Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 49 62
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Mà lại người, một chút bản lĩnh đều không có, còn dám tiến vào đỉnh cấp hào môn đấu sức.Điều này, không chỉ đơn giản là không biết cách viết chữ chết, mà còn là không biết lượng sức, lòe người, tôm tép nhãi nhép, luồn lên nhảy xuống.“Nào cháu trai, để người chuẩn bị dọn đồ.”Bùi Nguyên Minh cũng không thèm nói nhảm với Giang Nguyệt Minh, mà đi thẳng vào khu vực đổ thạch.Anh hơi nheo mắt, những tảng đá thô ráp trước mặt, đều khác nhau.Tại hiện trường, hơn 80% đá xù xì, mờ xỉn, thoạt nhìn chỉ là những thân đá thông thường.Hầu hết những viên đá thô đều có ánh sáng mờ, nhưng so với giá thành bên ngoài, thì ánh sáng đó không đáng kể.Chỉ có khoảng một trăm viên đá, có những ánh sáng rực rỡ, và màu sắc khác nhau.“Cháu trai của ta, viên này, viên này, và viên này…”Bùi Nguyên Minh nhìn lướt qua chỉ điểm.Hoắc Thiếu Khanh phất tay, người của hắn di chuyển toàn bộ khối đá thô ráp do Bùi Nguyên Minh chỉ ra.Chẳng mấy chốc, đã có khoảng trăm viên đá được chọn.Những khán giả xung quanh, đã giúp Bùi Nguyên Minh tính toán tổng giá, lúc này giá của khoảng 100 khối đá thô mà Bùi Nguyên Minh lựa chọn, đã vượt quá 600 triệu.Và nhìn thấy cảnh này, Giang Nguyệt Minh và Kim Mạn Ngọc đều tỏ vẻ mỉa mai.Giống như Bùi Nguyên Minh, nếu có thể đặt cược vào đá kiếm tiền, bằng cách chỉ trỏ ngẫu nhiên như Bùi Nguyên Minh, trong nước có bao nhiêu Giám Bảo đại sư và chuyên gia gây chú ý, thà đánh chết còn hơn.Mà Bùi Nguyên Minh chính mình, lại không vội không chậm vung tay lên, nói: “Trả tiền!”Ngay sau đó, giá đã được tính toán, 580 triệu.Nở nụ cười mà không phải cười, Kim Mạn Ngọc còn vẻ mặt “Hảo tâm”, cho Hoắc Thiếu Khanh tính một cái giá hội viên.Hiển nhiên, nàng cũng chuẩn bị giết người Tru Tâm.“Hoắc Đại Thiếu, lô thạch thô của chúng ta vừa tới, ngài cũng là khách hàng đầu tiên!”“Để thể hiện thành ý của chúng ta, nếu ngài cần một bậc thầy cắt đá, chúng ta sẽ cung cấp dịch vụ này miễn phí.”Nói đến đây, Kim Mạn Ngọc còn cố ý nở nụ cười xinh đẹp, biểu lộ muốn bao nhiêu đáng ghét có bấy nhiêu đáng ghét, Hoắc Thiếu Khanh tức giận đến nghiến răng.Bất quá, Bùi Nguyên Minh cười nói: “Vì Kim quản lý, đã cung cấp cho chúng ta dịch vụ này, vậy chúng ta không nên khách khí.”“Nào, cắt đi!”Chẳng mấy chốc, những người thợ cắt đá từ toàn bộ khu chợ Phong Thủy, đã được mời đến.
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Mà lại người, một chút bản lĩnh đều không có, còn dám tiến vào đỉnh cấp hào môn đấu sức.Điều này, không chỉ đơn giản là không biết cách viết chữ chết, mà còn là không biết lượng sức, lòe người, tôm tép nhãi nhép, luồn lên nhảy xuống.“Nào cháu trai, để người chuẩn bị dọn đồ.”Bùi Nguyên Minh cũng không thèm nói nhảm với Giang Nguyệt Minh, mà đi thẳng vào khu vực đổ thạch.Anh hơi nheo mắt, những tảng đá thô ráp trước mặt, đều khác nhau.Tại hiện trường, hơn 80% đá xù xì, mờ xỉn, thoạt nhìn chỉ là những thân đá thông thường.Hầu hết những viên đá thô đều có ánh sáng mờ, nhưng so với giá thành bên ngoài, thì ánh sáng đó không đáng kể.Chỉ có khoảng một trăm viên đá, có những ánh sáng rực rỡ, và màu sắc khác nhau.“Cháu trai của ta, viên này, viên này, và viên này…”Bùi Nguyên Minh nhìn lướt qua chỉ điểm.Hoắc Thiếu Khanh phất tay, người của hắn di chuyển toàn bộ khối đá thô ráp do Bùi Nguyên Minh chỉ ra.Chẳng mấy chốc, đã có khoảng trăm viên đá được chọn.Những khán giả xung quanh, đã giúp Bùi Nguyên Minh tính toán tổng giá, lúc này giá của khoảng 100 khối đá thô mà Bùi Nguyên Minh lựa chọn, đã vượt quá 600 triệu.Và nhìn thấy cảnh này, Giang Nguyệt Minh và Kim Mạn Ngọc đều tỏ vẻ mỉa mai.Giống như Bùi Nguyên Minh, nếu có thể đặt cược vào đá kiếm tiền, bằng cách chỉ trỏ ngẫu nhiên như Bùi Nguyên Minh, trong nước có bao nhiêu Giám Bảo đại sư và chuyên gia gây chú ý, thà đánh chết còn hơn.Mà Bùi Nguyên Minh chính mình, lại không vội không chậm vung tay lên, nói: “Trả tiền!”Ngay sau đó, giá đã được tính toán, 580 triệu.Nở nụ cười mà không phải cười, Kim Mạn Ngọc còn vẻ mặt “Hảo tâm”, cho Hoắc Thiếu Khanh tính một cái giá hội viên.Hiển nhiên, nàng cũng chuẩn bị giết người Tru Tâm.“Hoắc Đại Thiếu, lô thạch thô của chúng ta vừa tới, ngài cũng là khách hàng đầu tiên!”“Để thể hiện thành ý của chúng ta, nếu ngài cần một bậc thầy cắt đá, chúng ta sẽ cung cấp dịch vụ này miễn phí.”Nói đến đây, Kim Mạn Ngọc còn cố ý nở nụ cười xinh đẹp, biểu lộ muốn bao nhiêu đáng ghét có bấy nhiêu đáng ghét, Hoắc Thiếu Khanh tức giận đến nghiến răng.Bất quá, Bùi Nguyên Minh cười nói: “Vì Kim quản lý, đã cung cấp cho chúng ta dịch vụ này, vậy chúng ta không nên khách khí.”“Nào, cắt đi!”Chẳng mấy chốc, những người thợ cắt đá từ toàn bộ khu chợ Phong Thủy, đã được mời đến.
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Mà lại người, một chút bản lĩnh đều không có, còn dám tiến vào đỉnh cấp hào môn đấu sức.Điều này, không chỉ đơn giản là không biết cách viết chữ chết, mà còn là không biết lượng sức, lòe người, tôm tép nhãi nhép, luồn lên nhảy xuống.“Nào cháu trai, để người chuẩn bị dọn đồ.”Bùi Nguyên Minh cũng không thèm nói nhảm với Giang Nguyệt Minh, mà đi thẳng vào khu vực đổ thạch.Anh hơi nheo mắt, những tảng đá thô ráp trước mặt, đều khác nhau.Tại hiện trường, hơn 80% đá xù xì, mờ xỉn, thoạt nhìn chỉ là những thân đá thông thường.Hầu hết những viên đá thô đều có ánh sáng mờ, nhưng so với giá thành bên ngoài, thì ánh sáng đó không đáng kể.Chỉ có khoảng một trăm viên đá, có những ánh sáng rực rỡ, và màu sắc khác nhau.“Cháu trai của ta, viên này, viên này, và viên này…”Bùi Nguyên Minh nhìn lướt qua chỉ điểm.Hoắc Thiếu Khanh phất tay, người của hắn di chuyển toàn bộ khối đá thô ráp do Bùi Nguyên Minh chỉ ra.Chẳng mấy chốc, đã có khoảng trăm viên đá được chọn.Những khán giả xung quanh, đã giúp Bùi Nguyên Minh tính toán tổng giá, lúc này giá của khoảng 100 khối đá thô mà Bùi Nguyên Minh lựa chọn, đã vượt quá 600 triệu.Và nhìn thấy cảnh này, Giang Nguyệt Minh và Kim Mạn Ngọc đều tỏ vẻ mỉa mai.Giống như Bùi Nguyên Minh, nếu có thể đặt cược vào đá kiếm tiền, bằng cách chỉ trỏ ngẫu nhiên như Bùi Nguyên Minh, trong nước có bao nhiêu Giám Bảo đại sư và chuyên gia gây chú ý, thà đánh chết còn hơn.Mà Bùi Nguyên Minh chính mình, lại không vội không chậm vung tay lên, nói: “Trả tiền!”Ngay sau đó, giá đã được tính toán, 580 triệu.Nở nụ cười mà không phải cười, Kim Mạn Ngọc còn vẻ mặt “Hảo tâm”, cho Hoắc Thiếu Khanh tính một cái giá hội viên.Hiển nhiên, nàng cũng chuẩn bị giết người Tru Tâm.“Hoắc Đại Thiếu, lô thạch thô của chúng ta vừa tới, ngài cũng là khách hàng đầu tiên!”“Để thể hiện thành ý của chúng ta, nếu ngài cần một bậc thầy cắt đá, chúng ta sẽ cung cấp dịch vụ này miễn phí.”Nói đến đây, Kim Mạn Ngọc còn cố ý nở nụ cười xinh đẹp, biểu lộ muốn bao nhiêu đáng ghét có bấy nhiêu đáng ghét, Hoắc Thiếu Khanh tức giận đến nghiến răng.Bất quá, Bùi Nguyên Minh cười nói: “Vì Kim quản lý, đã cung cấp cho chúng ta dịch vụ này, vậy chúng ta không nên khách khí.”“Nào, cắt đi!”Chẳng mấy chốc, những người thợ cắt đá từ toàn bộ khu chợ Phong Thủy, đã được mời đến.