãi, mà lại lấy khăn giấy ra, lau lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: “Còn có ai không?”Còn có ai nữa sao !?Quá kiêu ngạo!Quá độc đoán!Còn lại một nhóm nam nữ mặc quần áo bó sát, tất cả đều tràn đầy vẻ tuyệt vọng.Sau khi bạch miễn Khô Lâu và Hắc Quả Phụ ngất đi, bọn hắn căn bản, cũng không có dũng khí để xuất thủ.Và khi Hình Hoằng Ích vung tay, chẳng mấy chốc, những người còn lại đã bị nghiền nát.Bùi Nguyên Minh dửng dưng nhìn xung quanh toàn trường một chút, biết sắp tới sẽ xảy ra cảnh đẫm máu.Anh lười để ý đến loại chuyện đó, dặn dò Hình Hoằng Ích, tận lực móc ra một chút khẩu cung, về sau, liền xoay người rời đi.“Ông ơi, Bùi Nguyên Minh sao lại lợi hại như vậy!”Lúc này, Hình Lam đang ở bên cạnh Hình Hoằng Ích, trên mặt lộ ra một cảm xúc khó giải thích được.“Cháu vốn tưởng rằng, anh ấy chỉ là thầy Phong Thủy tướng thuật rất giỏi.”“Không ngờ võ đạo của Bùi Nguyên Minh, lại lợi hại như vậy!”Lúc trước, kêu nàng gọi Bùi Nguyên Minh là chủ nhân, bản thân cô là tiểu hầu nử, Hình Lam ngàn lần vạn lần không nguyện ý.Nhưng là giờ phút này, nàng lại cảm thấy, gọi Bùi Nguyên Minh một câu chủ nhân, có lẽ là mình đã tự trèo cao rồi.“Ta cũng không nghĩ ra.”Hình Hoằng Ích khẽ gật đầu.“Nhưng ta có thể đoán ra. Cậu ấy không phải đã nói sao? Cậu ấy không hiểu Phong Thủy, nhưng là hiểu được cách giết người.”“Bây giờ nghĩ lại, cậu ấy đối với võ đạo có chút kiến thức, cũng là bình thường.”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Một bàn tay đập bay, đơn giản vậy sao?Một bàn tay, phá cục diện sao ?Đùa gì thế!Bao gồm cả Hắc Quả Phụ, người đã ngất đi, cũng không thể tin được, lại có thể có một người, có thể mạnh như vậy sao?Mình thậm chí, không thể ngăn chặn cái tát của hắn!Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh một lần nữa, một tát đập bay đối phương, Lữ Tiểu Bộ cùng những người khác bị dọa đến run một cái, toàn thân toát ra một cỗ ớn lạnh.Bùi Nguyên Minh lợi hại như vậy, mà bọn hắn vừa rồi, còn xúc phạm đến anh ta!Đây là muốn tìm chết sao?Bùi Nguyên Minh mặc kệ Lữ Tiểu Bộ đang sợ hãi, mà lại lấy khăn giấy ra, lau lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: “Còn có ai không?”Còn có ai nữa sao !?Quá kiêu ngạo!Quá độc đoán!Còn lại một nhóm nam nữ mặc quần áo bó sát, tất cả đều tràn đầy vẻ tuyệt vọng.Sau khi bạch miễn Khô Lâu và Hắc Quả Phụ ngất đi, bọn hắn căn bản, cũng không có dũng khí để xuất thủ.Và khi Hình Hoằng Ích vung tay, chẳng mấy chốc, những người còn lại đã bị nghiền nát.Bùi Nguyên Minh dửng dưng nhìn xung quanh toàn trường một chút, biết sắp tới sẽ xảy ra cảnh đẫm máu.Anh lười để ý đến loại chuyện đó, dặn dò Hình Hoằng Ích, tận lực móc ra một chút khẩu cung, về sau, liền xoay người rời đi.“Ông ơi, Bùi Nguyên Minh sao lại lợi hại như vậy!”Lúc này, Hình Lam đang ở bên cạnh Hình Hoằng Ích, trên mặt lộ ra một cảm xúc khó giải thích được.“Cháu vốn tưởng rằng, anh ấy chỉ là thầy Phong Thủy tướng thuật rất giỏi.”“Không ngờ võ đạo của Bùi Nguyên Minh, lại lợi hại như vậy!”Lúc trước, kêu nàng gọi Bùi Nguyên Minh là chủ nhân, bản thân cô là tiểu hầu nử, Hình Lam ngàn lần vạn lần không nguyện ý.Nhưng là giờ phút này, nàng lại cảm thấy, gọi Bùi Nguyên Minh một câu chủ nhân, có lẽ là mình đã tự trèo cao rồi.“Ta cũng không nghĩ ra.”Hình Hoằng Ích khẽ gật đầu.“Nhưng ta có thể đoán ra. Cậu ấy không phải đã nói sao? Cậu ấy không hiểu Phong Thủy, nhưng là hiểu được cách giết người.”“Bây giờ nghĩ lại, cậu ấy đối với võ đạo có chút kiến thức, cũng là bình thường.”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Một bàn tay đập bay, đơn giản vậy sao?Một bàn tay, phá cục diện sao ?Đùa gì thế!Bao gồm cả Hắc Quả Phụ, người đã ngất đi, cũng không thể tin được, lại có thể có một người, có thể mạnh như vậy sao?Mình thậm chí, không thể ngăn chặn cái tát của hắn!Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh một lần nữa, một tát đập bay đối phương, Lữ Tiểu Bộ cùng những người khác bị dọa đến run một cái, toàn thân toát ra một cỗ ớn lạnh.Bùi Nguyên Minh lợi hại như vậy, mà bọn hắn vừa rồi, còn xúc phạm đến anh ta!Đây là muốn tìm chết sao?Bùi Nguyên Minh mặc kệ Lữ Tiểu Bộ đang sợ hãi, mà lại lấy khăn giấy ra, lau lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: “Còn có ai không?”Còn có ai nữa sao !?Quá kiêu ngạo!Quá độc đoán!Còn lại một nhóm nam nữ mặc quần áo bó sát, tất cả đều tràn đầy vẻ tuyệt vọng.Sau khi bạch miễn Khô Lâu và Hắc Quả Phụ ngất đi, bọn hắn căn bản, cũng không có dũng khí để xuất thủ.Và khi Hình Hoằng Ích vung tay, chẳng mấy chốc, những người còn lại đã bị nghiền nát.Bùi Nguyên Minh dửng dưng nhìn xung quanh toàn trường một chút, biết sắp tới sẽ xảy ra cảnh đẫm máu.Anh lười để ý đến loại chuyện đó, dặn dò Hình Hoằng Ích, tận lực móc ra một chút khẩu cung, về sau, liền xoay người rời đi.“Ông ơi, Bùi Nguyên Minh sao lại lợi hại như vậy!”Lúc này, Hình Lam đang ở bên cạnh Hình Hoằng Ích, trên mặt lộ ra một cảm xúc khó giải thích được.“Cháu vốn tưởng rằng, anh ấy chỉ là thầy Phong Thủy tướng thuật rất giỏi.”“Không ngờ võ đạo của Bùi Nguyên Minh, lại lợi hại như vậy!”Lúc trước, kêu nàng gọi Bùi Nguyên Minh là chủ nhân, bản thân cô là tiểu hầu nử, Hình Lam ngàn lần vạn lần không nguyện ý.Nhưng là giờ phút này, nàng lại cảm thấy, gọi Bùi Nguyên Minh một câu chủ nhân, có lẽ là mình đã tự trèo cao rồi.“Ta cũng không nghĩ ra.”Hình Hoằng Ích khẽ gật đầu.“Nhưng ta có thể đoán ra. Cậu ấy không phải đã nói sao? Cậu ấy không hiểu Phong Thủy, nhưng là hiểu được cách giết người.”“Bây giờ nghĩ lại, cậu ấy đối với võ đạo có chút kiến thức, cũng là bình thường.”