Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…

Chương 47 37

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… “Là một quan chức chính phủ, lại không biết làm thế nào để viết ra mấy chữ công bằng và công lý?”“Bốp!”“Là người thi hành pháp luật, lại không biết làm thế nào để thực thi pháp luật một cách vô tư, còn ngang ngược đúng sai, lật ngược phải trái??”“Bốp!”“Quên mất việc, ngươi đã thề trước mặt Vương Pháp như thế nào khi nhậm chức sao?”” Quên thế nào vì nhân dân phục vụ sao?”“Bốp bốp bốp–”“Ngươi có biết, hôm nay việc ngươi làm, vứt đi không chỉ là bộ mặt của chính mình, mà còn là của Cơ quan phát triển nhà ở và đô thị-nông thôn, và văn phòng phủ Kim Lăng của chúng ta hay không?”“Quỳ cho ta, quỳ ba ngày ba đêm, quỳ cho đến khi hiểu được mình đã làm sai chuyện gì, mới đứng dậy trở lại!”Tái Kim Liên bị Chu Quảng Lộc nện bầm tím mặt mũi, khóe miệng chảy đầy máu.Nhưng nàng không dám hé răng nửa lời, chỉ có thể quỳ ăn tát.Nói cho cùng, nàng, cái gọi là đội trưởng, so với Chu Quảng Lộc, cũng không bằng cái rắm.Nếu Chu Quảng Lộc muốn, chẳng những có thể cách chức nàng, mà còn có thể lột da nàng.Một ngón tay nhỏ đưa ra, có thể khiến nàng Tái Kim Liên chết không có chỗ chôn thây.Giờ phút này Chu Quảng Lộc cũng không để ý tới Tái Kim Liên nữa, vất vả đứng lên, đi tới trước mặt Bùi nguyên Minh, xin lỗi nói: “Bùi Thiếu, thực xin lỗi, dạy thuộc hạ không nghiêm, nhiều lần mạo phạm tới cậu! ”Đây là lần thứ hai Cục Nhà ở và Phát triển nông thôn gây khó dễ cho Bùi nguyên Minh, nên Chu Quảng Lộc cảm thấy vô cùng xấu hổ.Bùi nguyên Minh cười đi tới, nói: “Giám đốc Chu khách khí, trong nhà ai, mà không có mấy người không có mắt. ở trong Cơ quan xây dựng của anh, có mấy trăm người, sinh ra mấy kẻ bại hoại cặn bã, cũng là điều bình thường. ”“Anh cũng không cần để ở trong lòng.”Nói xong, Bùi nguyên Minh lại nở nụ cười: “Tôi thấy giám đốc Chu, anh khí sắc không tệ, chỉ bất quá tình huống này, vẫn là phải tĩnh dưỡng, chạy đến nơi này của tôi làm cái gì?”Chu Quảng Lộc vẻ mặt thành thật nói: “Không có cách nào, ta bận rộn công việc, kế tiếp phải trở lại làm việc.”“Nhưng trước khi đi đến đơn vị, ta nghĩ nên đích thân tới cảm tạ cậu, dù sao Bùi Thiếu, đệ đã cứu ta hai lần, bất kể hiềm khích lúc trước.”

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… “Là một quan chức chính phủ, lại không biết làm thế nào để viết ra mấy chữ công bằng và công lý?”“Bốp!”“Là người thi hành pháp luật, lại không biết làm thế nào để thực thi pháp luật một cách vô tư, còn ngang ngược đúng sai, lật ngược phải trái??”“Bốp!”“Quên mất việc, ngươi đã thề trước mặt Vương Pháp như thế nào khi nhậm chức sao?”” Quên thế nào vì nhân dân phục vụ sao?”“Bốp bốp bốp–”“Ngươi có biết, hôm nay việc ngươi làm, vứt đi không chỉ là bộ mặt của chính mình, mà còn là của Cơ quan phát triển nhà ở và đô thị-nông thôn, và văn phòng phủ Kim Lăng của chúng ta hay không?”“Quỳ cho ta, quỳ ba ngày ba đêm, quỳ cho đến khi hiểu được mình đã làm sai chuyện gì, mới đứng dậy trở lại!”Tái Kim Liên bị Chu Quảng Lộc nện bầm tím mặt mũi, khóe miệng chảy đầy máu.Nhưng nàng không dám hé răng nửa lời, chỉ có thể quỳ ăn tát.Nói cho cùng, nàng, cái gọi là đội trưởng, so với Chu Quảng Lộc, cũng không bằng cái rắm.Nếu Chu Quảng Lộc muốn, chẳng những có thể cách chức nàng, mà còn có thể lột da nàng.Một ngón tay nhỏ đưa ra, có thể khiến nàng Tái Kim Liên chết không có chỗ chôn thây.Giờ phút này Chu Quảng Lộc cũng không để ý tới Tái Kim Liên nữa, vất vả đứng lên, đi tới trước mặt Bùi nguyên Minh, xin lỗi nói: “Bùi Thiếu, thực xin lỗi, dạy thuộc hạ không nghiêm, nhiều lần mạo phạm tới cậu! ”Đây là lần thứ hai Cục Nhà ở và Phát triển nông thôn gây khó dễ cho Bùi nguyên Minh, nên Chu Quảng Lộc cảm thấy vô cùng xấu hổ.Bùi nguyên Minh cười đi tới, nói: “Giám đốc Chu khách khí, trong nhà ai, mà không có mấy người không có mắt. ở trong Cơ quan xây dựng của anh, có mấy trăm người, sinh ra mấy kẻ bại hoại cặn bã, cũng là điều bình thường. ”“Anh cũng không cần để ở trong lòng.”Nói xong, Bùi nguyên Minh lại nở nụ cười: “Tôi thấy giám đốc Chu, anh khí sắc không tệ, chỉ bất quá tình huống này, vẫn là phải tĩnh dưỡng, chạy đến nơi này của tôi làm cái gì?”Chu Quảng Lộc vẻ mặt thành thật nói: “Không có cách nào, ta bận rộn công việc, kế tiếp phải trở lại làm việc.”“Nhưng trước khi đi đến đơn vị, ta nghĩ nên đích thân tới cảm tạ cậu, dù sao Bùi Thiếu, đệ đã cứu ta hai lần, bất kể hiềm khích lúc trước.”

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… “Là một quan chức chính phủ, lại không biết làm thế nào để viết ra mấy chữ công bằng và công lý?”“Bốp!”“Là người thi hành pháp luật, lại không biết làm thế nào để thực thi pháp luật một cách vô tư, còn ngang ngược đúng sai, lật ngược phải trái??”“Bốp!”“Quên mất việc, ngươi đã thề trước mặt Vương Pháp như thế nào khi nhậm chức sao?”” Quên thế nào vì nhân dân phục vụ sao?”“Bốp bốp bốp–”“Ngươi có biết, hôm nay việc ngươi làm, vứt đi không chỉ là bộ mặt của chính mình, mà còn là của Cơ quan phát triển nhà ở và đô thị-nông thôn, và văn phòng phủ Kim Lăng của chúng ta hay không?”“Quỳ cho ta, quỳ ba ngày ba đêm, quỳ cho đến khi hiểu được mình đã làm sai chuyện gì, mới đứng dậy trở lại!”Tái Kim Liên bị Chu Quảng Lộc nện bầm tím mặt mũi, khóe miệng chảy đầy máu.Nhưng nàng không dám hé răng nửa lời, chỉ có thể quỳ ăn tát.Nói cho cùng, nàng, cái gọi là đội trưởng, so với Chu Quảng Lộc, cũng không bằng cái rắm.Nếu Chu Quảng Lộc muốn, chẳng những có thể cách chức nàng, mà còn có thể lột da nàng.Một ngón tay nhỏ đưa ra, có thể khiến nàng Tái Kim Liên chết không có chỗ chôn thây.Giờ phút này Chu Quảng Lộc cũng không để ý tới Tái Kim Liên nữa, vất vả đứng lên, đi tới trước mặt Bùi nguyên Minh, xin lỗi nói: “Bùi Thiếu, thực xin lỗi, dạy thuộc hạ không nghiêm, nhiều lần mạo phạm tới cậu! ”Đây là lần thứ hai Cục Nhà ở và Phát triển nông thôn gây khó dễ cho Bùi nguyên Minh, nên Chu Quảng Lộc cảm thấy vô cùng xấu hổ.Bùi nguyên Minh cười đi tới, nói: “Giám đốc Chu khách khí, trong nhà ai, mà không có mấy người không có mắt. ở trong Cơ quan xây dựng của anh, có mấy trăm người, sinh ra mấy kẻ bại hoại cặn bã, cũng là điều bình thường. ”“Anh cũng không cần để ở trong lòng.”Nói xong, Bùi nguyên Minh lại nở nụ cười: “Tôi thấy giám đốc Chu, anh khí sắc không tệ, chỉ bất quá tình huống này, vẫn là phải tĩnh dưỡng, chạy đến nơi này của tôi làm cái gì?”Chu Quảng Lộc vẻ mặt thành thật nói: “Không có cách nào, ta bận rộn công việc, kế tiếp phải trở lại làm việc.”“Nhưng trước khi đi đến đơn vị, ta nghĩ nên đích thân tới cảm tạ cậu, dù sao Bùi Thiếu, đệ đã cứu ta hai lần, bất kể hiềm khích lúc trước.”

Chương 47 37