Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 47 31
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… “Còn ngươi, cứ chờ chết đi!”Vừa mới nói xong, Tái Hoa Đà liền một hớp uống cạn sạch.Thế nhưng là, vừa mới uống hết không được bao lâu, Tái Hoa Đà sắc mặt lại đột nhiên tối đen, nháy mắt sau đó “Ooc” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, cả người sắc mặt khó coi đến cực hạn.Nhìn thấy hắn như thế này, hắn dường như sắp chết.Toàn trường một trận kinh hãi.Không ai có thể nghĩ rằng, Bùi nguyên Minh thản nhiên tại bên trong âm phong, một chút chuyện đều không có.Còn Tái Hoa Đà, nhìn hung thần ác sát, lại không thể trực tiếp hóa giải được phù chú của Bùi nguyên Minh.Lúc này, Bùi nguyên Minh thản nhiên cắn nát đầu ngón tay mình, cong ngón tay búng ra, bốn phía âm khí chung quanh, tại lúc mọi người trợn mắt hốc mồm, liền tiêu tán vào không khí.Còn phù chú trên trán con bù nhìn, “Droet” một tiếng vỡ tan.Bùi nguyên Minh tự mình rót một chén trà, bưng chén trà đi tới trước mặt Tái Hoa Đà, nở nụ cười: “Chậc chậc, đệ nhất đại sư, ngươi có muốn nhận thua hay không?”“Ta –”Tái Hoa Đà lại phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt khó có thể tin nhìn Bùi nguyên Minh.“Làm thế nào ngươi có thể hóa giải phù chú của ta?”“Làm sao có thể?”“Đây là một phù chú chết chóc?”“Ta không tin!”Bùi nguyên Minh nhấp một ngụm trà, nhẹ nói: “Lúc này, ngươi tin hay không, có ý nghĩa gì sao?”“Có gì khác nhau sao?”“Ta…”Tái Hoa Đà nhất thời nghẹn cứng họng, nhưng hắn biết, Bùi nguyên Minh nói không sai.Bùi nguyên Minh đã hóa giải được phù chú của hắn rồi, mặc kệ Bùi nguyên Minh, là làm được thế nào, ván này, hắn đều trước mắt, đã thua nửa bướcSau đó, Tái Hoa Đà nghiến răng nghiến lợi, gồng người đứng vững, nhìn chằm chằm Bùi nguyên Minh nói: ” Coi như ngươi vận khí tốt, ta cũng sẽ hóa giải được phù chú chết chóc này!”“Nhưng phù chú của ngươi, là như thế nào?”“Ta đã vẽ ra phù chú hóa giải rồi, tại sao lại không thể hóa giải được?”Bùi nguyên Minh nhẹ nói: “Phù chú hóa giải ngươi vẽ cẩn thận kia, quả thực có thể hóa giải bùa chú ta đã cho ngươi xem.”“Nhưng ngươi lại xem nhẹ một điểm, đó là phù chú của ngươi, có chút trùng hợp với ta.”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… “Còn ngươi, cứ chờ chết đi!”Vừa mới nói xong, Tái Hoa Đà liền một hớp uống cạn sạch.Thế nhưng là, vừa mới uống hết không được bao lâu, Tái Hoa Đà sắc mặt lại đột nhiên tối đen, nháy mắt sau đó “Ooc” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, cả người sắc mặt khó coi đến cực hạn.Nhìn thấy hắn như thế này, hắn dường như sắp chết.Toàn trường một trận kinh hãi.Không ai có thể nghĩ rằng, Bùi nguyên Minh thản nhiên tại bên trong âm phong, một chút chuyện đều không có.Còn Tái Hoa Đà, nhìn hung thần ác sát, lại không thể trực tiếp hóa giải được phù chú của Bùi nguyên Minh.Lúc này, Bùi nguyên Minh thản nhiên cắn nát đầu ngón tay mình, cong ngón tay búng ra, bốn phía âm khí chung quanh, tại lúc mọi người trợn mắt hốc mồm, liền tiêu tán vào không khí.Còn phù chú trên trán con bù nhìn, “Droet” một tiếng vỡ tan.Bùi nguyên Minh tự mình rót một chén trà, bưng chén trà đi tới trước mặt Tái Hoa Đà, nở nụ cười: “Chậc chậc, đệ nhất đại sư, ngươi có muốn nhận thua hay không?”“Ta –”Tái Hoa Đà lại phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt khó có thể tin nhìn Bùi nguyên Minh.“Làm thế nào ngươi có thể hóa giải phù chú của ta?”“Làm sao có thể?”“Đây là một phù chú chết chóc?”“Ta không tin!”Bùi nguyên Minh nhấp một ngụm trà, nhẹ nói: “Lúc này, ngươi tin hay không, có ý nghĩa gì sao?”“Có gì khác nhau sao?”“Ta…”Tái Hoa Đà nhất thời nghẹn cứng họng, nhưng hắn biết, Bùi nguyên Minh nói không sai.Bùi nguyên Minh đã hóa giải được phù chú của hắn rồi, mặc kệ Bùi nguyên Minh, là làm được thế nào, ván này, hắn đều trước mắt, đã thua nửa bướcSau đó, Tái Hoa Đà nghiến răng nghiến lợi, gồng người đứng vững, nhìn chằm chằm Bùi nguyên Minh nói: ” Coi như ngươi vận khí tốt, ta cũng sẽ hóa giải được phù chú chết chóc này!”“Nhưng phù chú của ngươi, là như thế nào?”“Ta đã vẽ ra phù chú hóa giải rồi, tại sao lại không thể hóa giải được?”Bùi nguyên Minh nhẹ nói: “Phù chú hóa giải ngươi vẽ cẩn thận kia, quả thực có thể hóa giải bùa chú ta đã cho ngươi xem.”“Nhưng ngươi lại xem nhẹ một điểm, đó là phù chú của ngươi, có chút trùng hợp với ta.”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… “Còn ngươi, cứ chờ chết đi!”Vừa mới nói xong, Tái Hoa Đà liền một hớp uống cạn sạch.Thế nhưng là, vừa mới uống hết không được bao lâu, Tái Hoa Đà sắc mặt lại đột nhiên tối đen, nháy mắt sau đó “Ooc” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, cả người sắc mặt khó coi đến cực hạn.Nhìn thấy hắn như thế này, hắn dường như sắp chết.Toàn trường một trận kinh hãi.Không ai có thể nghĩ rằng, Bùi nguyên Minh thản nhiên tại bên trong âm phong, một chút chuyện đều không có.Còn Tái Hoa Đà, nhìn hung thần ác sát, lại không thể trực tiếp hóa giải được phù chú của Bùi nguyên Minh.Lúc này, Bùi nguyên Minh thản nhiên cắn nát đầu ngón tay mình, cong ngón tay búng ra, bốn phía âm khí chung quanh, tại lúc mọi người trợn mắt hốc mồm, liền tiêu tán vào không khí.Còn phù chú trên trán con bù nhìn, “Droet” một tiếng vỡ tan.Bùi nguyên Minh tự mình rót một chén trà, bưng chén trà đi tới trước mặt Tái Hoa Đà, nở nụ cười: “Chậc chậc, đệ nhất đại sư, ngươi có muốn nhận thua hay không?”“Ta –”Tái Hoa Đà lại phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt khó có thể tin nhìn Bùi nguyên Minh.“Làm thế nào ngươi có thể hóa giải phù chú của ta?”“Làm sao có thể?”“Đây là một phù chú chết chóc?”“Ta không tin!”Bùi nguyên Minh nhấp một ngụm trà, nhẹ nói: “Lúc này, ngươi tin hay không, có ý nghĩa gì sao?”“Có gì khác nhau sao?”“Ta…”Tái Hoa Đà nhất thời nghẹn cứng họng, nhưng hắn biết, Bùi nguyên Minh nói không sai.Bùi nguyên Minh đã hóa giải được phù chú của hắn rồi, mặc kệ Bùi nguyên Minh, là làm được thế nào, ván này, hắn đều trước mắt, đã thua nửa bướcSau đó, Tái Hoa Đà nghiến răng nghiến lợi, gồng người đứng vững, nhìn chằm chằm Bùi nguyên Minh nói: ” Coi như ngươi vận khí tốt, ta cũng sẽ hóa giải được phù chú chết chóc này!”“Nhưng phù chú của ngươi, là như thế nào?”“Ta đã vẽ ra phù chú hóa giải rồi, tại sao lại không thể hóa giải được?”Bùi nguyên Minh nhẹ nói: “Phù chú hóa giải ngươi vẽ cẩn thận kia, quả thực có thể hóa giải bùa chú ta đã cho ngươi xem.”“Nhưng ngươi lại xem nhẹ một điểm, đó là phù chú của ngươi, có chút trùng hợp với ta.”