Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 49 69
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… “Nơi này, lão bà ta sẽ không bao giờ tới nữa!”“Nơi này, chính là một cái hắc điếm!”Kim Mạn Ngọc bị văng ra một bàn tay, nàng lảo đảo lui về phía sau mấy bước, nhưng không dám đánh lại.Bởi vì người phụ nữ trung niên trước mặt, chính là em vợ của đại nhân vật Kim Lăng nào đó.Nàng bán hàng nhái, bị đánh cũng không oan.Và điều quan trọng nhất là, Kim thị Bách Bảo Lâu chỉ trong vài năm, đã có một lượng khách hàng lớn như vậy, lý do quan trọng nhất, chính là danh xưng, mỗi một món hàng đều là thật!Nhưng là nghĩ không ra, Bùi Nguyên Minh trực tiếp tại chỗ đánh vào mặt, vạch trần mặt nạ bọn hắn.Không ngờ cái gọi là tiệm Bách Bảo này, không khác gì hắc điếm bên ngoài!” Vương bát đản, Lão Tử không mua nữa!”“Thứ này phải trả lại!”“Nếu không cho Lão Tử trả lại, ta liền cáo cảnh sát!”Đột nhiên, cả Bách Bảo Lâu nhảy dựng gà bay chó chạy, một đoàn đều chen vào, còn có người từ nơi khác mang theo phiếu cùng đồ cổ tới, mục đích chỉ có một, đó chính là kiên quyết trả hàng.Cảnh tượng này, khiến Giang Nguyệt Minh và Kim Mạn Ngọc trong lòng vô cùng tuyệt vọng!Các nàng thế nào cũng không nghĩ đến, Bùi Nguyên Minh còn có thủ đoạn tàn nhẫn như vậy.Vài câu đơn giản này, liền phế bỏ Bách Bảo Lâu.Đến thời điểm này, Bách Bảo Lâu thiệt hại ước tính lên đến hơn chục tỷ, có thể nói là tiêu tan danh tiếng, làm ăn cũng tan thành mây khói!Xong đời!Nhìn bóng dáng Bùi Nguyên Minh tiêu sái rời đi, Kim Mạn Ngọc một mặt bi phẫn cùng tuyệt vọng.Cô không biết, lần này mình có trực tiếp trở thành người mất tích hay không.Bùi Nguyên Minh, tên khốn kiếp này, thật sự quá nhẫn tâm, một chút đường sống cũng không cho!Về phần Giang Nguyệt Minh, lúc này cũng muốn nôn ra máu.Cô run rẩy lấy điện thoại ra, bấm một dãy số: “Đỗ thái tử, tôi hứa sẽ ngủ với anh!”“Nhưng tôi chỉ có một điều kiện!”“Giúp tôi chơi chết một người!”…” Thúc, Thúc thật tuyệt vời!”” Từ giờ trở đi, người chính là thân thúc của tôi!”Trở lại Tập Phúc Đường, Hoắc Thiếu Khanh lúc này mới lộ ra vẻ ngưỡng mộ.“Sau này có việc gì không, thúc cứ việc lên tiếng!”” Tôi trong nước nước đi, trong lửa lửa đi!”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… “Nơi này, lão bà ta sẽ không bao giờ tới nữa!”“Nơi này, chính là một cái hắc điếm!”Kim Mạn Ngọc bị văng ra một bàn tay, nàng lảo đảo lui về phía sau mấy bước, nhưng không dám đánh lại.Bởi vì người phụ nữ trung niên trước mặt, chính là em vợ của đại nhân vật Kim Lăng nào đó.Nàng bán hàng nhái, bị đánh cũng không oan.Và điều quan trọng nhất là, Kim thị Bách Bảo Lâu chỉ trong vài năm, đã có một lượng khách hàng lớn như vậy, lý do quan trọng nhất, chính là danh xưng, mỗi một món hàng đều là thật!Nhưng là nghĩ không ra, Bùi Nguyên Minh trực tiếp tại chỗ đánh vào mặt, vạch trần mặt nạ bọn hắn.Không ngờ cái gọi là tiệm Bách Bảo này, không khác gì hắc điếm bên ngoài!” Vương bát đản, Lão Tử không mua nữa!”“Thứ này phải trả lại!”“Nếu không cho Lão Tử trả lại, ta liền cáo cảnh sát!”Đột nhiên, cả Bách Bảo Lâu nhảy dựng gà bay chó chạy, một đoàn đều chen vào, còn có người từ nơi khác mang theo phiếu cùng đồ cổ tới, mục đích chỉ có một, đó chính là kiên quyết trả hàng.Cảnh tượng này, khiến Giang Nguyệt Minh và Kim Mạn Ngọc trong lòng vô cùng tuyệt vọng!Các nàng thế nào cũng không nghĩ đến, Bùi Nguyên Minh còn có thủ đoạn tàn nhẫn như vậy.Vài câu đơn giản này, liền phế bỏ Bách Bảo Lâu.Đến thời điểm này, Bách Bảo Lâu thiệt hại ước tính lên đến hơn chục tỷ, có thể nói là tiêu tan danh tiếng, làm ăn cũng tan thành mây khói!Xong đời!Nhìn bóng dáng Bùi Nguyên Minh tiêu sái rời đi, Kim Mạn Ngọc một mặt bi phẫn cùng tuyệt vọng.Cô không biết, lần này mình có trực tiếp trở thành người mất tích hay không.Bùi Nguyên Minh, tên khốn kiếp này, thật sự quá nhẫn tâm, một chút đường sống cũng không cho!Về phần Giang Nguyệt Minh, lúc này cũng muốn nôn ra máu.Cô run rẩy lấy điện thoại ra, bấm một dãy số: “Đỗ thái tử, tôi hứa sẽ ngủ với anh!”“Nhưng tôi chỉ có một điều kiện!”“Giúp tôi chơi chết một người!”…” Thúc, Thúc thật tuyệt vời!”” Từ giờ trở đi, người chính là thân thúc của tôi!”Trở lại Tập Phúc Đường, Hoắc Thiếu Khanh lúc này mới lộ ra vẻ ngưỡng mộ.“Sau này có việc gì không, thúc cứ việc lên tiếng!”” Tôi trong nước nước đi, trong lửa lửa đi!”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… “Nơi này, lão bà ta sẽ không bao giờ tới nữa!”“Nơi này, chính là một cái hắc điếm!”Kim Mạn Ngọc bị văng ra một bàn tay, nàng lảo đảo lui về phía sau mấy bước, nhưng không dám đánh lại.Bởi vì người phụ nữ trung niên trước mặt, chính là em vợ của đại nhân vật Kim Lăng nào đó.Nàng bán hàng nhái, bị đánh cũng không oan.Và điều quan trọng nhất là, Kim thị Bách Bảo Lâu chỉ trong vài năm, đã có một lượng khách hàng lớn như vậy, lý do quan trọng nhất, chính là danh xưng, mỗi một món hàng đều là thật!Nhưng là nghĩ không ra, Bùi Nguyên Minh trực tiếp tại chỗ đánh vào mặt, vạch trần mặt nạ bọn hắn.Không ngờ cái gọi là tiệm Bách Bảo này, không khác gì hắc điếm bên ngoài!” Vương bát đản, Lão Tử không mua nữa!”“Thứ này phải trả lại!”“Nếu không cho Lão Tử trả lại, ta liền cáo cảnh sát!”Đột nhiên, cả Bách Bảo Lâu nhảy dựng gà bay chó chạy, một đoàn đều chen vào, còn có người từ nơi khác mang theo phiếu cùng đồ cổ tới, mục đích chỉ có một, đó chính là kiên quyết trả hàng.Cảnh tượng này, khiến Giang Nguyệt Minh và Kim Mạn Ngọc trong lòng vô cùng tuyệt vọng!Các nàng thế nào cũng không nghĩ đến, Bùi Nguyên Minh còn có thủ đoạn tàn nhẫn như vậy.Vài câu đơn giản này, liền phế bỏ Bách Bảo Lâu.Đến thời điểm này, Bách Bảo Lâu thiệt hại ước tính lên đến hơn chục tỷ, có thể nói là tiêu tan danh tiếng, làm ăn cũng tan thành mây khói!Xong đời!Nhìn bóng dáng Bùi Nguyên Minh tiêu sái rời đi, Kim Mạn Ngọc một mặt bi phẫn cùng tuyệt vọng.Cô không biết, lần này mình có trực tiếp trở thành người mất tích hay không.Bùi Nguyên Minh, tên khốn kiếp này, thật sự quá nhẫn tâm, một chút đường sống cũng không cho!Về phần Giang Nguyệt Minh, lúc này cũng muốn nôn ra máu.Cô run rẩy lấy điện thoại ra, bấm một dãy số: “Đỗ thái tử, tôi hứa sẽ ngủ với anh!”“Nhưng tôi chỉ có một điều kiện!”“Giúp tôi chơi chết một người!”…” Thúc, Thúc thật tuyệt vời!”” Từ giờ trở đi, người chính là thân thúc của tôi!”Trở lại Tập Phúc Đường, Hoắc Thiếu Khanh lúc này mới lộ ra vẻ ngưỡng mộ.“Sau này có việc gì không, thúc cứ việc lên tiếng!”” Tôi trong nước nước đi, trong lửa lửa đi!”