Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…

Chương 47 92

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… ” Chúng ta tôm hùm sâm biển cái gì, có thể toàn bộ kêu lên!”“Cầm hộp Mao Đài 82 năm của ta theo!”” Tóm lại đêm nay không say không về!”Lý Vinh Sơn hấp tấp gật đầu, lập tức bắt đầu gọi điện thoại..Thanh Linh lúc này mới liếc nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, nói: “Đúng vậy, Bùi Nguyên Minh, ngươi cũng không cần đi, chỗ đó không thích hợp ngươi, đi cũng xúi quẩy.”” Ngươi một hồi giúp ta, đem phòng ngủ thu dọn sạch sẽ.”“Đồ ăn thừa, ta đã ăn xong sẽ đóng gói đem về cho ngươi.”” Đến lúc đó, để ngươi cũng nếm một chút cho đỡ thèm thuồng!”Trịnh Tuyết Dương khẽ nhíu mày: “Mẹ, Bùi Nguyên Minh không đi, con cũng không đi, con giúp anh ấy.”“Giúp? Giúp cái gì?”“Con là nhân vật chính, có thể không đi sao?”” Ta còn có chuyện quan trọng nói với con đây!”Thanh Linh không cho Trịnh Tuyết Dương cơ hội phản kháng, liền nắm tay Trịnh Tuyết Dương lôi ra ngoài.Một đám người giờ phút này cũng vây quanh Kim Trác Húc đi ra khỏi nhà, tất cả đều mang vẻ mặt diễu võ giương oai.Kim Trác Húc cố ý quay đầu lại, hướng về phía Bùi Nguyên Minh nhẹ nhàng cười một tiếng.“Reng reng ——”Sau khi mọi người rời đi, điện thoại của Bùi Nguyên Minh rung lên rất đúng lúc, cứu anh thoát khỏi giây phút đần độn.(đây là tớ tức quá chửi anh Minh á….)Anh cầm lên định trả lời, thì ngay sau đó là tiếng cười của La Thiên Hữu bên kia:“Bùi lão đệ, Hoắc tiên sinh đã bao phòng ở Kim Công Quán, chờ mong đệ đại giá quang lâm!”“Nhất định đệ phải tới, nếu đệ không tới, bọn hắn sẽ vứt ta lên đống lửa nướng chín.”Bảy giờ tối, ở cổng chính Kim Công Quán Kim Lăng.Nơi này xa hoa phú quý, đèn đuốc sáng trưng.Hai bên lối vào cổng, thấp thoáng một dãy thiếu nữ mặc sườn xám, chân dài.Kim Trác Húc và người nhà họ Trịnh, lúc này mới dừng xe, hùng hổ đi về phía cổng.Thanh Linh và Trịnh Tuấn nhìn thấy cửa chính phô trương như vậy, đều là mặt mày hớn hở, một mặt vinh quangThậm chí, Thanh Linh còn muốn mọi người quay một video nhỏ, sau đó phát đến vòng bằng hữu, khoe khoang một chút.Nói cho cùng, loại chuyện này, nếu không thể hiện ra ngoài thật tốt để khoe khoang, vậy coi như quá có lỗi với chính mình.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… ” Chúng ta tôm hùm sâm biển cái gì, có thể toàn bộ kêu lên!”“Cầm hộp Mao Đài 82 năm của ta theo!”” Tóm lại đêm nay không say không về!”Lý Vinh Sơn hấp tấp gật đầu, lập tức bắt đầu gọi điện thoại..Thanh Linh lúc này mới liếc nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, nói: “Đúng vậy, Bùi Nguyên Minh, ngươi cũng không cần đi, chỗ đó không thích hợp ngươi, đi cũng xúi quẩy.”” Ngươi một hồi giúp ta, đem phòng ngủ thu dọn sạch sẽ.”“Đồ ăn thừa, ta đã ăn xong sẽ đóng gói đem về cho ngươi.”” Đến lúc đó, để ngươi cũng nếm một chút cho đỡ thèm thuồng!”Trịnh Tuyết Dương khẽ nhíu mày: “Mẹ, Bùi Nguyên Minh không đi, con cũng không đi, con giúp anh ấy.”“Giúp? Giúp cái gì?”“Con là nhân vật chính, có thể không đi sao?”” Ta còn có chuyện quan trọng nói với con đây!”Thanh Linh không cho Trịnh Tuyết Dương cơ hội phản kháng, liền nắm tay Trịnh Tuyết Dương lôi ra ngoài.Một đám người giờ phút này cũng vây quanh Kim Trác Húc đi ra khỏi nhà, tất cả đều mang vẻ mặt diễu võ giương oai.Kim Trác Húc cố ý quay đầu lại, hướng về phía Bùi Nguyên Minh nhẹ nhàng cười một tiếng.“Reng reng ——”Sau khi mọi người rời đi, điện thoại của Bùi Nguyên Minh rung lên rất đúng lúc, cứu anh thoát khỏi giây phút đần độn.(đây là tớ tức quá chửi anh Minh á….)Anh cầm lên định trả lời, thì ngay sau đó là tiếng cười của La Thiên Hữu bên kia:“Bùi lão đệ, Hoắc tiên sinh đã bao phòng ở Kim Công Quán, chờ mong đệ đại giá quang lâm!”“Nhất định đệ phải tới, nếu đệ không tới, bọn hắn sẽ vứt ta lên đống lửa nướng chín.”Bảy giờ tối, ở cổng chính Kim Công Quán Kim Lăng.Nơi này xa hoa phú quý, đèn đuốc sáng trưng.Hai bên lối vào cổng, thấp thoáng một dãy thiếu nữ mặc sườn xám, chân dài.Kim Trác Húc và người nhà họ Trịnh, lúc này mới dừng xe, hùng hổ đi về phía cổng.Thanh Linh và Trịnh Tuấn nhìn thấy cửa chính phô trương như vậy, đều là mặt mày hớn hở, một mặt vinh quangThậm chí, Thanh Linh còn muốn mọi người quay một video nhỏ, sau đó phát đến vòng bằng hữu, khoe khoang một chút.Nói cho cùng, loại chuyện này, nếu không thể hiện ra ngoài thật tốt để khoe khoang, vậy coi như quá có lỗi với chính mình.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… ” Chúng ta tôm hùm sâm biển cái gì, có thể toàn bộ kêu lên!”“Cầm hộp Mao Đài 82 năm của ta theo!”” Tóm lại đêm nay không say không về!”Lý Vinh Sơn hấp tấp gật đầu, lập tức bắt đầu gọi điện thoại..Thanh Linh lúc này mới liếc nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, nói: “Đúng vậy, Bùi Nguyên Minh, ngươi cũng không cần đi, chỗ đó không thích hợp ngươi, đi cũng xúi quẩy.”” Ngươi một hồi giúp ta, đem phòng ngủ thu dọn sạch sẽ.”“Đồ ăn thừa, ta đã ăn xong sẽ đóng gói đem về cho ngươi.”” Đến lúc đó, để ngươi cũng nếm một chút cho đỡ thèm thuồng!”Trịnh Tuyết Dương khẽ nhíu mày: “Mẹ, Bùi Nguyên Minh không đi, con cũng không đi, con giúp anh ấy.”“Giúp? Giúp cái gì?”“Con là nhân vật chính, có thể không đi sao?”” Ta còn có chuyện quan trọng nói với con đây!”Thanh Linh không cho Trịnh Tuyết Dương cơ hội phản kháng, liền nắm tay Trịnh Tuyết Dương lôi ra ngoài.Một đám người giờ phút này cũng vây quanh Kim Trác Húc đi ra khỏi nhà, tất cả đều mang vẻ mặt diễu võ giương oai.Kim Trác Húc cố ý quay đầu lại, hướng về phía Bùi Nguyên Minh nhẹ nhàng cười một tiếng.“Reng reng ——”Sau khi mọi người rời đi, điện thoại của Bùi Nguyên Minh rung lên rất đúng lúc, cứu anh thoát khỏi giây phút đần độn.(đây là tớ tức quá chửi anh Minh á….)Anh cầm lên định trả lời, thì ngay sau đó là tiếng cười của La Thiên Hữu bên kia:“Bùi lão đệ, Hoắc tiên sinh đã bao phòng ở Kim Công Quán, chờ mong đệ đại giá quang lâm!”“Nhất định đệ phải tới, nếu đệ không tới, bọn hắn sẽ vứt ta lên đống lửa nướng chín.”Bảy giờ tối, ở cổng chính Kim Công Quán Kim Lăng.Nơi này xa hoa phú quý, đèn đuốc sáng trưng.Hai bên lối vào cổng, thấp thoáng một dãy thiếu nữ mặc sườn xám, chân dài.Kim Trác Húc và người nhà họ Trịnh, lúc này mới dừng xe, hùng hổ đi về phía cổng.Thanh Linh và Trịnh Tuấn nhìn thấy cửa chính phô trương như vậy, đều là mặt mày hớn hở, một mặt vinh quangThậm chí, Thanh Linh còn muốn mọi người quay một video nhỏ, sau đó phát đến vòng bằng hữu, khoe khoang một chút.Nói cho cùng, loại chuyện này, nếu không thể hiện ra ngoài thật tốt để khoe khoang, vậy coi như quá có lỗi với chính mình.

Chương 47 92