Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 49 13
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Hoắc Thiếu Khanh luống cuống tay chân cầm lấy điện thoại di động, run rẩy đưa đến bên tai.Một lát sau, sắc mặt của hắn liền bắt đầu cuồng biến.Cuối cùng, vẻ bất mãn và tức giận trên mặt, nguyên bản rút đi như thủy triều, hơn nữa còn là một loại sợ hãi cùng hoảng hốt.Sau đó, Hoắc Thiếu Khanh hai tay run rẩy trả lại điện thoại.Bùi Nguyên Minh nhận điện thoại, bên tai truyền đến ngữ khí Hoắc Nguyên Hổ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Bùi Thiếu, Hoắc Thiếu Khanh đúng là nhi tử ta, nhưng là đệ không cần cho ta mặt mũi.”“Tối nay đệ muốn làm gì thì làm.”“Cho dù đệ giết hắn, ta cũng đi qua lau sàn nhà cho đệ!”” Đệ cứ việc yên tâm!”Hiển nhiên, Hoắc Nguyên Hổ biết rõ phong cách đối nhân xử thế của Bùi Nguyên Minh, cho nên anh ta không có cầu tình, mà để cho Bùi Nguyên Minh tùy ý.Bùi Nguyên Minh khẽ cười nói: “Hoắc tiên sinh nói quá lời, đệ gọi cú điện thoại này cho huynh, chính là sợ lũ lụt xông miếu Long Vương, người một nhà lại chơi chết người một nhà.”” Đã thật là nhi tử của huynh, thì vấn đề này sẽ trôi qua một cách dễ dàng.”“Dù thế nào đi nữa, hắn cũng được coi là vãn bối của đệ.”“Đệ thân là trưởng lão, có thể cùng nhi tử không qua được sao?”Hoắc Nguyên Hổ cười khổ một tiếng nói: “Vậy thì cám ơn Bùi lão đệ.”Nói xong, Hoắc Nguyên Hổ cúp máy.Ông không nói nhiều, nhưng rất rõ ràng rằng, nếu con trai ông biết làm điều đó vào lúc này, thì sẽ không có gì.Nhưng nếu con trai ông vẫn điên rồ giả ngu, Bùi Nguyên Minh sẽ dạy cho hắn một bài học không bao giờ quên.Rốt cuộc, đứa con trai của mình, ngày bình thường làm việc ngang ngược càn rỡ, sớm muộn sẽ có một ngày, sẽ một chân đá vào trên miếng sắt.Mà tại Hoắc Nguyên Hổ xem ra, bây giờ Hoắc Thiếu Khanh đạp phải tấm sắt của Bùi Nguyên Minh, ngược lại là hắn vận khí tốt.Nếu là người khác, có lẽ sẽ trực tiếp giết chết hắn!Làm sao lại có cú điện thoại này?Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh nhẹ như mây gió cúp điện thoại, Hoắc Thiếu Khanh mí mắt trực nhảy tiến lên, tất cung tất kính nói: “Bùi đại sư, thực xin lỗi, hôm nay tôi đã mạo phạm!”” Sự tình hôm nay, dừng ở đây!”“Tôi hứa tôi sẽ không làm phiền anh và bạn bè của anh!”“Và tôi sẽ đền bù tổn thất tinh thần cho họ!”Tuy nhiên, khi nói ra lời này, Hoắc Thiếu Khanh vẫn có phần bất mãn.
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Hoắc Thiếu Khanh luống cuống tay chân cầm lấy điện thoại di động, run rẩy đưa đến bên tai.Một lát sau, sắc mặt của hắn liền bắt đầu cuồng biến.Cuối cùng, vẻ bất mãn và tức giận trên mặt, nguyên bản rút đi như thủy triều, hơn nữa còn là một loại sợ hãi cùng hoảng hốt.Sau đó, Hoắc Thiếu Khanh hai tay run rẩy trả lại điện thoại.Bùi Nguyên Minh nhận điện thoại, bên tai truyền đến ngữ khí Hoắc Nguyên Hổ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Bùi Thiếu, Hoắc Thiếu Khanh đúng là nhi tử ta, nhưng là đệ không cần cho ta mặt mũi.”“Tối nay đệ muốn làm gì thì làm.”“Cho dù đệ giết hắn, ta cũng đi qua lau sàn nhà cho đệ!”” Đệ cứ việc yên tâm!”Hiển nhiên, Hoắc Nguyên Hổ biết rõ phong cách đối nhân xử thế của Bùi Nguyên Minh, cho nên anh ta không có cầu tình, mà để cho Bùi Nguyên Minh tùy ý.Bùi Nguyên Minh khẽ cười nói: “Hoắc tiên sinh nói quá lời, đệ gọi cú điện thoại này cho huynh, chính là sợ lũ lụt xông miếu Long Vương, người một nhà lại chơi chết người một nhà.”” Đã thật là nhi tử của huynh, thì vấn đề này sẽ trôi qua một cách dễ dàng.”“Dù thế nào đi nữa, hắn cũng được coi là vãn bối của đệ.”“Đệ thân là trưởng lão, có thể cùng nhi tử không qua được sao?”Hoắc Nguyên Hổ cười khổ một tiếng nói: “Vậy thì cám ơn Bùi lão đệ.”Nói xong, Hoắc Nguyên Hổ cúp máy.Ông không nói nhiều, nhưng rất rõ ràng rằng, nếu con trai ông biết làm điều đó vào lúc này, thì sẽ không có gì.Nhưng nếu con trai ông vẫn điên rồ giả ngu, Bùi Nguyên Minh sẽ dạy cho hắn một bài học không bao giờ quên.Rốt cuộc, đứa con trai của mình, ngày bình thường làm việc ngang ngược càn rỡ, sớm muộn sẽ có một ngày, sẽ một chân đá vào trên miếng sắt.Mà tại Hoắc Nguyên Hổ xem ra, bây giờ Hoắc Thiếu Khanh đạp phải tấm sắt của Bùi Nguyên Minh, ngược lại là hắn vận khí tốt.Nếu là người khác, có lẽ sẽ trực tiếp giết chết hắn!Làm sao lại có cú điện thoại này?Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh nhẹ như mây gió cúp điện thoại, Hoắc Thiếu Khanh mí mắt trực nhảy tiến lên, tất cung tất kính nói: “Bùi đại sư, thực xin lỗi, hôm nay tôi đã mạo phạm!”” Sự tình hôm nay, dừng ở đây!”“Tôi hứa tôi sẽ không làm phiền anh và bạn bè của anh!”“Và tôi sẽ đền bù tổn thất tinh thần cho họ!”Tuy nhiên, khi nói ra lời này, Hoắc Thiếu Khanh vẫn có phần bất mãn.
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Hoắc Thiếu Khanh luống cuống tay chân cầm lấy điện thoại di động, run rẩy đưa đến bên tai.Một lát sau, sắc mặt của hắn liền bắt đầu cuồng biến.Cuối cùng, vẻ bất mãn và tức giận trên mặt, nguyên bản rút đi như thủy triều, hơn nữa còn là một loại sợ hãi cùng hoảng hốt.Sau đó, Hoắc Thiếu Khanh hai tay run rẩy trả lại điện thoại.Bùi Nguyên Minh nhận điện thoại, bên tai truyền đến ngữ khí Hoắc Nguyên Hổ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Bùi Thiếu, Hoắc Thiếu Khanh đúng là nhi tử ta, nhưng là đệ không cần cho ta mặt mũi.”“Tối nay đệ muốn làm gì thì làm.”“Cho dù đệ giết hắn, ta cũng đi qua lau sàn nhà cho đệ!”” Đệ cứ việc yên tâm!”Hiển nhiên, Hoắc Nguyên Hổ biết rõ phong cách đối nhân xử thế của Bùi Nguyên Minh, cho nên anh ta không có cầu tình, mà để cho Bùi Nguyên Minh tùy ý.Bùi Nguyên Minh khẽ cười nói: “Hoắc tiên sinh nói quá lời, đệ gọi cú điện thoại này cho huynh, chính là sợ lũ lụt xông miếu Long Vương, người một nhà lại chơi chết người một nhà.”” Đã thật là nhi tử của huynh, thì vấn đề này sẽ trôi qua một cách dễ dàng.”“Dù thế nào đi nữa, hắn cũng được coi là vãn bối của đệ.”“Đệ thân là trưởng lão, có thể cùng nhi tử không qua được sao?”Hoắc Nguyên Hổ cười khổ một tiếng nói: “Vậy thì cám ơn Bùi lão đệ.”Nói xong, Hoắc Nguyên Hổ cúp máy.Ông không nói nhiều, nhưng rất rõ ràng rằng, nếu con trai ông biết làm điều đó vào lúc này, thì sẽ không có gì.Nhưng nếu con trai ông vẫn điên rồ giả ngu, Bùi Nguyên Minh sẽ dạy cho hắn một bài học không bao giờ quên.Rốt cuộc, đứa con trai của mình, ngày bình thường làm việc ngang ngược càn rỡ, sớm muộn sẽ có một ngày, sẽ một chân đá vào trên miếng sắt.Mà tại Hoắc Nguyên Hổ xem ra, bây giờ Hoắc Thiếu Khanh đạp phải tấm sắt của Bùi Nguyên Minh, ngược lại là hắn vận khí tốt.Nếu là người khác, có lẽ sẽ trực tiếp giết chết hắn!Làm sao lại có cú điện thoại này?Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh nhẹ như mây gió cúp điện thoại, Hoắc Thiếu Khanh mí mắt trực nhảy tiến lên, tất cung tất kính nói: “Bùi đại sư, thực xin lỗi, hôm nay tôi đã mạo phạm!”” Sự tình hôm nay, dừng ở đây!”“Tôi hứa tôi sẽ không làm phiền anh và bạn bè của anh!”“Và tôi sẽ đền bù tổn thất tinh thần cho họ!”Tuy nhiên, khi nói ra lời này, Hoắc Thiếu Khanh vẫn có phần bất mãn.