Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…

Chương 467 1

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…  Trong đó, có một nam tử trung niên, mặc dù một mặt vẻ lo âu, nhưng là cả người vẫn toát lên khí tràng vô địch.Và bên cạnh anh là, một người phụ nữ dù đã ở tuổi trung niên, vẫn xinh đẹp rạng ngời.Bùi nguyên Minh trong nháy mắt nhận ra, đây là Vương Văn Bân cùng phu nhân.Rốt cuộc, khi anh vừa đến đây, anh đã xem qua ảnh của hai người trên mạng.Mà lúc này, trên giường bệnh giữa phòng, Vương Tử Nghi đang nằm tái nhợt như tờ giấy, tất cả chỉ số sinh tồn xung quanh, đều ở mức cảnh giác.Tại thời điểm này, cuộc sống của cô đang như chỉ mành treo chuông. và cô có thể sẽ chết trong vài phút tới.Bùi nguyên Minh khẽ nhíu mày, vừa định nói, nhưng lúc này đã nhìn thấy một lão giả mặc áo bào đạo nhân bước tới.Lão giả nhìn không ra tuổi tác, nhưng là râu tóc bạc trắng, cả người nhìn tiên phong đạo cốt, một vẻ là người xuất gia.Lúc này, ông ta duỗi ra hai ngón tay đặt ở mạch môn Vương Tử Nghi, sau đó, ngón tay liền run lên.Hoa Dung nhìn thấy Bùi nguyên Minh vẻ mặt khó hiểu, liền trầm giọng nói: ” Lão đạo sĩ này, nghe nói là Vương phu nhân, đã thông qua không ít quan hệ mới mời được, danh y trên giang hồ này, gọi là cái gì Tái Hoa Đà. ”” Nghe nói ông ấy có thể diệu thủ hồi xuân, chỉ cần ông nguyện ý ra tay, sẽ không có người chết.”Bùi nguyên Minh khẽ gật đầu, anh tuy rằng không nhớ rõ, trên giang hồ có nhân vật như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ bên kia tiên phong đạo cốt, ông ta hẳn là người có chút năng lực.Rốt cuộc, ai cũng biết, lúc này ở trước mặt Vương Văn Bân, hãm hại lừa gạt thì sẽ nhận kết cục gì.Ngay sau đó, Tái Hoa Đà ấn ngón tay vào mạch môn của Vương Tử Nghi rồi dời đi, ông ta hơi nheo mắt với vẻ mặt bình tĩnh.Sau khoảng vài phút, Vương Văn Bân không nhịn được nói: ” Thần y, nữ nhi của ta, đến cùng như thế nào rồi?”“Nàng còn được cứu không?”Ẩn Thế Vương Gia, tuy là một gia tộc lớn, nhưng lại không phải Võ Học thế gia, nên không biết nhiều về Giang Hồ.Vương Văn Bân hiện tại, không có thời gian tìm cao thủ Thánh Địa Võ Học, chỉ có thể đặt hết hy vọng vào Tái Hoa Đà mà phu nhân tìm được.” Phiền phức, có chút phiền phức!”Tái Hoa Đà lúc này cau mày, vẻ mặt ngưng trọng.“Tình huống của Lệnh ái, ban đầu là một tai nạn xe hơi bình thường, nhưng vì cô ấy đã tự mình tập luyện Nội Gia Quyền, khiến nội tức của cô ấy liên tục lưu chuyển …”

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…  Trong đó, có một nam tử trung niên, mặc dù một mặt vẻ lo âu, nhưng là cả người vẫn toát lên khí tràng vô địch.Và bên cạnh anh là, một người phụ nữ dù đã ở tuổi trung niên, vẫn xinh đẹp rạng ngời.Bùi nguyên Minh trong nháy mắt nhận ra, đây là Vương Văn Bân cùng phu nhân.Rốt cuộc, khi anh vừa đến đây, anh đã xem qua ảnh của hai người trên mạng.Mà lúc này, trên giường bệnh giữa phòng, Vương Tử Nghi đang nằm tái nhợt như tờ giấy, tất cả chỉ số sinh tồn xung quanh, đều ở mức cảnh giác.Tại thời điểm này, cuộc sống của cô đang như chỉ mành treo chuông. và cô có thể sẽ chết trong vài phút tới.Bùi nguyên Minh khẽ nhíu mày, vừa định nói, nhưng lúc này đã nhìn thấy một lão giả mặc áo bào đạo nhân bước tới.Lão giả nhìn không ra tuổi tác, nhưng là râu tóc bạc trắng, cả người nhìn tiên phong đạo cốt, một vẻ là người xuất gia.Lúc này, ông ta duỗi ra hai ngón tay đặt ở mạch môn Vương Tử Nghi, sau đó, ngón tay liền run lên.Hoa Dung nhìn thấy Bùi nguyên Minh vẻ mặt khó hiểu, liền trầm giọng nói: ” Lão đạo sĩ này, nghe nói là Vương phu nhân, đã thông qua không ít quan hệ mới mời được, danh y trên giang hồ này, gọi là cái gì Tái Hoa Đà. ”” Nghe nói ông ấy có thể diệu thủ hồi xuân, chỉ cần ông nguyện ý ra tay, sẽ không có người chết.”Bùi nguyên Minh khẽ gật đầu, anh tuy rằng không nhớ rõ, trên giang hồ có nhân vật như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ bên kia tiên phong đạo cốt, ông ta hẳn là người có chút năng lực.Rốt cuộc, ai cũng biết, lúc này ở trước mặt Vương Văn Bân, hãm hại lừa gạt thì sẽ nhận kết cục gì.Ngay sau đó, Tái Hoa Đà ấn ngón tay vào mạch môn của Vương Tử Nghi rồi dời đi, ông ta hơi nheo mắt với vẻ mặt bình tĩnh.Sau khoảng vài phút, Vương Văn Bân không nhịn được nói: ” Thần y, nữ nhi của ta, đến cùng như thế nào rồi?”“Nàng còn được cứu không?”Ẩn Thế Vương Gia, tuy là một gia tộc lớn, nhưng lại không phải Võ Học thế gia, nên không biết nhiều về Giang Hồ.Vương Văn Bân hiện tại, không có thời gian tìm cao thủ Thánh Địa Võ Học, chỉ có thể đặt hết hy vọng vào Tái Hoa Đà mà phu nhân tìm được.” Phiền phức, có chút phiền phức!”Tái Hoa Đà lúc này cau mày, vẻ mặt ngưng trọng.“Tình huống của Lệnh ái, ban đầu là một tai nạn xe hơi bình thường, nhưng vì cô ấy đã tự mình tập luyện Nội Gia Quyền, khiến nội tức của cô ấy liên tục lưu chuyển …”

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…  Trong đó, có một nam tử trung niên, mặc dù một mặt vẻ lo âu, nhưng là cả người vẫn toát lên khí tràng vô địch.Và bên cạnh anh là, một người phụ nữ dù đã ở tuổi trung niên, vẫn xinh đẹp rạng ngời.Bùi nguyên Minh trong nháy mắt nhận ra, đây là Vương Văn Bân cùng phu nhân.Rốt cuộc, khi anh vừa đến đây, anh đã xem qua ảnh của hai người trên mạng.Mà lúc này, trên giường bệnh giữa phòng, Vương Tử Nghi đang nằm tái nhợt như tờ giấy, tất cả chỉ số sinh tồn xung quanh, đều ở mức cảnh giác.Tại thời điểm này, cuộc sống của cô đang như chỉ mành treo chuông. và cô có thể sẽ chết trong vài phút tới.Bùi nguyên Minh khẽ nhíu mày, vừa định nói, nhưng lúc này đã nhìn thấy một lão giả mặc áo bào đạo nhân bước tới.Lão giả nhìn không ra tuổi tác, nhưng là râu tóc bạc trắng, cả người nhìn tiên phong đạo cốt, một vẻ là người xuất gia.Lúc này, ông ta duỗi ra hai ngón tay đặt ở mạch môn Vương Tử Nghi, sau đó, ngón tay liền run lên.Hoa Dung nhìn thấy Bùi nguyên Minh vẻ mặt khó hiểu, liền trầm giọng nói: ” Lão đạo sĩ này, nghe nói là Vương phu nhân, đã thông qua không ít quan hệ mới mời được, danh y trên giang hồ này, gọi là cái gì Tái Hoa Đà. ”” Nghe nói ông ấy có thể diệu thủ hồi xuân, chỉ cần ông nguyện ý ra tay, sẽ không có người chết.”Bùi nguyên Minh khẽ gật đầu, anh tuy rằng không nhớ rõ, trên giang hồ có nhân vật như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ bên kia tiên phong đạo cốt, ông ta hẳn là người có chút năng lực.Rốt cuộc, ai cũng biết, lúc này ở trước mặt Vương Văn Bân, hãm hại lừa gạt thì sẽ nhận kết cục gì.Ngay sau đó, Tái Hoa Đà ấn ngón tay vào mạch môn của Vương Tử Nghi rồi dời đi, ông ta hơi nheo mắt với vẻ mặt bình tĩnh.Sau khoảng vài phút, Vương Văn Bân không nhịn được nói: ” Thần y, nữ nhi của ta, đến cùng như thế nào rồi?”“Nàng còn được cứu không?”Ẩn Thế Vương Gia, tuy là một gia tộc lớn, nhưng lại không phải Võ Học thế gia, nên không biết nhiều về Giang Hồ.Vương Văn Bân hiện tại, không có thời gian tìm cao thủ Thánh Địa Võ Học, chỉ có thể đặt hết hy vọng vào Tái Hoa Đà mà phu nhân tìm được.” Phiền phức, có chút phiền phức!”Tái Hoa Đà lúc này cau mày, vẻ mặt ngưng trọng.“Tình huống của Lệnh ái, ban đầu là một tai nạn xe hơi bình thường, nhưng vì cô ấy đã tự mình tập luyện Nội Gia Quyền, khiến nội tức của cô ấy liên tục lưu chuyển …”

Chương 467 1