Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 50 82
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Hai người tự cao tự đại, một mặt cười lạnh nhìn Bùi Nguyên Minh, hiển nhiên trong mắt bọn hắn, Bùi Nguyên Minh chính là một tên ngu bò.Chỉ cần đem Bùi Nguyên Minh chuốc say, còn sợ không có thời gian giày vò Trịnh Khánh Vân sao?Đến lúc đó, muốn giày vò thế nào đều có thể.“Đến, đến, đến, tất cả mọi người cùng đến đi!”Thiên Diệp Đại Hùng mỉm cười, tự mình đi về phía trước.“Sớm biết Bùi Thiếu ngươi sảng khoái như thế, chúng ta hẳn là có thể trở thành hảo bằng hữu!”“Nào, uống nữa đi, cũng coi là không đánh nhau thì không quen biết!”“Không có vấn đề! Ta vẫn tuân theo quy củ!”Bùi Nguyên Minh lại cụng ly với Thiên Diệp Đại Hùng, sau đó ngẩng đầu uống hai ly lớn.Giang Nguyệt Minh nhìn cảnh này trên mặt nở nụ cười, giờ phút này, nàng nhận trách nhiệm làm một tiểu muội rót rượu, không có chút nào khách khí.“Bùi Thiếu, vừa mới là ta có mắt mà không thấy Thái Sơn, tới tới tới, chúng ta uống một ly!”Một thanh niên mặc đồ tung cẩu khác đi tới, mỉm cười mời rượu với Bùi Nguyên Minh!” Chúng ta đêm nay không say không về!”“Bùi Nguyên Minh, anh đừng uống nhiều!”Trịnh Khánh Vân nhìn cảnh này với vẻ mặt lo lắng, cô sợ Bùi Nguyên Minh hơn sợ chính mình gặp tai nạn.“Được, được rồi, uống một chút đi!”Bùi Nguyên Minh dường như không nhìn ra vẻ sợ hãi của Trịnh Khánh Vân, lại uống cạn ly, trên mặt nở nụ cười.“Bùi Thiếu, tài sản của ngươi mấy chục tỷ, ngươi mới là người mà ta cần phải ngưỡng mộ!”“Còn ngươi lại là cố vấn Phong Thủy phủ Kim Lăng, đây mới là đại nhân vật!”“Đến, đến, mọi người đến đi!”Tất cả mọi người có mặt đều tươi cười nâng ly, ai cũng nâng ly chúc mừng, làm như khi nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, ai cũng đều hăng hái không kém gì Huynh Đệ thân yêu đã thất lạc từ lâu.Bùi Nguyên Minh không hề từ chối, bất luận kẻ nào tới, đều uống hai ly, uống đến nỗi tất cả mọi người lớn tiếng hò hét.Chẳng mấy chốc, đã uống hết một tá Whisky Hoàng gia.Toàn bộ trong khoang thuyền, mùi rượu oánh vào mũi.“Anh rể, đừng uống nữa, uống nữa sẽ xảy ra chuyện.”Nhìn thấy dáng điệu của Bùi Nguyên Minh, Trịnh Khánh Vân càng thêm lo lắng, cô không ngừng khuyên can anh, nhưng Bùi Nguyên Minh ra vẻ cấp trên, khuyên thế nào đều không nghe.Trịnh Khánh Vân bắt đầu nghĩ mà sợ, tại sao mình lại mang theo Bùi Nguyên Minh tới bữa tiệc này? Nếu Bùi Nguyên Minh xảy ra chuyện, thì làm sao đây!?Lúc những người đàn ông có mặt uống xong, Bùi Nguyên Minh đã một mình uống hết ba phần rượu, có thể xưng dọa người.
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Hai người tự cao tự đại, một mặt cười lạnh nhìn Bùi Nguyên Minh, hiển nhiên trong mắt bọn hắn, Bùi Nguyên Minh chính là một tên ngu bò.Chỉ cần đem Bùi Nguyên Minh chuốc say, còn sợ không có thời gian giày vò Trịnh Khánh Vân sao?Đến lúc đó, muốn giày vò thế nào đều có thể.“Đến, đến, đến, tất cả mọi người cùng đến đi!”Thiên Diệp Đại Hùng mỉm cười, tự mình đi về phía trước.“Sớm biết Bùi Thiếu ngươi sảng khoái như thế, chúng ta hẳn là có thể trở thành hảo bằng hữu!”“Nào, uống nữa đi, cũng coi là không đánh nhau thì không quen biết!”“Không có vấn đề! Ta vẫn tuân theo quy củ!”Bùi Nguyên Minh lại cụng ly với Thiên Diệp Đại Hùng, sau đó ngẩng đầu uống hai ly lớn.Giang Nguyệt Minh nhìn cảnh này trên mặt nở nụ cười, giờ phút này, nàng nhận trách nhiệm làm một tiểu muội rót rượu, không có chút nào khách khí.“Bùi Thiếu, vừa mới là ta có mắt mà không thấy Thái Sơn, tới tới tới, chúng ta uống một ly!”Một thanh niên mặc đồ tung cẩu khác đi tới, mỉm cười mời rượu với Bùi Nguyên Minh!” Chúng ta đêm nay không say không về!”“Bùi Nguyên Minh, anh đừng uống nhiều!”Trịnh Khánh Vân nhìn cảnh này với vẻ mặt lo lắng, cô sợ Bùi Nguyên Minh hơn sợ chính mình gặp tai nạn.“Được, được rồi, uống một chút đi!”Bùi Nguyên Minh dường như không nhìn ra vẻ sợ hãi của Trịnh Khánh Vân, lại uống cạn ly, trên mặt nở nụ cười.“Bùi Thiếu, tài sản của ngươi mấy chục tỷ, ngươi mới là người mà ta cần phải ngưỡng mộ!”“Còn ngươi lại là cố vấn Phong Thủy phủ Kim Lăng, đây mới là đại nhân vật!”“Đến, đến, mọi người đến đi!”Tất cả mọi người có mặt đều tươi cười nâng ly, ai cũng nâng ly chúc mừng, làm như khi nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, ai cũng đều hăng hái không kém gì Huynh Đệ thân yêu đã thất lạc từ lâu.Bùi Nguyên Minh không hề từ chối, bất luận kẻ nào tới, đều uống hai ly, uống đến nỗi tất cả mọi người lớn tiếng hò hét.Chẳng mấy chốc, đã uống hết một tá Whisky Hoàng gia.Toàn bộ trong khoang thuyền, mùi rượu oánh vào mũi.“Anh rể, đừng uống nữa, uống nữa sẽ xảy ra chuyện.”Nhìn thấy dáng điệu của Bùi Nguyên Minh, Trịnh Khánh Vân càng thêm lo lắng, cô không ngừng khuyên can anh, nhưng Bùi Nguyên Minh ra vẻ cấp trên, khuyên thế nào đều không nghe.Trịnh Khánh Vân bắt đầu nghĩ mà sợ, tại sao mình lại mang theo Bùi Nguyên Minh tới bữa tiệc này? Nếu Bùi Nguyên Minh xảy ra chuyện, thì làm sao đây!?Lúc những người đàn ông có mặt uống xong, Bùi Nguyên Minh đã một mình uống hết ba phần rượu, có thể xưng dọa người.
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Hai người tự cao tự đại, một mặt cười lạnh nhìn Bùi Nguyên Minh, hiển nhiên trong mắt bọn hắn, Bùi Nguyên Minh chính là một tên ngu bò.Chỉ cần đem Bùi Nguyên Minh chuốc say, còn sợ không có thời gian giày vò Trịnh Khánh Vân sao?Đến lúc đó, muốn giày vò thế nào đều có thể.“Đến, đến, đến, tất cả mọi người cùng đến đi!”Thiên Diệp Đại Hùng mỉm cười, tự mình đi về phía trước.“Sớm biết Bùi Thiếu ngươi sảng khoái như thế, chúng ta hẳn là có thể trở thành hảo bằng hữu!”“Nào, uống nữa đi, cũng coi là không đánh nhau thì không quen biết!”“Không có vấn đề! Ta vẫn tuân theo quy củ!”Bùi Nguyên Minh lại cụng ly với Thiên Diệp Đại Hùng, sau đó ngẩng đầu uống hai ly lớn.Giang Nguyệt Minh nhìn cảnh này trên mặt nở nụ cười, giờ phút này, nàng nhận trách nhiệm làm một tiểu muội rót rượu, không có chút nào khách khí.“Bùi Thiếu, vừa mới là ta có mắt mà không thấy Thái Sơn, tới tới tới, chúng ta uống một ly!”Một thanh niên mặc đồ tung cẩu khác đi tới, mỉm cười mời rượu với Bùi Nguyên Minh!” Chúng ta đêm nay không say không về!”“Bùi Nguyên Minh, anh đừng uống nhiều!”Trịnh Khánh Vân nhìn cảnh này với vẻ mặt lo lắng, cô sợ Bùi Nguyên Minh hơn sợ chính mình gặp tai nạn.“Được, được rồi, uống một chút đi!”Bùi Nguyên Minh dường như không nhìn ra vẻ sợ hãi của Trịnh Khánh Vân, lại uống cạn ly, trên mặt nở nụ cười.“Bùi Thiếu, tài sản của ngươi mấy chục tỷ, ngươi mới là người mà ta cần phải ngưỡng mộ!”“Còn ngươi lại là cố vấn Phong Thủy phủ Kim Lăng, đây mới là đại nhân vật!”“Đến, đến, mọi người đến đi!”Tất cả mọi người có mặt đều tươi cười nâng ly, ai cũng nâng ly chúc mừng, làm như khi nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, ai cũng đều hăng hái không kém gì Huynh Đệ thân yêu đã thất lạc từ lâu.Bùi Nguyên Minh không hề từ chối, bất luận kẻ nào tới, đều uống hai ly, uống đến nỗi tất cả mọi người lớn tiếng hò hét.Chẳng mấy chốc, đã uống hết một tá Whisky Hoàng gia.Toàn bộ trong khoang thuyền, mùi rượu oánh vào mũi.“Anh rể, đừng uống nữa, uống nữa sẽ xảy ra chuyện.”Nhìn thấy dáng điệu của Bùi Nguyên Minh, Trịnh Khánh Vân càng thêm lo lắng, cô không ngừng khuyên can anh, nhưng Bùi Nguyên Minh ra vẻ cấp trên, khuyên thế nào đều không nghe.Trịnh Khánh Vân bắt đầu nghĩ mà sợ, tại sao mình lại mang theo Bùi Nguyên Minh tới bữa tiệc này? Nếu Bùi Nguyên Minh xảy ra chuyện, thì làm sao đây!?Lúc những người đàn ông có mặt uống xong, Bùi Nguyên Minh đã một mình uống hết ba phần rượu, có thể xưng dọa người.