Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…

Chương 467 5

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… “Chúng ta còn phải để ngươi ra tay biểu hiện một chút, đúng không?”Vương phu nhân gương mặt xinh đẹp phát lạnh.” Người trẻ tuổi, tuổi còn trẻ không học tốt, lại đi học người khác lòe người!”“Ngươi nghĩ đây là đâu?”“Nơi để cho ngươi diễn trò hề sao?”” Mà lại, ngươi lừa người khác, có thể lừa được chúng ta sao?”“Thật may là chúng ta đã kịp trở tay và chuẩn bị dụng cụ giám sát, nếu không, thật đúng là tin ngươi tà ác!”Mọi người nghe vậy khẽ gật đầu, Vương phu nhân nói đúng.Bây giờ dấu hiệu sinh mệnh của Vương Tử Nghi đã khôi phục, làm sao lại có chuyện, Tái Hoa Đà có vấn đề được chứ?Vương Văn Bân không nổi điên như Vương phu nhân, lúc này ánh mắt lạnh lùng khẽ vẫy vẫy tay, ra hiệu Hoa Dung mau đưa người đi, đừng để mất mặt xấu hổ.“Vương tiên sinh, Vương phu nhân, vì các ngươi không tin ta nhiều như vậy, ta liền không mặc kệ.”Tái Hoa Đà lúc này vẻ mặt kiêu ngạo.“Ta muốn xem, triệu chứng phiền phức như vậy, ngoài ta Tái Hoa Đà, còn ai có thể giúp đỡ!”“Chúng ta không chào đón ngươi ở đây!”“Mời ngươi ra ngoài!”Vương phu nhân mí mắt giật giật.“ngay lập tức!”Tái Hoa Đà nhìn thấy cảnh này, một mặt cười lạnh.Hoa Dung khẽ cau mày nói: “Vương phu nhân, chúng ta…”“Hoa viện trưởng, ngươi thật chuẩn bị để ta truy cứu trách nhiệm của ngươi, cởi bỏ bộ đồ phó viện trưởng của ngươi sao?”Vương phu nhân mắng to, tức giận vô song trước sự thờ ơ của Bùi nguyên Minh.” Còn có ngươi, oắt con, ngươi điếc hay sao?”“Lăn ra ngoài, lập tức cút ra ngoài cho ta!”“Có thể đừng mặt dày mày dạn ở đây được hay không?”Nghe xong lời nói của Vương phu nhân, Hoa Dung cũng thở dài một hơi.Tuy rằng cô muốn bênh vực cho Bùi nguyên Minh vài câu, nhưng vấn đề là trước đó, chuyện xảy ra với Tôn Tiểu Hồng, thật sự khiến người ta thất vọng.Cô không còn mặt mũi để nói tiếp.” Ta rất nhanh liền sẽ đi, chẳng qua ta vẫn còn muốn nói mấy câu.”Khẩu khí thượng vị giả của Vương Văn Bân, không có tác dụng gì với Bùi nguyên Minh.“Chiêu thức mà Tái Hoa Đà sử dụng, gọi là tay Diêm Vương đòi mạng.”

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… “Chúng ta còn phải để ngươi ra tay biểu hiện một chút, đúng không?”Vương phu nhân gương mặt xinh đẹp phát lạnh.” Người trẻ tuổi, tuổi còn trẻ không học tốt, lại đi học người khác lòe người!”“Ngươi nghĩ đây là đâu?”“Nơi để cho ngươi diễn trò hề sao?”” Mà lại, ngươi lừa người khác, có thể lừa được chúng ta sao?”“Thật may là chúng ta đã kịp trở tay và chuẩn bị dụng cụ giám sát, nếu không, thật đúng là tin ngươi tà ác!”Mọi người nghe vậy khẽ gật đầu, Vương phu nhân nói đúng.Bây giờ dấu hiệu sinh mệnh của Vương Tử Nghi đã khôi phục, làm sao lại có chuyện, Tái Hoa Đà có vấn đề được chứ?Vương Văn Bân không nổi điên như Vương phu nhân, lúc này ánh mắt lạnh lùng khẽ vẫy vẫy tay, ra hiệu Hoa Dung mau đưa người đi, đừng để mất mặt xấu hổ.“Vương tiên sinh, Vương phu nhân, vì các ngươi không tin ta nhiều như vậy, ta liền không mặc kệ.”Tái Hoa Đà lúc này vẻ mặt kiêu ngạo.“Ta muốn xem, triệu chứng phiền phức như vậy, ngoài ta Tái Hoa Đà, còn ai có thể giúp đỡ!”“Chúng ta không chào đón ngươi ở đây!”“Mời ngươi ra ngoài!”Vương phu nhân mí mắt giật giật.“ngay lập tức!”Tái Hoa Đà nhìn thấy cảnh này, một mặt cười lạnh.Hoa Dung khẽ cau mày nói: “Vương phu nhân, chúng ta…”“Hoa viện trưởng, ngươi thật chuẩn bị để ta truy cứu trách nhiệm của ngươi, cởi bỏ bộ đồ phó viện trưởng của ngươi sao?”Vương phu nhân mắng to, tức giận vô song trước sự thờ ơ của Bùi nguyên Minh.” Còn có ngươi, oắt con, ngươi điếc hay sao?”“Lăn ra ngoài, lập tức cút ra ngoài cho ta!”“Có thể đừng mặt dày mày dạn ở đây được hay không?”Nghe xong lời nói của Vương phu nhân, Hoa Dung cũng thở dài một hơi.Tuy rằng cô muốn bênh vực cho Bùi nguyên Minh vài câu, nhưng vấn đề là trước đó, chuyện xảy ra với Tôn Tiểu Hồng, thật sự khiến người ta thất vọng.Cô không còn mặt mũi để nói tiếp.” Ta rất nhanh liền sẽ đi, chẳng qua ta vẫn còn muốn nói mấy câu.”Khẩu khí thượng vị giả của Vương Văn Bân, không có tác dụng gì với Bùi nguyên Minh.“Chiêu thức mà Tái Hoa Đà sử dụng, gọi là tay Diêm Vương đòi mạng.”

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… “Chúng ta còn phải để ngươi ra tay biểu hiện một chút, đúng không?”Vương phu nhân gương mặt xinh đẹp phát lạnh.” Người trẻ tuổi, tuổi còn trẻ không học tốt, lại đi học người khác lòe người!”“Ngươi nghĩ đây là đâu?”“Nơi để cho ngươi diễn trò hề sao?”” Mà lại, ngươi lừa người khác, có thể lừa được chúng ta sao?”“Thật may là chúng ta đã kịp trở tay và chuẩn bị dụng cụ giám sát, nếu không, thật đúng là tin ngươi tà ác!”Mọi người nghe vậy khẽ gật đầu, Vương phu nhân nói đúng.Bây giờ dấu hiệu sinh mệnh của Vương Tử Nghi đã khôi phục, làm sao lại có chuyện, Tái Hoa Đà có vấn đề được chứ?Vương Văn Bân không nổi điên như Vương phu nhân, lúc này ánh mắt lạnh lùng khẽ vẫy vẫy tay, ra hiệu Hoa Dung mau đưa người đi, đừng để mất mặt xấu hổ.“Vương tiên sinh, Vương phu nhân, vì các ngươi không tin ta nhiều như vậy, ta liền không mặc kệ.”Tái Hoa Đà lúc này vẻ mặt kiêu ngạo.“Ta muốn xem, triệu chứng phiền phức như vậy, ngoài ta Tái Hoa Đà, còn ai có thể giúp đỡ!”“Chúng ta không chào đón ngươi ở đây!”“Mời ngươi ra ngoài!”Vương phu nhân mí mắt giật giật.“ngay lập tức!”Tái Hoa Đà nhìn thấy cảnh này, một mặt cười lạnh.Hoa Dung khẽ cau mày nói: “Vương phu nhân, chúng ta…”“Hoa viện trưởng, ngươi thật chuẩn bị để ta truy cứu trách nhiệm của ngươi, cởi bỏ bộ đồ phó viện trưởng của ngươi sao?”Vương phu nhân mắng to, tức giận vô song trước sự thờ ơ của Bùi nguyên Minh.” Còn có ngươi, oắt con, ngươi điếc hay sao?”“Lăn ra ngoài, lập tức cút ra ngoài cho ta!”“Có thể đừng mặt dày mày dạn ở đây được hay không?”Nghe xong lời nói của Vương phu nhân, Hoa Dung cũng thở dài một hơi.Tuy rằng cô muốn bênh vực cho Bùi nguyên Minh vài câu, nhưng vấn đề là trước đó, chuyện xảy ra với Tôn Tiểu Hồng, thật sự khiến người ta thất vọng.Cô không còn mặt mũi để nói tiếp.” Ta rất nhanh liền sẽ đi, chẳng qua ta vẫn còn muốn nói mấy câu.”Khẩu khí thượng vị giả của Vương Văn Bân, không có tác dụng gì với Bùi nguyên Minh.“Chiêu thức mà Tái Hoa Đà sử dụng, gọi là tay Diêm Vương đòi mạng.”

Chương 467 5