Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 51 15
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Cho dù thỉnh thoảng, đi thăm các nước Viễn Đông nhỏ bé khác, gặp một số người không có mắt, dám cướp phụ nữ với mình, cũng bị Thiên Diệp Đại Hùng chà đạp chết từng người một.Trước đó, hắn còn đi qua bảo đảo(biết chết liền), ở nơi đó gặp được một cái gì danh xưng là Thiếu chủ của Băng đảng Lá Tre, dám cùng hắn cướp đoạt một hoa khôi.Kết quả?Hắn trực tiếp đánh đối phương sưng mặt.Đối với Thiên Diệp Đại Hùng, chỉ cần có bộ da hổ của gia tộc Thiên Diệp, ai có thể khiêu khích hắn? ai dám trêu chọc hắn?Có thể nói, những gì Bùi Nguyên Minh làm hôm nay, khiến Thiên Diệp Đại Hùng run lên vì tức giận.Con rể cửa, giang hồ phiến tử, một tên ăn bám.Dám đánh chính mình sao?Hiện tại còn muốn hắn gọi điện thoại kêu người sao?Đây không phải là tát vào mặt hắn hay sao?Đó là chà đạp lên tôn nghiêm của hắn, chính là đang chà đạp lên tôn nghiêm của Thiên Diệp gia tộc!Cho nên lúc này, Thiên Diệp Đại Hùng nghiến răng nghiến lợi, vừa phát ra chỉ thị một cái, liền thấy tất cả người đảo quốc xung quanh, bắt đầu lấy điện thoại di động ra gọi điện.Ngay cả Lý Đường, cũng hơi do dự một chút, sau đó cũng nghiến răng nghiến lợi gọi đt.Từ bên trong điện thoại của hắn nghe ra, hắn hẳn là hứa hẹn không ít chỗ tốt, đối phương mới đáp ứng ra tay.Tuy nhiên, điều này cũng có nghĩa là tại Kim Lăng, tất cả danh bạ mà bọn hắn có thể sử dụng, đều đã được kích hoạt.Thiên Diệp Đại Hùng cười lạnh liên tục, hắn đưa chiếc đồng hồ gỗ sồi Hoàng gia trên cổ tay ra liếc, sau đó dữ tợn cười lạnh chờ đợi…Bên ngoài, trong một khoảng đất trống phía sau hội quán Hoàng gia.Bùi Nguyên Minh cầm trong tay một chai soda, thỉnh thoảng nhấp vài ngụm, sau đó hai tay nhìn bầu trời đầy sao, vẻ mặt hững hờ và lãnh đạm.“Bùi Thúc, Thiên Diệp Đại Hùng mặc dù là người đảo quốc, nhưng là người đảo quốc tại Kim Lăng, thế lực rất lớn.”Đỗ Thái Tử lúc này đi đến bên người Bùi Nguyên Minh, thấp giọng nói.“Vì lý do lịch sử, người đảo quốc, thậm chí còn mở rất nhiều võ đạo quán ở Kim Lăng.”“Tôi nghi ngờ rằng, một số thế lực trên đường, cũng liên kết chặt chẽ với người trên đảo quốc.”“Cho nên, nếu hắn được phép gọi người, có thể sẽ rất phiền phức.”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Cho dù thỉnh thoảng, đi thăm các nước Viễn Đông nhỏ bé khác, gặp một số người không có mắt, dám cướp phụ nữ với mình, cũng bị Thiên Diệp Đại Hùng chà đạp chết từng người một.Trước đó, hắn còn đi qua bảo đảo(biết chết liền), ở nơi đó gặp được một cái gì danh xưng là Thiếu chủ của Băng đảng Lá Tre, dám cùng hắn cướp đoạt một hoa khôi.Kết quả?Hắn trực tiếp đánh đối phương sưng mặt.Đối với Thiên Diệp Đại Hùng, chỉ cần có bộ da hổ của gia tộc Thiên Diệp, ai có thể khiêu khích hắn? ai dám trêu chọc hắn?Có thể nói, những gì Bùi Nguyên Minh làm hôm nay, khiến Thiên Diệp Đại Hùng run lên vì tức giận.Con rể cửa, giang hồ phiến tử, một tên ăn bám.Dám đánh chính mình sao?Hiện tại còn muốn hắn gọi điện thoại kêu người sao?Đây không phải là tát vào mặt hắn hay sao?Đó là chà đạp lên tôn nghiêm của hắn, chính là đang chà đạp lên tôn nghiêm của Thiên Diệp gia tộc!Cho nên lúc này, Thiên Diệp Đại Hùng nghiến răng nghiến lợi, vừa phát ra chỉ thị một cái, liền thấy tất cả người đảo quốc xung quanh, bắt đầu lấy điện thoại di động ra gọi điện.Ngay cả Lý Đường, cũng hơi do dự một chút, sau đó cũng nghiến răng nghiến lợi gọi đt.Từ bên trong điện thoại của hắn nghe ra, hắn hẳn là hứa hẹn không ít chỗ tốt, đối phương mới đáp ứng ra tay.Tuy nhiên, điều này cũng có nghĩa là tại Kim Lăng, tất cả danh bạ mà bọn hắn có thể sử dụng, đều đã được kích hoạt.Thiên Diệp Đại Hùng cười lạnh liên tục, hắn đưa chiếc đồng hồ gỗ sồi Hoàng gia trên cổ tay ra liếc, sau đó dữ tợn cười lạnh chờ đợi…Bên ngoài, trong một khoảng đất trống phía sau hội quán Hoàng gia.Bùi Nguyên Minh cầm trong tay một chai soda, thỉnh thoảng nhấp vài ngụm, sau đó hai tay nhìn bầu trời đầy sao, vẻ mặt hững hờ và lãnh đạm.“Bùi Thúc, Thiên Diệp Đại Hùng mặc dù là người đảo quốc, nhưng là người đảo quốc tại Kim Lăng, thế lực rất lớn.”Đỗ Thái Tử lúc này đi đến bên người Bùi Nguyên Minh, thấp giọng nói.“Vì lý do lịch sử, người đảo quốc, thậm chí còn mở rất nhiều võ đạo quán ở Kim Lăng.”“Tôi nghi ngờ rằng, một số thế lực trên đường, cũng liên kết chặt chẽ với người trên đảo quốc.”“Cho nên, nếu hắn được phép gọi người, có thể sẽ rất phiền phức.”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Cho dù thỉnh thoảng, đi thăm các nước Viễn Đông nhỏ bé khác, gặp một số người không có mắt, dám cướp phụ nữ với mình, cũng bị Thiên Diệp Đại Hùng chà đạp chết từng người một.Trước đó, hắn còn đi qua bảo đảo(biết chết liền), ở nơi đó gặp được một cái gì danh xưng là Thiếu chủ của Băng đảng Lá Tre, dám cùng hắn cướp đoạt một hoa khôi.Kết quả?Hắn trực tiếp đánh đối phương sưng mặt.Đối với Thiên Diệp Đại Hùng, chỉ cần có bộ da hổ của gia tộc Thiên Diệp, ai có thể khiêu khích hắn? ai dám trêu chọc hắn?Có thể nói, những gì Bùi Nguyên Minh làm hôm nay, khiến Thiên Diệp Đại Hùng run lên vì tức giận.Con rể cửa, giang hồ phiến tử, một tên ăn bám.Dám đánh chính mình sao?Hiện tại còn muốn hắn gọi điện thoại kêu người sao?Đây không phải là tát vào mặt hắn hay sao?Đó là chà đạp lên tôn nghiêm của hắn, chính là đang chà đạp lên tôn nghiêm của Thiên Diệp gia tộc!Cho nên lúc này, Thiên Diệp Đại Hùng nghiến răng nghiến lợi, vừa phát ra chỉ thị một cái, liền thấy tất cả người đảo quốc xung quanh, bắt đầu lấy điện thoại di động ra gọi điện.Ngay cả Lý Đường, cũng hơi do dự một chút, sau đó cũng nghiến răng nghiến lợi gọi đt.Từ bên trong điện thoại của hắn nghe ra, hắn hẳn là hứa hẹn không ít chỗ tốt, đối phương mới đáp ứng ra tay.Tuy nhiên, điều này cũng có nghĩa là tại Kim Lăng, tất cả danh bạ mà bọn hắn có thể sử dụng, đều đã được kích hoạt.Thiên Diệp Đại Hùng cười lạnh liên tục, hắn đưa chiếc đồng hồ gỗ sồi Hoàng gia trên cổ tay ra liếc, sau đó dữ tợn cười lạnh chờ đợi…Bên ngoài, trong một khoảng đất trống phía sau hội quán Hoàng gia.Bùi Nguyên Minh cầm trong tay một chai soda, thỉnh thoảng nhấp vài ngụm, sau đó hai tay nhìn bầu trời đầy sao, vẻ mặt hững hờ và lãnh đạm.“Bùi Thúc, Thiên Diệp Đại Hùng mặc dù là người đảo quốc, nhưng là người đảo quốc tại Kim Lăng, thế lực rất lớn.”Đỗ Thái Tử lúc này đi đến bên người Bùi Nguyên Minh, thấp giọng nói.“Vì lý do lịch sử, người đảo quốc, thậm chí còn mở rất nhiều võ đạo quán ở Kim Lăng.”“Tôi nghi ngờ rằng, một số thế lực trên đường, cũng liên kết chặt chẽ với người trên đảo quốc.”“Cho nên, nếu hắn được phép gọi người, có thể sẽ rất phiền phức.”