Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…

Chương 466 8

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…  Huống hồ, liền Tôn Tiểu Hồng chính mình cũng không xác định, mình đè xuống, đến cùng là ở đâu.chỉ trong trường hợp …chỉ trong trường hợp …Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc và ngưng trọng của Tôn Tiểu Hồng, Vương Văn Bân khẽ nhíu mày, nhận ra có gì đó không ổn.Còn Vương phu nhân lớn tiếng nói: “Tôn thần y, ngươi cảm thấy, một tỷ không đủ sao?”“Chỉ cần ngươi cứu người, 10 tỷ sẽ giao cho ngươi!”Nghe được hai chữ 10 tỷ, Tôn Tiểu Hồng càng hiểu ra tầm quan trọng của Vương Tử Nghi đối với Vương gia.Đây là người mà Vương Gia, táng gia bại sản cũng muốn cứu.Mà mình, chẳng qua là một con cọp giấy, mình, chính mình…Lúc này, Tôn Tiểu Hồng không thể giả bộ được nữa, nàng toàn thân khẽ run rẩy, xụi lơ hạ thấp giọng, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi…”” Người không phải ta cứu.”“Ta không có khả năng này…”“Là Bùi nguyên Minh đã cứu người!”” Ta chính là tham lam danh vọng, ham tiền tài …”” Thật xin lỗi, thật xin lỗi…”Toàn trường nháy mắt câm lặng, tất cả nhân viên y tế ở đây, đều hai mặt nhìn nhau, từng người đầu óc có chút không xoay chuyển được.Vừa rồi vẫn là Hoa Đà tái sinh, sao lại đột nhiên trở thành giang hồ phiến tử rồi?Vừa rồi còn tràn đầy tự tin, sao đột nhiên lại xụi lơ trên mặt đất rồi?Sự thay đổi này, khiến sắc mặt của tất cả mọi người đều đờ đẫn, ngốc trệ đến cực điểm.Hoa Dung thân thể chấn động, cảm thấy được trước mặt có chút tối tăm.Mình thế mà không nhìn ra, Tôn Tiểu Hồng là kẻ nói dối, chuyện này trách nhiệm của mình cũng rất lớn.Mặt khác, Vương Văn Bân thì là sắc mặt tối đen, hắn Vương Văn Bân, xông xáo giới kinh doanh nhiều năm, lại còn có người dám lừa hắn chuyện quan trọng như vậy!Mà Vương phu nhân càng là một mặt tuyệt vọng.“Tiện nhân!”“Vương bát đản!”“Ngươi dám giễu cợt sinh mạng con gái của ta!”” Ngươi muốn chết sao!?”Vương phu nhân mất kiểm soát, không còn giữ tư cách quý phụ đoan trang, mà xông tới, đạp thẳng vào mặt Tôn Tiểu Hồng ngã lăn trên mặt đất, sau đó một cái tát giáng xuống.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…  Huống hồ, liền Tôn Tiểu Hồng chính mình cũng không xác định, mình đè xuống, đến cùng là ở đâu.chỉ trong trường hợp …chỉ trong trường hợp …Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc và ngưng trọng của Tôn Tiểu Hồng, Vương Văn Bân khẽ nhíu mày, nhận ra có gì đó không ổn.Còn Vương phu nhân lớn tiếng nói: “Tôn thần y, ngươi cảm thấy, một tỷ không đủ sao?”“Chỉ cần ngươi cứu người, 10 tỷ sẽ giao cho ngươi!”Nghe được hai chữ 10 tỷ, Tôn Tiểu Hồng càng hiểu ra tầm quan trọng của Vương Tử Nghi đối với Vương gia.Đây là người mà Vương Gia, táng gia bại sản cũng muốn cứu.Mà mình, chẳng qua là một con cọp giấy, mình, chính mình…Lúc này, Tôn Tiểu Hồng không thể giả bộ được nữa, nàng toàn thân khẽ run rẩy, xụi lơ hạ thấp giọng, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi…”” Người không phải ta cứu.”“Ta không có khả năng này…”“Là Bùi nguyên Minh đã cứu người!”” Ta chính là tham lam danh vọng, ham tiền tài …”” Thật xin lỗi, thật xin lỗi…”Toàn trường nháy mắt câm lặng, tất cả nhân viên y tế ở đây, đều hai mặt nhìn nhau, từng người đầu óc có chút không xoay chuyển được.Vừa rồi vẫn là Hoa Đà tái sinh, sao lại đột nhiên trở thành giang hồ phiến tử rồi?Vừa rồi còn tràn đầy tự tin, sao đột nhiên lại xụi lơ trên mặt đất rồi?Sự thay đổi này, khiến sắc mặt của tất cả mọi người đều đờ đẫn, ngốc trệ đến cực điểm.Hoa Dung thân thể chấn động, cảm thấy được trước mặt có chút tối tăm.Mình thế mà không nhìn ra, Tôn Tiểu Hồng là kẻ nói dối, chuyện này trách nhiệm của mình cũng rất lớn.Mặt khác, Vương Văn Bân thì là sắc mặt tối đen, hắn Vương Văn Bân, xông xáo giới kinh doanh nhiều năm, lại còn có người dám lừa hắn chuyện quan trọng như vậy!Mà Vương phu nhân càng là một mặt tuyệt vọng.“Tiện nhân!”“Vương bát đản!”“Ngươi dám giễu cợt sinh mạng con gái của ta!”” Ngươi muốn chết sao!?”Vương phu nhân mất kiểm soát, không còn giữ tư cách quý phụ đoan trang, mà xông tới, đạp thẳng vào mặt Tôn Tiểu Hồng ngã lăn trên mặt đất, sau đó một cái tát giáng xuống.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…  Huống hồ, liền Tôn Tiểu Hồng chính mình cũng không xác định, mình đè xuống, đến cùng là ở đâu.chỉ trong trường hợp …chỉ trong trường hợp …Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc và ngưng trọng của Tôn Tiểu Hồng, Vương Văn Bân khẽ nhíu mày, nhận ra có gì đó không ổn.Còn Vương phu nhân lớn tiếng nói: “Tôn thần y, ngươi cảm thấy, một tỷ không đủ sao?”“Chỉ cần ngươi cứu người, 10 tỷ sẽ giao cho ngươi!”Nghe được hai chữ 10 tỷ, Tôn Tiểu Hồng càng hiểu ra tầm quan trọng của Vương Tử Nghi đối với Vương gia.Đây là người mà Vương Gia, táng gia bại sản cũng muốn cứu.Mà mình, chẳng qua là một con cọp giấy, mình, chính mình…Lúc này, Tôn Tiểu Hồng không thể giả bộ được nữa, nàng toàn thân khẽ run rẩy, xụi lơ hạ thấp giọng, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi…”” Người không phải ta cứu.”“Ta không có khả năng này…”“Là Bùi nguyên Minh đã cứu người!”” Ta chính là tham lam danh vọng, ham tiền tài …”” Thật xin lỗi, thật xin lỗi…”Toàn trường nháy mắt câm lặng, tất cả nhân viên y tế ở đây, đều hai mặt nhìn nhau, từng người đầu óc có chút không xoay chuyển được.Vừa rồi vẫn là Hoa Đà tái sinh, sao lại đột nhiên trở thành giang hồ phiến tử rồi?Vừa rồi còn tràn đầy tự tin, sao đột nhiên lại xụi lơ trên mặt đất rồi?Sự thay đổi này, khiến sắc mặt của tất cả mọi người đều đờ đẫn, ngốc trệ đến cực điểm.Hoa Dung thân thể chấn động, cảm thấy được trước mặt có chút tối tăm.Mình thế mà không nhìn ra, Tôn Tiểu Hồng là kẻ nói dối, chuyện này trách nhiệm của mình cũng rất lớn.Mặt khác, Vương Văn Bân thì là sắc mặt tối đen, hắn Vương Văn Bân, xông xáo giới kinh doanh nhiều năm, lại còn có người dám lừa hắn chuyện quan trọng như vậy!Mà Vương phu nhân càng là một mặt tuyệt vọng.“Tiện nhân!”“Vương bát đản!”“Ngươi dám giễu cợt sinh mạng con gái của ta!”” Ngươi muốn chết sao!?”Vương phu nhân mất kiểm soát, không còn giữ tư cách quý phụ đoan trang, mà xông tới, đạp thẳng vào mặt Tôn Tiểu Hồng ngã lăn trên mặt đất, sau đó một cái tát giáng xuống.

Chương 466 8